Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

3

Phiên bản Dịch · 1885 chữ

Đoan Ngọ dần đến, trong cung cũng bận bịu hơn.

“Cao lên một chút, cao lên một chút, lệch rồi! Mấy tên nhãi con các ngươi mù hết rồi hả!” Vị công công bên trong điện đang chỉ huy mấy tiểu thái giám giăng mắc những tấm lụa trên xà nhà, vừa mắng chửi vừa móc khăn trong áo ra lau đi mồ hôi túa đầy trên mặt. Một thái giám dưới quyền hắn bước lên phía trước nói: “Công công, đứng ở hành lang thế này dễ trúng gió, để nô tài đứng đây trông coi hộ cho.”

Tiền thái giám gật đầu, dặn dò vài câu rồi rời đi, lại xô phải một người ở phía trước, khiến hắn suýt nữa ngã xuống đất. Hắn giận tím mặt, đang muốn chửi rủa, đã thấy người vừa đụng vào chính là ngự tiền phục dịch Trịnh Khúc, vội kìm nén bực tức, hỏi: “Trịnh công công vội vàng đi đâu vậy?”

Trịnh Khúc mồ hôi đầm đìa nhìn hắn: “Tiền công công, ngài biết Hoàng thượng ở đâu không?

“Việc này làm sao ta biết được,” hắn liếc Trịnh Khúc, “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Ai ôi!” Trịnh Khúc vừa dùng tay áo quệt mồ hôi vừa đáp: “Lễ bộ Triệu đại nhân nói có chuyện gấp xin cầu kiến Hoàng thượng, nhưng ta chạy cả ngày trong cung mà vẫn không tìm thấy Hoàng thượng đâu.”

Tiền thái giám chẹp miệng, hỏi: “Giác uyển bên Tây Nam ngài tìm cũng không có ư?”

“Đương nhiên, Tiểu Tần Tử nơi ấy nói Tương công công đã bị Hoàng thượng triệu đi từ sớm, không có ở đó.”

“Cái này…Không bằng ngài đến ngự phòng (phòng bếp) hỏi xem bữa trưađược đưa đến đâu đi.”

Trịnh Khúc vỗ vỗ cái trán: “Ta thế nào lại không nghĩ ra cơ chứ. Đa tạ Tiền công công, để mai ta mời ngài uống rượu.” nói rồi vội vã chạy đi.

Mà lúc này Chiêu Nguyên Đế Cảnh Huân đang ở Kỳ Lan điện nghỉ ngơi, đầu gối lên đùi Liệu Tương, một tay khẽ vuốt tóc y âu yếm, hai người nói chuyện câu được câu không.

“Sao lại nóng như thế này?” Cảnh Huân trách cứ, tay hất vạt áo, nhìn về phía mành che, “Tên nô tài cầm quạt chết rồi sao!?”

Liệu Tương vén một góc mành lên, thấy tiểu cung nữ cầm quạt chẳng biết từ khi nào đã đứng ngủ gật tại chỗ, liền mỉm cười, cúi người rút cây quạt trong tay nàng, quay đầu lại vỗ về trấn an: “Đừng có kêu ca, để ta quạt cho ngươi.”

Hoàng đế nhắm mắt nằm ở trên đùi y, cảm thấy từng cơn gió mát lướt qua mặt rất thoải mái, cũng không truy xét thêm. Chỉ là cái tay lần theo tà áo Liệu Tương dò xét rồi tiến vào, cảm nhận da thịt mịn màng trắng muốt.

Liệu Tương có hơi không tự nhiên, tránh tránh: “Đừng nháo.”

Nhưng nam nhân lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tuỳ ý vuốt ve như cũ, đáp lại bằng một câu hỏi không liên quan gì: “Điều ta vừa nói ngươi đã nhớ kĩ chưa?”

Liệu Tương thoáng sửng sốt: “Cái gì?” rồi lập tức bình tĩnh lại, “Là chuyện yến tiệc mừng lễ Đoan Ngọ sẽ bắt ta đi rót rượu ư?”

Nam nhân gối trên đùi y gật gật đầu.

“Vì sao lại muốn ta đi? Còn chưa vừa ý với số sớ dâng lên đòi giết ta sao?”

