Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

17

Phiên bản Dịch · 2382 chữ

[17]

Gần đến Trung Thu, trăng cũng đã tròn.

Trì Hiên hoàn toàn không nghĩ Liệu Tương lại thích uống rượu, khi hắn tiếp nhận hồ lô bạch đồng từ tay y, rượu chỉ còn phân nửa.

Liệu Tương lau lau khóe miệng, nhìn vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Trì Hiên, lên tiếng hỏi: “Sao vậy, ngài nghĩ ta không biết uống ư?”

“Không phải,” Trì Hiên cài lại bầu rượu lên thắt lưng, “Chỉ là không nghĩ tửu lượng ngươi lại cao như thế.”

“Thế này đã thấm thoát gì,” Liệu Tương ôm đầu gối, mắt nhìn xuống phía dưới, “Lâu lắm rồi ta chưa được uống thỏa thuê như vậy. Ở trong cung uống rượu ắt sẽ nói bậy, làm ra chuyện không hay, không biết chừng…”, y có chút bất đắc dĩ cười cười, “đã không sống được tới ngày hôm nay.” Chỉ có một lần duy nhất y say, đó là khi Tiểu Nhiên chết, cũng không biết uống bao nhiêu, lục phủ ngũ tạng đều như thiêu đốt. Vậy mà còn bị kéo đến tẩm cung Hoàng đế, y không nhớ rõ mình làm gì chọc giận hắn, chỉ biết lúc tỉnh lại trên người đã phủ đầy lằn roi.

“Trước khi tiến cung ngươi cũng thích uống rượu phải không?” Trì Hiên hỏi.

Liệu Tương ngấm men rượu xong, mọi nhút nhát gò bó thường ngày đều biến mất, nằm ngất ngưởng trên nóc nhà, nhìn màn đêm chi chít trời sao, mở miệng nói: “Khi ta ba tuổi, phụ thân dùng đũa nhúng rượu chấm lên lưỡi ta, mùi vị vừa ngọt vừa cay ấy nồng tới tận cổ họng, đến giờ ta vẫn còn nhớ. Lớn thêm chút nữa, ta trộm rượu trắng thổ chế trong nhà uống, ngài đã từng thử qua loại rượu này chưa?” Y nghiêng đầu hỏi Trì Hiên, không đợi hắn đáp đã tự mình nói tiếp, “Lần đầu tiên uống rượu, đến cả nước mắt cũng cay xè chảy ra, mặt đỏ bừng bừng, Tề Linh tưởng ta bị bệnh, sợ đến oa oa khóc lớn. May có nữ nhi nhà thợ may Vương sát vách cho ta chút canh đậu xanh, ta mới có thể thanh tỉnh. Lúc ấy ta nghĩ, sau này lớn lên nhất định sẽ lấy nàng làm vợ. Thế nhưng, hiện tại ngay cả tên nàng cũng không thể nhớ nổi nữa rồi…” Nói đến đây, y khẽ nở nụ cười, cười đến lệ cũng tuôn ra, thấm ướt tóc mai.

Trì Hiên không nghĩ một bầu rượu lại có thể khiến y nói ra từng ấy chuyện, không biết đã kìm nén trong lòng bao lâu. Cổ họng khô khốc, hắn vặn nắp bầu rượu, ngửa cổ uống một hớp lớn. Tửu lượng hắn vốn không cao, lại uống nhiều một lúc như vậy, trên mặt nhanh chóng đã nóng rần.

”Sao ngài cứ thích leo lên nóc nhà vậy?” Liệu Tương đột nhiên hỏi.

Trì Hiên nấc một tiếng, đáp: “Bởi ở trên cao phong cảnh rất đẹp, lại vô cùng yên tĩnh.”

Liệu Tương lắc đầu: “Trông ngài không giống như người thích yên tĩnh.”

Trì Hiên cười: “Còn ngươi trông giống người thích yên tĩnh, nhưng thực ra lại không phải a.”

