Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

37

Phiên bản Dịch · 1854 chữ

[37]

Liệu Tương cắn môi không trả lời. Cảnh Huân đưa tay giữ lấy cằm y, cúi xuống khẽ đặt một nụ hôn lên khuôn mặt y, lại vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán y ra phía sau, lộ ra đường nét ngũ quan thanh tú.

Con ngươi nam nhân trở nên tĩnh mịch, không còn khí phách lợi hại như thường ngày, hắn tựa lên trán Liệu Tương, trầm giọng: “Ta sẽ không bao giờ đánh ngươi nữa, cũng sẽ không bao giờ…cưỡng bách ngươi,” nói đến đây Cảnh Huân dừng lại một chút, thần sắc giữa ánh lửa chập chờn có chút mơ hồ không thực, “Ta biết ngươi sợ cô đơn, càng không thích một kẻ vô cảm, cho nên dù chính sự bận đến mấy, ta vẫn sẽ dành thời gian ở cùng ngươi. Chỉ cần ngươi có chuyện gì, ngươi đều có thể nói với ta, Liệu Tương…”

“Đừng nói có ai khác thay thế được ngươi, ta chỉ muốn cùng với ngươi cả đời này, chỉ một mình ngươi,” hơi thở Cảnh Huân có chút phập phồng khó khăn, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Nếu như ngươi không còn, ta…ngay cả bản thân phải làm gì ta cũng không biết nữa.”

Nước mắt vô thanh vô tức từ vành mắt Liệu Tương rơi xuống, y giữ lấy bả vai đế vương, ngón tay run lên: “Hôm nay ngươi nói những lời này, nếu như ngày sau đổi ý, ngươi nhất định sẽ giết ta.”

Lời này thốt ra đầy cay nghiệt, nhưng đều là những lời từ tận đáy lòng y, hai người mặt đối mặt, hơi thở dồn dập bất an, giây phút môi chạm vào nhau cũng khó kìm nổi cảm xúc. Cả hai bước đi lảo đảo, chênh vênh cùng ngã xuống giường. Cảnh Huân nhìn Liệu Tương, giọng nói mang theo chút khàn khàn hỏi: “Đêm nay…Có thể sao?”

Đôi mắt Liệu Tương sớm đã bị sương mù bao phủ, nghe xong lời này liền nhổm lên, nhìn xuống chỗ nhất xúc tức phát (chạm vào là nổ) kia của nam nhân, đột nhiên cười lạnh: “Nếu ta nói không được, ngươi muốn đi tìm ai?”

Cảnh Huân ngẩn ra hồi lâu, như thể có chút không tin: “Sao? Ngươi đang ghen?”

Hai gò má Liệu Tương thoáng ửng hồng, y bất chợt ngồi hẳn dậy, đè Cảnh Huân xuống dưới thân, cắn răng: “Phải, ta đang ghen.” ngữ khí y mang theo hận ý, “Năm ấy, vào đêm sư phụ ta chết…ta quỳ ở bên ngoài, phải nghe tất cả những âm thanh từ trong màn che truyền ra, ngươi có biết, lúc ấy ta muốn giết ngươi đến thế nào không.”

Y nói xong, lại nhìn vẻ mặt sững sờ của Cảnh Huân, phiền muộn nằm sấp lên người hắn, tựa lên hõm vai hắn, buồn bực nói: “Vì sao ngươi lại là Hoàng đế ni.”

Cảnh Huân nghe xong mấy lời của y, có chút nhớ nhung cười, hắn nâng khuôn mặt Liệu Tương, hôn lên đôi môi mềm, cảm nhận chút mùi vị nước mắt ẩm ướt còn lưu lại.

“Đợi đến khi Sướng nhi trưởng thành, đủ khả năng cai quản thiên hạ, ta liền đem ngôi vị truyền lại cho nó, sau đó chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, tới một nơi không ai biết, được không?”

Liệu Tương ngẩng lên, nhìn đôi mắt sáng ngời của Cảnh Huân, gật đầu: “Được.” Y khẽ thở dài trong lòng, coi như vừa rồi chỉ là mấy lời si mê đế vương trong cơn động tình mà nhất thời thốt ra. Lần thứ hai môi nam nhân phủ lên, y cũng nhu thuận đáp lại.

