Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

39

Phiên bản Dịch · 1766 chữ

[39]

Thiên điện một mảnh âm u, chỉ có khung cửa sổ khép hờ để lộ vài tia sáng, đứng trước cửa là một thân ảnh thoáng ẩn thoáng hiện. Bên ngoài sau mấy đợt lác đác tiếng pháo qua đi, đột nhiên nổ đùng một tiếng, trên trời bung nở một chùm pháo bông hồng sắc ánh bạc thật lớn, rực rỡ sáng ngời, rất nhanh lại được thay thế bằng một tiếng nổ khác. Thân ảnh nọ đột nhiên run lên, song cửa bỗng “cạch” một tiếng bị đóng vào, một đôi bàn tay ấm áp từ phía sau vươn tới che đi hai tai y, kéo y vào trong lồng ngực nam nhân.

“Ta rất thích lễ mừng năm mới hàng năm, duy chỉ tiếng pháo hoa là không thích nổi, quá mức chói tai.” nói xong, Liệu Tương lại mở cửa sổ ra một chút, dòm trộm xem bên ngoài pháo hoa đã tan hết hay chưa.

Cảnh Huân ghé vào bên tai y bật cười hai tiếng: “Ngươi sợ quá thành quen rồi, sét đánh cũng sợ, pháo hoa cũng sợ.”

Liệu Tương xoay người: “Đón giao thừa đèn đuốc phải sáng trưng, ngươi thế nào lại thổi tắt hết nến trong thiên điện?”

“Cái này,” Cảnh Huân có chút hào hứng úp úp mở mở, “Có thứ này muốn cho ngươi xem, ngươi đoán là cái gì?”

Liệu Tương vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong bóng tối không thấy rõ nét mặt nam nhân, không tài nào đoán được, y thoáng giật mình, cảm nhận một cỗ tửu hương thơm mát tản ra từ người hắn, cười: “Hảo tửu gì vậy a, mau lấy ra đi.”

Cảnh Huân bật cười trêu y: “Sao ngươi lại biết là rượu.” Hắn xuất ra một chiếc hộp từ sau lưng, đặt lên trên bàn, mở khóa “cách” một tiếng, nhấc nắp hộp lên, lập tức một vầng sáng xanh biếc lưu chuyển khắp gian phòng. Trong hộp chính là một bình rượu bích lục cùng hai cái chén, cũng bằng ngọc bích, hiếm có vô cùng.

“Bộ tửu cụ dạ quang đây là ta tình cờ tìm được, định tối nay cùng ngươi thưởng thức.” Cảnh Huân cầm lấy hũ rượu, rót thứ chất lỏng màu đỏ sậm vào chén rồi đưa cho Liệu Tương.

Liệu Tương tiếp nhận, cầm lấy chén rượu trong suốt kia cười cười: “Ta chỉ là một thô nhân, không hiểu nổi mấy thứ văn nhân nhã sĩ gì đó, rượu dù đựng trong chén sứ hay chén dạ quang, ta cũng đều chỉ biết uống mà thôi.” y dốc chén rượu uống một hơi cạn sạch, gật đầu, “Thực là hảo tửu.”

Cảnh Huân đưa cả bầu rượu cho y, cười nói: “Tối nay ngươi cứ uống thỏa sức uống, nhưng đừng có quá chén, ta nhớ rõ lần trước ngươi say…”

Dáng vẻ tươi cười của Liệu Tương đột nhiên chuyển lạnh, y dùng móng tay khẽ miết trên thân bình, thấp giọng: “Lần đó…ta đã làm gì?”

“Ngươi nắm chặt lấy vạt áo ta, nói phi tử ở hậu cung ta đều là độc xà, còn ta là tên hỗn đản không bằng cầm thú.”

“Ha?” Liệu Tương kinh ngạc lắc lắc đầu, “Xem ra đòn roi hạ xuống người ta hôm đó cũng không có oan, bất quá…kia đều là những lời ta thật lòng thật dạ muốn nói.”

“Ta biết.” Cảnh Huân gật đầu, “Ngươi đến bây giờ vẫn còn thương tiếc…cung nữ tên gì gì đó phải không?”