Liệu Tương nghe xong quay đầu nhìn Trì Hiên một cái, rồi cả hai cùng bật cười.

Trì Hiên nhìn dáng vẻ tươi cười của Liệu Tương, mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, hắn cúi đầu tiếp tục nghịch tua cờ trên nắp bình rượu: “Ngươi…sau khi xuất cung hình như con người cũng thay đổi.”

Liệu Tương lơ đễnh đáp: “Là tại rượu của ngài đấy.”

”Không, là bởi ngươi xuất cung,” Trì Hiên khẳng định, “Chỗ ấy không thích hợp với ngươi.”

Liệu Tương im lặng không trả lời.

Trì Hiên chợt nhớ tới chủ ý ban đầu của mình, ho nhẹ một tiếng: “Trước đây khi tiến cung ngươi có theo một vị sư phụ phải không?”

“Ừ? Ngài biết sư phụ ta?” Liệu Tương ngồi dậy.

Trì Hiên nâng hũ uống thêm một ngụm rượu, thấp giọng nói: “Năm ấy kinh thành ai mà không biết, Thượng trụ quốc công tử Hoa Thu Diệp, cẩm tâm tú khẩu (lời hay ý đẹp ;A;).”

Liệu Tương ngẩn ra, dường như có chút nhớ nhung cười: “Chắc ngài nhầm rồi, sư phụ ta kêu Phong Thất, dung nhan tiều tụy, thái độ làm người rất tệ, vô mạo vô tài.”

Trì Hiên vô cùng ngạc nhiên: “Sao có thể, y chưa từng nói với ngươi những chuyện ngày trước sao?” Hắn ngừng một chút rồi lại nói tiếp, “Nhưng mà, y tâm cao khí ngạo, sa sút thành cái dạng kia, không muốn nhắc đến chuyện cũ cũng phải thôi.”

Liệu Tương càng nghi hoặc: “Năm ấy sư phụ ta làm sao?”

“Thượng trụ quốc, tam công tử của Hoa gia,” Trì Hiên hơi ngập ngừng, “Khi đó ta còn nhỏ, không quen biết y, y…chỉ chịu ở cùng một chỗ với thái tử Liệt.”

“Thái tử Liệt…” Liệu Tương cúi đầu trầm ngâm.

Trì Hiên nhíu mi hỏi: “Ngươi biết?”

Liệu Tương gật đầu: “Hoàng thượng thi thoảng có nhắc đến, bất quá, chuyện của hắn trong cung tựa hồ có chút cấm kị.” Khi y mới vào cung, thấy đại thái giám chỉ vào một khu điện các nói là tẩm cung của thái tử Liệt năm ấy, trở về y liền hỏi sư phụ thái tử Liệt là ai, chẳng ngờ sư phụ tím mặt giận dữ, tát y hơn mười cái vào miệng.

Trì Hiên nghe Liệu Tương đáp xong, thở dài: “Không sai, tiên hoàng từng hạ nghiêm lệnh cấm không cho bất luận kẻ nào nhắc đến hắn. Tính tình tiên hoàng vốn nóng nảy, dù không có chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt không cho phép bọn họ nảy sinh loại quan hệ hoang đường như vậy. Huống chi Hoa gia năm đó gia nhập loạn đảng, ngấm ngầm tạo phản.”

“Cái gì?” Nghe được hai chữ tạo phản, Liệu Tương cả kinh, “Sao sư phụ ta có thể…”

Việc này Trì Hiên cũng cảm thấy kinh ngạc: “Chuyện Nhân Sơ Vương rắp tâm bức vua thoái vị năm ấy ầm ĩ đến vậy, ngươi cũng không biết ư?”

Liệu Tương cười khổ nói: “Nhà của ta ở nơi thâm sơn cùng cốc, đâu có biết được gì.”