Từng lớp từng lớp y phục được cởi ra, mắt thấy nam nhân lộ ra bờ vai rộng chắc, Liệu Tương vội kéo một bên mép chăn phủ lên lưng hắn, hổn hển nói: “Nơi này lạnh, đừng để bị cảm lạnh…ưm…” còn chưa nói hết, khe nhỏ bên dưới đã bị ngón tay nam nhân tiến vào trêu đùa, Liệu Tương run rẩy một trận.

“Đâu có lạnh,” Cảnh Huân một mặt dò xét một mặt xấu xa nói, “Ở bên trong ngươi nóng quá.”

Liệu Tương nghe thấy mấy lời trắng trợn kia không khỏi trợn tròn con mắt, mặt đỏ tới tận mang tai, đấm đấm ngực hắn: “Ngươi…ngươi…ngươi xuống ngay.”

Cảnh Huân cười cười, lui về phía sau một chút, mở rộng hai chân Liệu Tương, chỗ tư mật thoáng cái đã phơi bày giữa không khí lạnh lẽo, nhưng rất nhanh sau đó liền được tiếp xúc với da thịt nóng rực của nam nhân.

Liệu Tương ngay cả nói cũng không còn rõ ràng, lắp bắp: “Ngươi…ngươi đừng…”

Cảnh Huân làm như không nghe thấy, vùi vào giữa hai chân y, liếm mút bên trong hai bắp đùi mềm mại, da thịt trắng ngần rất nhanh được tô điểm bởi vài đóa hồng ngân dâm mỹ.

Hơi thở nam nhân từng đợt từng đợt trêu đùa phả lên đùi Liệu Tương, y cố gắng chống tay gượng dậy, thế nhưng chỉ thấy làn tóc đen nhánh của đế vương đang toán loạn phủ trên hai chân mình. Đương lúc mê loạn, chợt có một luồng ướt át kì lạ tiến vào hậu huyệt khiến y cả kinh, suýt nữa nhảy dựng cả lên: “Ngươi đang làm cái gì!”

Cảnh Huân cũng bị phản ứng bất ngờ của y hù doạ: “Ta làm sao?”

“Ngươi…” Liệu Tương xấu hổ cơ hồ muốn xuất huyết, thanh âm cũng nhỏ dần đi, “Ngươi sao có thể liếm chỗ đó..”

“Sao?” Trên mặt Cảnh Huân cũng lộ ra chút ngượng ngùng hiếm thấy, hắn giật mình: “Không phải ngươi nói…nếu như làm quá lỗ mãng thì sẽ chảy máu sao.”

“Ngươi…” Liệu Tương nhất thời nghẹn họng, y cắn môi dưới nhìn Cảnh Huân không thốt nên lời, ngực thoáng phập phồng lên xuống.

Cảnh Huân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không nhịn được cười, cúi xuống dùng tay chơi đùa hậu huyệt hồng hồng mị hoặc kia, chỗ nọ đã hơi ươn ướt, co rút khép mở câu dẫn ngón tay hắn vào. Cảm nhận được hai chân Liệu Tương đang phát run, hắn liền trấn an: “Đừng sợ, ta sẽ làm thật nhẹ nhàng.”

Liệu Tương nghe xong, hai mắt vốn khép hờ liền mở ra, má đỏ bừng, thấp giọng: “Đừng có lăn qua lăn lại ta nữa, ngươi muốn làm gì…thì làm đi…” Lời còn chưa dứt, thắt lưng bất ngờ bị nâng lên, khe nhỏ tiếp nhận một vật nóng rực, khiến y cả kinh khẽ kêu lên.

Cảnh Huân đẩy hạ thân về phía trước, cắn cắn vành tai y: “Đây là ngươi nói.”

Hung khí thô to nóng như lửa từ từ dung nhập thân thể Liệu Tương, phía sau y ngay cả đường lui cũng không còn, ngực lại bị nam nhân kịch liệt ma xát, chỉ có thể phập phồng thở dốc. Rốt cuộc khi toàn bộ na căn tiến vào, Cảnh Huân thở nhẹ một hơi, cúi đầu hôn lên bờ môi khẽ hé của người kia. Đôi mắt Liệu Tương thật gần, ẩm ướt phủ sương nhìn hắn, câu dẫn mê người.