Liệu Tương ngẩng đầu: “Tiểu Nhiên, nàng kêu Tiểu Nhiên.” Y vân vê quai bình rượu, cúi đầu, “Hôm đó người phải chết đáng lẽ là ta, Hoàng thượng, ngươi biết vì sao Đức phi nương nương lại muốn gây khó dễ cho một thái giám nho nhỏ như ta không?

“Vì sao?”

“Bởi vì ngươi liên tục mấy ngày đều triệu ta tới thị tẩm.” ngữ khí Liệu Tương bình thản, tựa như đang kể lại chuyện thường ngày.

Cảnh Huân cúi cả nửa thân mình về phía y, thấp giọng hỏi: “Liệu Tương, nếu như ta đối với ngươi cũng giống như đại ca đối với Hoa Thu Diệp, không biết tiết chế mà sủng ái ngươi, có phải ngươi sẽ giết Đức phi?

Liệu Tương ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn, gật đầu: “Nàng ta là nữ nhân, lại ở thâm cung đã lâu, oán khí tích tụ không ít, ta không nên chấp nhặt với nàng. Thế nhưng lòng dạ ta hẹp hòi, năm ấy nếu không có Tiểu Nhiên, ta đã sớm chết.” y trầm giọng, “Tiểu Nhiên bị người đánh chết tươi, thù này, chỉ cần có cơ hội ta nhất định sẽ trả.”

“Vậy còn ta?”

Liệu Tương ngẩn ra: “Sao?”

Cảnh Huân nhìn Liệu Tương, hạ giọng thật khẽ: “Liệu ngươi cũng sẽ giết ta.”

“Sao có thể,” Liệu Tương cúi đầu cười khổ, “Ngươi đánh giá ta quá cao rồi.”

Cảnh Huân cầm lấy chén còn chút rượu hắt đi, rót thêm chén khác, nương theo ánh sáng nhạt nhòa ngắm nhìn sắc mặt Liệu Tương, lắc đầu: “Ngươi biết, ta sẽ không cho ngươi cơ hội báo thù.” Hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, “Đức phi vào cung đã hơn chục năm, cũng không giống như Khương Tử Tô kiêu căng ngạo mạn, huống chi thế lực nhà nàng trong cung…hẳn ngươi đã biết?”

“Ta biết, ta đều rõ hết.” Liệu Tương thở dài một hơi, vươn tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, “Tuy rằng trong lòng ta ấm ức, thế nhưng kể từ hôm ấy, khi ngươi nói những lời đó…ta lại muốn buông xuôi.… không bằng cứ tiếp tục sống như thế, qua được ngày nào hay ngày đó, có đôi khi đi tới tận cuối con đường, thứ mình đạt được cũng không nhất định sẽ là thứ mình muốn.”

Cảnh Huân nở nụ cười, hắn buông chén rượu xuống, vuốt ve làn tóc mềm mại của Liệu Tương, “Không nghĩ một kẻ luôn để tâm chuyện vụn vặt như ngươi, lại có lúc suy nghĩ thông suốt như vậy.”, thanh âm hắn đều đều ôn hòa, “Hà tất phải suy nghĩ chuyện này chuyện khác, chỉ cần ngươi hảo hảo ở bên cạnh ta không phải là tốt rồi sao.”

“Ừ, đều là ngươi nói.” Liệu Tương ngẩng lên nhìn hắn cười cười, lại thoáng cau mày, “Rượu này mùi vị rất ngon, có điều quả thực không nhẹ, ta có chút choáng váng rồi.”

“Vậy sao? Để ta nếm thử.”

“Không phải vừa mới uống xong sao…ưm…”

Lời mới thốt ra phân nửa đã bị đôi môi phủ lên, giữa ánh nến nhập nhoà, nam nhân ngắm nhìn đôi môi đỏ tươi của y thật lâu. Hắn mãnh liệt xâm nhập va chạm răng y, gắn bó mút lấy đôi môi còn vương hương rượu thơm mát, tửu vị nồng đậm ngọt ngào bám vào đầu lưỡi mềm mại, ấm áp mà lưu luyến .