Cảnh Huân miễn cưỡng ngồi dậy nói: “Ngươi đi là được, hỏi nhiều như vậy làm cái gì.” Vừa nói vừa cầm cây quạt trong tay y quăng sang một bên, kéo y lại gần, hôn lên đôi môi nhàn nhạt, lấp đi tiếng kháng nghị yếu ớt của y. Ai ngờ vừa mới vén y phục của y lên, bên ngoài liền truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp, sau đó là âm thanh thở hổn hển: “Hoàng…Hoàng thượng, lễ bộ Triệu đại nhân nói có chuyện gấp cần cầu kiến, nói là quốc vương của nước Cật Ha La Da (nguyên văn QT T_T) xin yết kiến Hoàng thượng.”

Cảnh Huân đành thu tay về, ngó ra phía ngoài nói: “Trẫm đã biết, đưa hắn tới Thái An cung đợi.”

Liệu Tương cười cười, chỉnh lại vạt áo, cao giọng: “Nô tài hầu hạ Hoàng thượng thay y phục.”


Lễ Đoan Ngọ hôm đó tiết trời nóng bức dị thường, Liệu Tương dậy sớm tắm rửa rồi thay y phục, sau đó lệnh Tần Đức Bảo theo y cùng tới Thụy An cung. Chỉ vì tối nay Hoàng đế muốn mở yến tiệc đãi quần thần tại đây nên chúng thái giám cung nữ đều đang vội vàng quét bụi, bố trí sắp xếp các bàn và làm đủ mọi việc lớn nhỏ khác. Thấy Liệu Tương, mọi người đều nhún mình hành lễ, mấy tiểu thái giám gấp gáp tiến đến hỏi: “Tương công công, bình phong thúy ngọc hoa điểu (bình phong ngọc bích thêu hình hoa và chim) phía sau long tọa kia không biết từ lúc nào bị nứt ra một vết, thay bằng gì đây a?”

Liệu Tương suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ta nhớ trong kho còn có kiện bình phong lưu kim khảm châu, đổi lấy cái đấy đi.”

Các tiểu thái giám vội đáp tiếng rồi rời đi.

Tần Đức Bảo hơi nghi hoặc nhìn Liệu Tương: “Công công, việc này còn phải hỏi ngài?”

Liệu Tương giật mình: “Việc này không hỏi ta thì hỏi ai? Ngươi nghĩ ta ở trong cung là loại ăn không ngồi rồi hay sao?”

Tần Đức Bảo lúc này mới nhớ Liệu Tương vốn là ti thiết (kiểu chức vụ tổ chức bố trí ấy), đành ngượng ngùng cười cười.

Dường như Liệu Tương muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Phụng Nghi kéo đi xem xét đồ ăn.

Cứ như thế, rốt cuộc hơn nửa ngày bận rộn cũng trôi qua.

Tần Đức Bảo đi phía sau Liệu Tương, hai chân bủn rủn mỏi nhừ, cả cổ đẫm mồ hôi, mắt thấy mọi thứ bày biện đã gần như xong xuôi, chợt nghe Liệu Tương lên tiếng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hắn đáp: “Vừa mới qua giờ Thân.”

Liệu Tương gật đầu: “Ta về trước thay y phục, ngươi ở đây trông coi,” dứt lời lại nhìn hắn một chút, căn dặn, “Sau khi khai yến, ngươi đến chỗ Trần công công xin hộ ta bình rượu mơ, nói là ta muốn uống để giải trừ mệt mỏi.”

Tần Đức Bảo lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn y đi rồi, hắn cầm lấy phất trần, khua khua hai bên tả hữu ra vẻ.

Mặt trời lặn, ánh chiều tà rọi lên tiền điện một mảnh huyết hồng. Trong điện đều đã được thắp đèn dầu, treo trong những chiếc lồng bằng ngọc lưu ly, chiếu sáng như ban ngày. Khi có gió thổi qua, những dải lụa giăng mắc trên cột cùng xà nhà khẽ rung động, bên trong đại điện lộng lẫy nguy nga, mọi thứ dường như có phần hư ảo không thực.

