Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

21

Phiên bản Dịch · 1596 chữ

[21]

Ngày kế, Chiêu Nguyên Đế hạ chiếu. Thượng thư lệnh Đồ Mộ ăn hối lộ trái pháp luật, chiếu theo lý phải bị tịch thu toàn bộ tài sản, toàn gia lĩnh án chém, song Hoàng thượng tấm lòng nhân từ, niệm tình ấu nữ yếu đuối, miễn cho tội chết, sung làm quan kĩ.

“Tương công công, Hoàng thượng đang nghỉ trưa…” Trịnh Khúc chạy tới can ngăn liền bị Liệu Tương hung hăng đẩy ra, vội vã đuổi theo phía sau nói, “Ai..Hoàng thượng không cho người khác quấy rầy a.”

Cảnh Huân đang nghiêng mình dựa trên giường nhỏ, nghe thấy tiếng cửa bật mở, miễn cưỡng mở mắt, lập tức thấy rõ dung mạo người vừa bước vào: “Chuyện gì, sao phải gấp gáp như thế?”

Liệu Tương bước thẳng tới trước mặt hắn, giọng khẽ run rẩy: “Ngươi, sao ngươi lại có thể hạ ý chỉ như vậy!”

Cảnh Huân gắng gượng ngồi dậy, bộ dạng vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, híp cả mắt: “Là chuyện nữ nhi Đồ gia?” Hắn ngáp dài một cái, “Không phải ngươi cầu xin ta tha cho nàng sao?”

“Ngươi vốn dĩ chưa từng muốn cứu nàng! Ngươi chỉ ném cho ta lời hứa của ngươi, còn thực hư ngươi thực hiện nó như thế nào thì ngươi lại không hề cho ta biết!”

Cảnh Huân chẳng hề bị ảnh hưởng bởi cơn giận dữ của Liệu Tương, trái lại còn cười cười: “Như vậy có gì không tốt? Không phải Tề cấp sự yêu nàng ta sao, giờ mọi chuyện đã trở nên đơn giản hơn nhiều, cứ việc tới thẳng thanh lâu, sau đó xuất bạc…”

Liệu Tương tức giận đến nỗi hai mắt chuyển hồng, cả giận nói: “Ngươi coi người khác là cái gì!”

“Liệu Tương, đã bao lâu trẫm chưa thấy ngươi to tiếng nhiều lời như vậy,” nét mặt Cảnh Huân thoáng hờn giận, “Trẫm vốn luôn nghĩ ngươi là kẻ biết tiến biết lùi đúng chỗ, hiểu rõ quy củ phép tắc.”

“Đúng vậy, ta ngày hôm nay chính là không hiểu phép tắc!” Liệu Tương từng bước tiến lên, “Chẳng lẽ ngươi không biết, sung một nữ tử ngây thơ đi làm kỹ chẳng khác nào đẩy nàng đi tìm chết sao!”

“Nàng tự đi tìm chết, đâu liên quan gì đến trẫm!” Cảnh Huân có phần tức tối đứng dậy, “Có đúng ngươi uống lộn thuốc rồi hay không? Chỉ vì một nữ nhân chưa từng gặp mặt mà dám làm càn như vậy!”

“Nàng và ta đúng là không quen biết, nhưng đây đâu phải là lần đầu tiên ngươi làm ra chuyện hoang đường như vậy. Lúc nào cũng coi kẻ khác giống như rơm rác, năm đó không phải Tề phi đang sống yên ổn cũng bị ngươi biến thành một cái xác không hồn sao!”

Gân xanh trên trán Cảnh Huân giật giật, hắn giáng xuống một cái tát khiến Liệu Tương phủ phục trên mặt đất, quát to: “Hỗn xược!”

Liệu Tương nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Ta nguyên tưởng rằng ngươi đã thay đổi, nhưng xem ra là ta tự mình ngu xuẩn rồi! Ngươi căn bản vẫn không thấu nỗi khổ nhân gian, dung túng hậu cung, giết người bừa bãi, hoang dâm vô sỉ!”

“Ngươi thật to gan!” Hoàng đế thực sự nổi giận, thẳng tay rút cây phất trần ngà voi bên cạnh vung lên quất xuống người Liệu Tương, ngà voi vừa cứng lại vừa chắc, đánh xuống thân mình chẳng khác nào roi mây.

Liệu Tương cũng không tránh, càng không khóc lóc xin hắn khoan dung, chỉ cắn răng trừng mắt nhìn Cảnh Huân.

Cảnh Huân vốn chỉ muốn răn y để y phục tùng, ai ngờ y lại quật cường như vậy, nộ khí càng lúc càng tăng, ra tay thậm chí còn dữ dội hơn trước.

“Hoàng huynh!” Một thân ảnh vội vã bước vào trong điện, đoạt lấy phất trần trong tay Cảnh Huân, nói, “Hoàng huynh làm cái gì vậy? Định đánh chết y sao!”

Lúc này thái dương Liệu Tương đã thấm huyết, y nằm sấp trên mặt đất khẽ thở dốc.

Cảnh Huân nhìn y một cái, vô lực phất phất tay: “Thôi, ngươi kéo y ra ngoài đi.”

Trì Hiên cắn cắn môi dưới, vươn tay đỡ Liệu Tương đứng lên, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sao rồi?”

Liệu Tương chỉ lắc đầu không đáp.

Đến khi Trì Hiên dìu y ra khỏi điện, y mới khụ một tiếng, cúi đầu mơ hồ nở nụ cười: “Trước nay các ngươi luôn cho rằng ta ở trước mặt hắn thì bày ra bộ dáng khác. Phải, không sai, ta là như vậy đấy, bất quá so với người bình thường ta thậm chí còn thấp hèn hơn.”