Liệu Tương bị hắn giày vò đến mức thở gấp, cố gắng giãy ra, khóe môi còn vương một sợi chỉ bạc. Y há to mồm thở hổn hển, ngay cả nói cũng không nên lời, chỉ có thể đập một cái vào ngực hắn.

Cảnh Huân bị y đánh, trái lại cười cười, hắn nắm lấy bàn tay ẩm uớt của Liệu tương, cảm nhận sự ướt át ôn nhuận nơi lòng bàn tay y: “Rượu này quả thực làm say lòng người.” Hắn cởi vạt áo Liệu Tương, loạt xoạt loạt xoạt, giữa bóng tối âm thanh vang lên phá lệ rõ ràng, cùng với tiếng y bào rơi xuống, giọng Liệu Tương khẽ phát run: “Lạnh…”

Hơi thở nam nhân nóng hầm hập phả trên gương mặt y: “Lạnh sao, ta kêu người thêm chút củi nữa.”

Liệu Tương cúi đầu cười: “Đêm nay là giao thừa, ngươi không thể tiết chế một chút sao?”

Cảnh Huân lúc này đã liếm mút tới cổ y, ngữ khí ẩn ẩn chút vô lại: “Tiết chế? Là cái gì vậy.”

“Ngươi càng ngày càng không giống một Hoàng đế.” Nói xong, ngón tay y dùng sức kéo lấy vạt áo nam nhân cùng nhau ngã xuống long sàng.

Ánh sáng xanh biếc óng ánh phản chiếu lên trướng mạn vàng rực tựa như lưu ly, làn khói tử kim nhẹ nhàng bay lên lượn lờ vấn vít giữa bóng tối, lớp sa mạn còn chưa được buông hết, để lộ cảnh xuân đang diễn ra trên long sàng, mơ hồ có thể trông thấy cẳng chân thon nhỏ vươn ra sau lớp chăn gấm, làn da ngọc ngà, theo động tác của nam nhân mà run lên, ngón chân cũng vô thức cọ vào góc giường. Tiếng thở dốc hỗn loạn pha lẫn rên rỉ, không hề giấu giếm vang vọng quanh đại điện.


Yến Tương trúc vốn là một nhã uyển, nguyên là nơi các cung nhân gặp gỡ người thân, đã lâu không dùng đến, năm trước mới tu sửa qua. Liệu Tương định sau lễ mừng năm mới sẽ gặp Tề Linh tại đây, dù sao so với giác môn người đến người đi cũng thuận tiện hơn nhiều, thế nhưng sắp đến tết Nguyên Tiêu mà Tề Linh vẫn chưa có tới. Mười hai tháng giêng hôm nay rốt cuộc cũng có một người tới thăm y, nhưng người đó lại là em dâu Nguyễn Yên Trúc mới xuất giá không lâu.

Liệu Tương thoáng thấy nàng thì có chút giật mình: “Nguyễn tiểu thư, trong nhà có việc gì sao?”

Nguyễn Yên Trúc vẫn mang theo dáng vẻ e lệ rụt rè như thường ngày: “Không có chuyện gì, chỉ là tướng công nhớ tới huynh trưởng đón tết một mình trong cung, chàng lại bận công sự không thể tới, nên nhờ ta đem vài thứ đến cho huynh.”

Liệu Tương hơi mất tự nhiên nói: “Ta thân phận thấp kém, Nguyễn tiểu thư nói chuyện đều gọi hai tiếng huynh trưởng, ta sao có thể nhận, cứ kêu ta Liệu Tương thôi.”

Nguyễn Yên Trúc trước sau vẫn một mực cúi thấp đầu: “Là huynh trưởng khách khí rồi, ta đã thành em dâu của huynh, sao lúc nào huynh cũng kêu Nguyễn tiểu thư này Nguyễn tiểu thư nọ chứ.”

Thanh âm nàng rất điềm đạm, mang theo nét ngây thơ, Liệu tương không nhịn được cười cười: “Quả là ta nghĩ không chu đáo, ngay cả lễ vật chúc tết cũng chưa chuẩn bị.”

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.