Nụ hôn thực dài mà ôn nhu, khi hơi thở của nam nhân bắt đầu trở nên gấp gáp, đầu lưỡi mềm mại của Liệu Tương còn chưa kịp thu hồi, y có chút thẹn thùng buông hạ mi mắt. Cảnh Huân lại nhanh chóng nhào tới, ngay cả na căn cũng hung hăng đụng chạm vào vách tràng, Liệu Tương bị thúc mạnh không ngừng thở dốc: “Chậm…chậm một chút…đừng.”

Nam nhân mãnh liệt cắn mút xương quai xanh cùng ngực y, thấp giọng: “Mỗi khi nhìn thấy ngươi như thế này, ta đều hận không thể nuốt ngươi vào trong bụng, ai cũng không được thấy.”

Hồng anh trước ngực Liệu Tương bị răng nam nhân cắn xé vừa đau vừa ngứa, cơ hồ khiến y muốn khóc lên: “Ngươi…ngươi đừng…” tuy là nức nở xin tha, thế nhưng chân vẫn không tự chủ được vô thức vòng qua thắt lưng nam nhân, đung đưa theo động tác của hắn, đến giường cũng không chịu nổi sức nặng mà cót két vang lên âm thanh.

“Liệu Tương,” bỗng Cảnh Huân ngẩng đầu, khẩn thiết nhìn vào mắt y, “Kêu tên của ta.”

Liệu Tương giật mình nhìn hắn, khẽ hé bờ môi, nhỏ giọng gọi cái tên quen thuộc mà như xa lạ kia: “Cảnh Huân.”

Nam nhân đột nhiên dùng sức ôm lấy y, khí lực cường đại cơ hồ muốn chặt đứt thắt lưng y, thanh âm cấp bách nói: “Một lần nữa…Kêu lại một lần nữa.”

“Cảnh Huân…” Tựa như chú ngữ, hai tiếng này vừa thốt ra, vành mắt Liệu Tương bất giác đỏ lên, y vươn tay ôm lấy cổ nam nhân, “Cảnh Huân…”

Nam nhân dùng thêm chút lực, ôm y ngồi dậy, bởi vì trọng lượng cơ thể, toàn bộ tính khí đều sáp nhập vào hậu huyệt Liệu Tương. Liệu Tương cắn răng, kề sát vào tóc mai ướt đẫm mồ hôi của Cảnh Huân, khẽ cắn nhẹ lên cổ hắn, chỉ nghe Cảnh Huân gầm nhẹ một tiếng, thứ nóng rực như lửa kia lại tiếp tục trướng lớn hơn.

“Ngươi là muốn bức chết ta…”

Cảnh Huân căn bản không còn tâm tư để trả lời. Hắn nâng biện mông trắng mịn của Liệu Tương lên, cố sức vuốt ve để khe nhỏ có thể tiếp nhận dục vọng nóng bỏng của mình. Nghe thanh âm ôn nhuận của Liệu Tương bên tai đứt quãng gọi húy danh bao năm qua chưa từng nghe, hắn gần như mới minh bạch, tự lúc nào không biết, bọn họ đã sinh lòng yêu thương nhau.

Cuối cùng, mãi đến khi thanh âm Liệu Tương trở nên khàn đặc, dịch thể nóng rực mới bắn ra trong cơ thể y. Bỏ mặc tính khí vẫn đang nằm nguyên trong chỗ tư mật, để Liệu Tương nằm sấp lên người mình, Cảnh Huân ôm lấy thắt lưng y, đem mặt vùi vào ngực y: “Ước gì được nằm mãi trong lòng ngươi thế này, không bao giờ đi đâu nữa.”

“Nói vậy là có ý gì.”

“Đôi khi thật muốn cứ như hiện tại,” vòng tay hắn xiết chặt thêm, “Không bao giờ phải quản chuyện triều chính quân vụ, lo chuyện phiên bang ngoại tộc, cứ như vậy ở cùng một chỗ với ngươi, đến già đến chết, ha hả…”

Hắn nói xong lời cuối, lại thấp giọng khẽ cười: “Chúng ta già rồi sẽ không còn đẹp nữa, không biết lúc đó nhìn nhau liệu có thấy chán ghét nhau không a.”

Liệu Tương tựa hồ cũng không cảm thấy có gì buồn cười, chỉ vươn tay vén lại mấy sợi tóc thấm đẫm mồ hôi của Cảnh Huân, dịu dàng vuốt ve đầu của hắn. (giống nuôi con chó to quá)

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.