Trì Hiên nhìn y hồi lâu, muốn nói gì đó lại thôi, hoàn toàn không còn ngữ khí khảng khái như thường ngày nữa, lặng lẽ lau đi vết máu trên trán Liệu Tương rồi đỡ y tới vườn hoa phía sau.

Dường như chân Liệu Tương bị đả thương, bước đi khập khiễng. Trì Hiên cảm nhận được bất thường, liền dừng lại, ngồi xuống tự mình xắn gấu quần y lên, chỉ thấy trên cẳng chân trắng nõn ngang dọc vài đường máu tím đỏ, không khỏi thở dài một tiếng: “Hắn là ngôi cửu ngũ, ngươi chọc vào hắn chỉ mang vạ vào thân thôi, đạo lý này ngươi nên sớm biết mới phải, chuyện hôm nay là sao vậy?

Liệu Tương giãy chân ra khỏi tay Trì Hiên, chỉnh lại góc áo, thấp giọng: “Dù ta có là một nô tài, cũng sẽ có lúc không thể cam tâm.”

Mi phong Trì Hiên cau lại, hắn không nói gì thêm nữa.

Liệu Tương nói xong tựa hồ có chút ân hận, liền lảng sang chuyện khác: “Không phải vương gia rất thích phiêu bạt giang hồ sao, sao giờ vẫn còn ở trong cung?”

“Mấy ngày nữa là đến sinh thần ta, hoàng huynh nói không biết lần sau gặp lại sẽ là lúc nào, thừa dịp này tiện thể mở tiệc rượu mừng ta luôn, ta làm gì cũng không lay chuyển được hắn.”

“Vậy ư,” Liệu Tương cúi đầu, “Nô tài cung chúc vương gia thọ bỉ nam sơn.”

“Liệu Tương!” Trì Hiên giữ chặt cánh tay y, “Đừng có đối với ta như vậy!”

Thanh niên trong mắt lóe sáng, tựa như có điều gì muốn bộc bạch, nhưng lại khiến Liệu Tương kinh sợ, y quay đầu nói: “Ta…ta về trước.”

Trì Hiên rũ mắt, buồn bực lên tiếng: “Để ta tiễn ngươi.”

Trở lại giác uyển, Tần Đức Bảo bị bộ dạng của Liệu Tương hù cho hoảng sợ, vội vã chạy lại hỏi: “Công công, ngài sao vậy?”

Liệu Tương hữu khí vô lực chỉ chỉ về phía người bên cạnh mình: “Đừng vô phép vô tắc như vậy, đây là Tiểu Yến Vương điện hạ.”

Tần Đức Bảo cuống quýt quỳ xuống, Trì Hiên giậm chân: “Bây giờ còn coi trọng mấy cái lễ nghi phiền phức này làm gì, nhanh đem thuốc trị thương đến đây.”

“Có hài tử này chăm sóc là được rồi, Vương gia mau trở về đi.” Liệu Tương cung kính nói với Trì Hiên, giọng điệu có chút dè dặt cùng khoảng cách.

Lúc này Tần Đức Bảo cũng đã đem hòm thuốc tới, dường như có hơi căng thẳng trước mặt vương gia, ngồi xổm bên người Liệu Tương, xắn tay áo lên, cẩn thận rắc dược phấn lên đám thương tích loang lổ.

Liệu Tương giương mắt nhìn thanh niên trẻ tuổi đứng trân trân tại đó, bất đắc dĩ thở dài: “Vương gia là muốn để Tiểu Tần Tử tiễn sao?”

Trì Hiên lúc này mới mở miệng: “Ngươi nhớ dưỡng thương cho tốt.” Rồi lập tức xoay người bước ra ngoài.


Liên tục năm ngày trôi qua, Cảnh Huân vẫn chẳng một lần triệu kiến Liệu Tương. Việc này ngay cả Tần Đức Bảo cũng cảm thấy kì lạ. Từ khi đến đây, hắn chưa từng thấy Liệu Tương được an ổn ở giác uyển quá hai ngày, chẳng lẽ Liệu Tương đã đắc tội Hoàng thượng, bị thất sủng rồi sao? Nghĩ tới đây, hắn liền nhổ toẹt một ngụm nước bọt xuống mặt đất. Cái gì mà thất sủng cơ chứ, Hoàng đế hỉ nộ vô thường ấy rốt cuộc đã bao giờ thực sự sủng ái Liệu Tương đâu.

“Tiểu Tần Tử, Tiểu Tần Tử.” Người gọi hắn chính là Thu Sính ở phòng ngự thiện.

“Ô?” Tần Đức Bảo nhìn nàng cười nói, “Có việc gì thế.”

“Có việc, thế nhưng là chuyện tốt,” Thu Sính vui vẻ ra mặt, “Giờ Hoàng thượng đang mở yến tiệc, muốn cùng tỷ tỷ đi làm một bữa ra trò không?”

Vừa nghe thấy được ăn, con mắt Tần Đức Bảo liền sáng ngời, hắn chảy cả nước dãi vội vàng chạy tới bên cạnh Thu Sính: “Tiểu đệ nhờ cả vào tỷ tỷ.”

Nhưng khi đi qua cửa uyển, hắn lại dừng bước, chần chừ do dự: “Nhưng mà Tương công công vẫn còn ở trong phòng a.”

Thu Sính kéo tay hắn: “Sợ cái gì, người sống sờ sờ ra đấy làm sao đi đâu mất được. Lần này là cơ may nghìn năm có một, tỷ tỷ mới nói cho ngươi, còn mở cả rượu hoa quế ủ hơn chục năm nữa kia mà.”

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.