Tần Đức Bảo đang dựa vào một cây cột tỏa ra vầng sáng, đột nhiên truyền đến tiếng trống canh, quần thần nối gót nhau tới, chốc lát thanh âm cười nói đã tràn ngập khắp Thụy An cung. Hắn vội trốn sau cây cột, cùng các tiểu thái giám khác ngoan ngoãn đứng chờ đến lúc được gọi ra hầu. Đang lúc buồn chán nhìn khắp nơi, thình lình hắn thấy bên cạnh long tọa xuất hiện một bóng người vô cùng quen thuộc.

Liệu Tương khoác cung bào thêu hoa văn tinh xảo, dáng dấp như ngọc, hai tay đan chéo nhau nắm lại, đôi mắt buông xuống.

Đợi quần thần ngồi vào chỗ, Hoàng đế rốt cuộc cũng lộ diện, mọi người lập tức quỳ lạy, hô to vạn tuế.

Lệnh “Bình thân” xong, Chiêu Nguyên Đế cười nói: “Yến tiệc hôm nay so với trước kia có điểm khác biệt, chúng ta có thêm một vị thượng khách. Nói vậy chắc các khanh cũng biết, vị này chính là Thái Tháp Vương của nước Cật Ha La Da.”

Mọi người sớm đã thấy một vị nam tử khôi ngô, mũi cao, mắt sâu. Người nọ cười ha hả, tiến lên thi lễ: “Thái Tháp tham kiến bệ hạ.” Hắn nói rất không trôi chảy, tiếp đó là chuỗi dài lời chúc, đều do lễ bộ thị lang Nguyễn Ninh Trung tinh thông ngôn ngữ Cật Ha La da thay hắn phiên dịch, sau đó cũng dịch lại lời chúc của Hoàng thượng cho hắn nghe.

Mắt thấy giờ Dậu đã đến, Cảnh Huân mới nâng chén khai tiệc.

Ca vũ xong, rượu qua tam tuần. Đương lúc nhạc sư cung đình diễn tấu, Cảnh Huân đưa mắt ra hiệu cho Liệu Tương bên cạnh.

Liệu Tương gật đầu, cầm bình rượu đi xuống thềm ngọc, lần lượt rót rượu cho quần thần. Với thân phận của y, từ lâu đã không cần làm loại chuyện thấp hèn này, đó là lí do tại sao mọi người đều có chút bất ngờ trở tay không kịp, phản ứng cũng không giống nhau. Có người trừng mắt nhìn y, ngoảnh mặt khinh thường, thậm chí còn thẳng tay hất rượu y rót văng lên mặt đất. Có người thì cười mỉa, tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh, luôn miệng nói: “Sao dám làm phiền Tương công công.” Còn đâu chỉ nhàn nhạt gật đầu hoặc không lên tiếng. Tất cả mọi thứ đều rơi vào mắt người ngồi trên long tọa, miệng hắn hiện lên một tia tiếu ý.

Bất quá, khi đến chỗ Cật Ha La Da vương thì lại nảy sinh rắc rối. Trong cung của Thái Tháp vương cũng có rất nhiều hoạn quan, bản tính hắn hoang dâm, thường xuyên trao đổi những hoạn quan ấy với nước láng giềng để tiết ngoạn (xxx), nên cho rằng thái giám nơi đây cũng giống như bên mình. Khi Liệu Tương đi tới nghiêng mình rót rượu, hắn cảm thấy người này tương đối thuận mắt, không cần biết thân phận y lợi hại ra sao, chỉ nghĩ y là một tiểu thái giám thị hầu, không chút lưỡng lự, vươn tay vòng qua lưng Liệu Tương ôm y đặt lên trên đùi. Liệu Tương sợ hãi kêu lên, bình rượu trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

Nhất thời bốn phía kinh sợ, ngay cả lão vương gia Nhân Lộc đang nhắm mắt dưỡng thần cũng trợn mắt lên nhìn. Liệu Tương chưa từng bị người ngoại quốc đối đãi như vậy, bất chấp lễ nghi mà cố sức giãy giụa. Khí lực Thái Tháp lớn hơn hẳn người thường, chế trụ một thái giám yếu đuối dễ dàng như trở bàn tay. Hắn nghĩ Liệu Tương chỉ đang giả bộ, vừa sờ loạn trên người y vừa huyên thuyên mấy lời tán tỉnh.

Khi mọi người còn đang hoảng hốt đến mức sững sờ, Cảnh Huân ngồi trên long tọa đã chậm rãi đứng dậy.

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 203

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.