Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

34

Phiên bản Dịch · 2208 chữ

[34]

Vọng Hải các kì thực cũng không giống với tên của nó, là nơi nhìn ra biển, chỉ là một lầu các cực cao xây bên trong hoàng thành, đứng trên đó phóng tầm mắt ra, là có thể thấy một hồ rộng phía thành tây, đông tới mặt hồ hóa băng, mênh mông một mảnh trắng xóa. Bởi đại tuyết liên tục rơi dày mấy trận, bầu trời như được rửa sạch, quang đãng xanh trong thăm thẳm. Liệu Tương tựa vào lan can, khẽ hà nhẹ một hơi, sương trắng bay lên lượn lờ quanh chóp mũi, rồi chậm rãi tiêu tan giữa không khí giá lạnh. Phong cảnh ở trên cao quả nhiên đẹp vô cùng, cũng như lần nọ y leo lên nóc nhà cùng ngồi ngắm lầu các trong cung với Trì Hiên.

Tần Đức Bảo đứng bên nhìn Liệu Tương, thần tình nhàn nhạt đột nhiên khẽ động, hắn lên tiếng: “Công công, nơi này gió to, chúng ta xuống dưới thôi?”

Liệu Tương quay đầu nhìn Tần Đức Bảo, khoát tay: “Không cần vội, ta muốn đứng đây nhìn thêm chút nữa.”

Bầu trời mùa đông một mảnh quạnh quẽ, không có gì đáng để xem, ngay cả một cánh chim sẻ cũng không thấy bóng. Tần Đức Bảo tay chân đều đã tê cóng, thế nhưng cũng không dám thốt ra tiếng oán trách nào. Hắn theo Liệu Tương đã lâu, y vui buồn ra sao dần dần cũng có thể nhận biết, xem ra mấy ngày nay tâm tình y cực kì không tốt, thế nhưng vì sao không tốt, hắn cũng không đoán được, chỉ có thể rầu rĩ đi theo phía sau, chờ nghe phân phó.

Từ phía thang gác gỗ bỗng truyền đến tiếng bước chân, Tần Đức Bảo quay đầu lại, trông thấy Hoàng đế đang bước lên lầu, hắn vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô tài bái kiến Hoàng thượng.”

Liệu Tương nghe thấy âm thanh kia, cũng xoay người.

Cảnh Huân mỉm cười ôn hòa, ra hiệu cho Tần Đức Bảo đứng lên, sau đó bước tới nhìn Liệu Tương cất lời: “Sao ngươi lại tìm đến chỗ này? Đang nhìn cái gì a?”

Liệu Tương lắc đầu: “Không có gì.”

Cảnh Huân cũng không thắc mắc thêm, nắm lấy tay Liệu Tương, thoáng giật mình: “Sao lại lạnh như băng thế này?” thanh âm có phần trách móc, “Nếu như thân thể nhiễm lạnh sẽ lại đổ bệnh mất.”

Liệu Tương nở nụ cười, trong ý cười xen lẫn chút lạnh lẽo: “Hoàng thượng chớ quên, thân thể ta đã không còn hư nhược như trước kia nữa, không phải đều nhờ công Ngọc Thanh đạo sĩ hảo hảo chữa trị tận gốc bệnh cũ của ta hay sao?”

Cảnh Huân sắc mặt cứng đờ, nhưng cũng không nói gì thêm, tự tay cởi đai áo choàng lông cáo đang khoác trên mình, mạnh mẽ ôm Liệu Tương vào trong lồng ngực.

Tần Đức Bảo đứng một bên thấy vậy, mặt liền nóng lên, không thể làm gì khác hơn là lén quay đầu đi chỗ khác, lại thấy phía đối diện, tiểu thái giám theo hầu Hoàng thượng đang nháy mắt với mình làm mặt quỷ, còn phồng mồm phồng má sau lưng Hoàng đế. Tần Đức Bảo nhìn khuôn mặt nhăn nhăn giống khỉ kia, nhất thời không nhịn được bật cười “khách” một tiếng.

Hai người đang trong bầu không khí căng thẳng bên kia nghe thấy liền quay đầu lại, Hoàng đế khẽ trầm giọng: “Tiểu Tần Tử, ngươi đang cười trẫm sao?”

Tần Đức Bảo sợ hãi vội vã quỳ xuống, đầu gối đập vào nền đá phát đau, cuống quít dập đầu: “Nô tài không dám, nô tài không dám.”

Liệu Tương khụ một tiếng: “Ở đây lạnh quá, xuống dưới thôi.”

“Lạnh rồi hả?” Cảnh Huân lại chuyển tầm mắt lên người Liệu Tương, gật đầu, “Chúng ta đi.”

Bước xuống Vọng Hải các, Liệu Tương quay sang phân phó Tần Đức Bảo: “Ngươi về trước đi, ta còn muốn tới Noãn Tình cung một chuyến.”

Tần Ðức Bảo chỉ ước cách Hoàng thượng càng xa càng tốt, dập đầu khấu lạy rồi nhanh như chớp chạy mất.

“Sao vậy, sợ trẫm giết hắn?”

“Hoàng thượng cũng không phải không làm được.”

Cảnh Huân khẽ cắn răng bật cười: “Thì ra trong lòng ngươi trẫm vẫn luôn là một tên bạo quân ngang ngược,” nói xong hắn ho nhẹ một tiếng, “Thôi không nhắc đến chuyện này nữa, mấy ngày tới là đến lễ thành thân của Tề thị lang, trẫm đã chuẩn bị xong tặng phẩm, ngươi có muốn xem qua danh mục không?”

Liệu Tương lắc đầu: “Hạ lễ của Hoàng thượng đương nhiên đều là thứ tốt.”

“Hôm đó trẫm cũng sẽ đích thân tới chúc mừng,” hắn nhìn Liệu Tương một cái, nói tiếp, “Ngươi đi cùng ta.”

“Ta?” khuôn mặt không biểu tình nãy giờ của Liệu Tương chợt lộ chút bối rối, “Ta không muốn đi…”

Cảnh Huân nheo mắt nhìn y: “Không muốn đi? Điều ngươi muốn nhất không phải là được thấy đệ đệ ngươi thành gia lập thất sao?”

Liệu Tương buồn bã cúi đầu: “Ngày hôm đó có rất nhiều đồng liêu hảo hữu của Tề Linh tới dự, mà thân phận ta…” Y cắn cắn môi dưới, “Hoàng thượng hẳn cũng rõ, ta không muốn hắn khó xử trong ngày đại hỉ của mình.”

“Nếu như hắn e ngại thân phận ngươi, thì chắc chắn đã không ngồi được lên vị trí ngày hôm nay.”, Cảnh Huân cúi xuống nhìn đỉnh đầu Liệu Tương, “Nếu như chỉ một chuyện như vậy cũng thấy khó xử, thì hắn đã không phải Tề Linh.”

“Thế nhưng, vị Nguyễn tiểu thư kia,” y khổ não cau mày nói, “Làm sao có thể nguyện ý nhận một tên thái giám làm huynh trưởng được, huống chi, ta còn là dạng thái giám như vậy (ý nói cái vụ làm thụ cho vua ấy), không tránh khỏi bị người ta chế nhạo.”

Cảnh Huân nâng cằm y lên, mỉm cười trấn an: “Chúng ta cùng đi, xem kẻ nào dám chê cười ngươi?” Hắn kéo Liệu Tương lại gần hơn, để đầu y tựa lên ngực mình, “Đừng sợ, mọi việc đều có ta.”

Liệu Tương buồn bực nói: “Hoàng thượng hà tất phải làm như vậy? Ta vốn không còn gì có thể cho ngươi.”

“Ngươi có,” Cảnh Huân đặt tay lên ngực y, trầm giọng, “Ngươi biết mà.”

Liệu Tương nhàn nhạt nhìn vào đôi mắt hắn: “Ta có bao nhiêu ngươi đều đã lấy hết rồi, chẳng lẽ tự ta còn không biết sao.”


Mùng tám tháng chạp, Tề phủ giăng đèn kết hoa, tân khách lui tới đông như trảy hội, cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng. Trung thư thị lang Tề Linh vận hỉ phục tươi đẹp, đứng ở trước cánh cổng dán chữ hỉ đỏ chót, vui mừng chắp tay chào hỏi mọi người.

Bên này vừa mới nghênh đón lễ bộ thị lang Triệu đại nhân xong, bên kia đã nghe thấy tiếng tiểu tư hô to: “Dương phò mã đến —”

Tề Linh phủi phủi vạt áo, bước nhanh tới phía trước, mành kiệu vén lên, một thanh niên trẻ tuổi mặt như quan ngọc bước xuống, nâng khóe mắt đánh giá Tề Linh, bên môi ngả ngớn mang theo ý cười: “Tề lão đệ, hôm nay ca ca tới cũng không phải là để chúc mừng ngươi đâu nha, chỉ là sợ ngươi rước thiên kim tiểu thư của Nguyễn đô đốc về, sau này không còn thường xuyên được cùng bọn ta tiêu dao khoát hoạt nữa,” Hắn tựa hồ chẳng hề đếm xỉa tới bầu không khí chung quanh, tiếp tục thở dài, “Ai ôi, Tiểu Tiên Nhi của Hồng Tụ lâu sợ là bị ngươi làm cho thương tâm rồi.”

Tề Linh bật cười, kéo cánh tay hắn: “Cẩm Tiết huynh, ngày hôm nay tạm tha cho tiểu đệ đi, bên trong đã dành sẵn một chỗ cho huynh, mau mau vào.” hắn vừa nói vừa phân phó người bên cạnh, “Chúc bá, mau dẫn phò mã gia vào bên trong ngồi.”

Dương Cẩm Tiết mặc kệ, một bên làu bàu kéo áo hắn không buông, một bên khua tay kêu tiểu tư bên cạnh dâng lên danh mục quà biếu, Chúc bá cạnh đó tiếp nhận, nhìn qua một chút rồi hít vào một hơi lãnh khí, lúng túng nói: “Phò mã quả nhiên là hào phóng a..”

Đương lúc nói chuyện, bỗng nghe thấy vài tiếng trống vang lên, xa xa chính là ngự liễn vàng rực óng ánh, vây quanh bởi gần trăm cung nhân, khi còn cách Tề phủ đại môn năm mươi bước, đã có tiếng người cất cao: “Hoàng thượng giá lâm.”

Mọi người từ lâu đã đồng loạt quỳ trên nền tuyết, Dương Cẩm Tiết cũng vén vạt áo quỳ xuống bên cạnh Tề Linh, nhưng nét mặt không có nghiêm trang như mọi người, trái lại còn tặc lưỡi thấp giọng: “Tề lão đệ, thanh danh đệ quả thật không nhỏ a, trước giờ chúng thần trong triều thành hôn cũng chưa từng thấy Hoàng thượng đích thân tới chúc mừng.”

Tề Linh chỉ cười, cũng không đáp lại.

Trong chốc lát ngự liễn đã dừng trước cổng, Hoàng đế vận một thân áo choàng lông chồn tử sắc xa hoa bước từ trên xe xuống, mọi người vội vã cúi đầu hô to vạn tuế, hoàng đế cười cười: “Tất cả bình thân, hôm nay là ngày đại hỉ của Tề ái khanh, cũng đừng có quỳ hết trên đường như vậy.”

Mọi người cảm tạ long ân rồi lần lượt đứng dậy. Tề Linh chỉnh lại áo, tiến lên thể hiện lòng biết ơn của mình với Hoàng đế, lại bị Cảnh Huân khoát tay: “Tề ái khanh, mấy lời khách sáo này không cần phải nói cũng được, ta thấy bọn hắn chịu không nổi lạnh nữa rồi, chi bằng cùng vào nhà uống chút rượu ấm thôi.”

Tề Linh vội vàng cúi mình tuân chỉ, đi theo phía sau Hoàng đế tiến vào trong phủ, vừa nâng tầm mắt thì trông thấy một thân ảnh quen thuộc, hắn thấp giọng khẽ gọi: “Đại ca.”

Liệu Tương nãy giờ vẫn cúi đầu đi phía sau Cảnh Huân, nghe thấy thanh âm kia liền ngẩng đầu, nhìn Tề Linh mỉm cười nói: “Chúc mừng đệ.” Cảnh Huân bước chân vừa dài vừa nhanh, Liệu Tương vốn định nói thêm gì đó, nhưng chỉ có thể nhanh chóng cất bước theo kịp nam nhân phía trước.

Tề Linh nhìn bóng lưng bọn họ có chút sững sờ, tay áo lại bị người dùng lực kéo kéo, rồi chợt nghe thấy có tiếng cười nhạo phía sau: “Đó là ca ca của ngươi?”

“Thì sao?” Tề Linh quay đầu lại nhìn hắn, “Không biết Dương phò mã có ngụ ý gì?”

“Ta đương nhiên là có hảo ý,” Dương Cẩm Tiết miễn cưỡng cười cười, “Người muốn dựa hơi y trong triều không phải không có, chỉ tiếc y là một tên không có chí tiến thủ, lại cực kì ít lộ diện, có một ca ca như vậy, xem ra ngươi cũng phải tốn đến mười năm khí lực đi.”

Tề Linh trên mặt cứng đờ, nhưng vẫn cười cười dẫn hắn vào bàn tiệc.

Bởi Hoàng đế có mặt ở đó, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, lúc bái đường không khí cũng im lặng một cách quỷ dị, không ầm ĩ náo nhiệt như những ngày đại hỉ bình thường khác. Mãi đến khi tân nương được dắt vào động phòng, Tề Linh trở ra kính rượu, mới bắt đầu có tiếng cười nói. Tề Linh trước tiên hành lễ với Hoàng thượng, kính một chén rượu, rồi sau đó quay sang kính rượu nhạc phụ Nguyễn Duệ Nghiêu, đang định tiếp tục đi xung quanh chúc rượu mọi người, thì bị Hoàng đế gọi lại: “Tề ái khanh, song thân ngươi đã tạ thế, chẳng lẽ ngươi lại không kính huynh trưởng ngươi một chén sao?”

Đại sảnh vốn đang nhộn nhịp tưng bừng nháy mắt lại chìm vào trong tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Liệu Tương đang đứng sau Cảnh Huân.

Liệu Tương bị nhìn chằm chặp có chút lúng túng, môi y giật giật, thế nhưng vẫn không thốt ra câu nào.

Tề Linh vội vàng cười cười: “Đúng là thần sơ sót.” Hắn châm đầy một chén rượu, nâng lên đi tới trước mặt Liệu Tương, quỳ xuống hành lễ: “Đại ca…”

Liệu Tương một tay ngăn hắn lại, thấp giọng nói: “Đệ đường đường là trung thư thị lang, quỳ trước mặt một thái giám còn ra bộ dạng gì nữa.” Y tiếp nhận chén rượu trong tay Tề Linh, ngửa cổ uống, con mắt dường như bị hơi rượu xông lên mà thoáng đỏ hồng, “Được thấy đệ thành gia lập nghiệp, lòng huynh đã mãn nguyện rồi.”

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.