Trì Hiên khẽ gật đầu, kể tiếp: “Tất cả những ai tham gia mưu phản đều bị tru di cửu tộc. Đêm hạ chiếu, thái tử quỳ trên thềm ngọc cả đêm, lấy cái chết uy hiếp, tiên hoàng mới đáp ứng tha Hoa Thu Diệp một mạng, nhưng nghịch thần thì không thể có con cháu nối dõi, liền xử y cung hình (hoạn).”

Trì Hiên nói đến đây, lại nâng hũ rượu, nghiêng đầu hướng Liệu Tương nói: “Ngươi biết không, trước kia y vốn là một kẻ kiêu ngạo, đại hoàng huynh mỗi khi nói chuyện với y đều cẩn cẩn dực dực. Quan hệ giữa hai người bọn họ đến lũ hài tử chúng ta cũng nhìn ra, nhưng người kia trước sau vẫn không chịu ủy thân cho đại hoàng huynh, nói rằng quá mức dơ bẩn, khiến người ta khinh miệt.” Hắn có phần thẹn thùng sờ gáy, “Đây là ta nghe trộm được.”

Liệu Tương kinh ngạc lắc đầu: “Người ngài nói đến e rằng không phải sư phụ ta, sư phụ ta không giống vị Hoa công tử kia chút nào hết. Y…”

“Ngươi biết vì sao y kêu Phong Thất không?” Trì Hiên cắt lời Liệu Tương, chất vấn, “Đó là bởi đại hoàng huynh rất thích tự ví mình là cây ngô đồng, nói là chỉ cây của hắn mới có phượng hoàng đến đậu. Phượng đậu trên cây ngô đồng, đại hoàng huynh mỗi khi cùng y vui đùa lại trêu y, gọi y phượng tê* công tử.”

Liệu Tương lúc này mới bán tín bán nghi nhìn Trì Hiên, hỏi: “Nếu đúng như lời ngài nói, năm ấy sư phụ ta tính tình như vậy, sau khi thụ hình sao còn có thể điềm nhiên vào cung làm một ti lễ giám, coi như không có việc gì.”

“Cái này ta cũng không biết.” Trì Hiên cúi đầu đáp, “Chúng ta cũng không hề nghĩ rằng, không lâu sau y tự nguyện hiến thân cho hoàng huynh, trước mặt người khác cũng không giấu giếm bày ra cử chỉ thân mật với hắn, khiến cả cung nhốn nháo đâu đâu cũng là tin đồn.”­

Liệu Tương nhíu mày: “Nghe nói tiên hoàng đối với các hoàng tử vô cùng nghiêm khắc, sao có thể dung túng như vậy được?”

“Khi đó tiên hoàng đang lâm bệnh, mọi người sợ người nghe xong bệnh sẽ nặng thêm, ai cũng tận lực che giấu,” hắn khụ một tiếng, “Thái tử lúc ấy lại đang giám quốc nắm quyền. Hoa Thu Diệp quyền thế ngày một mạnh, ở trong triều kéo đảng kết phái, trừ sạch những kẻ đối nghịch. Đại hoàng huynh thương y tận xương, y nói gì nghe nấy.”

Trì Hiên cúi đầu thở dài: “Cuối cùng việc gì tới cũng tới, hẳn có thể nhìn ra y nhẫn nhục sống sót là vì cái gì, thế nhưng đại hoàng huynh dường như thần trí đã quá mê muội, những người xung quanh khuyên ngăn bao nhiêu cũng mắt điếc tai ngơ, mãi đến khi cha ta vào kinh, suốt đêm diện kiến tiên hoàng. Tiên hoàng giận tím mặt, ai cầu tình cũng đều vô dụng, đêm hôm đó thì ban một bình rượu độc cho thái tử, rồi tung tin thái tử do bạo bệnh mà chết. Từ đó về sau trong cung ai cũng không được nhắc đến cái tên Cảnh Liệt…”

Trì Hiên nói xong, trầm mặc một hồi rồi lại tiếp tục: “Sau đó ta theo phụ hoàng trở về phong ấp, ta cũng mới được nghe hoàng huynh kể lại, thì ra năm ấy người nọ vẫn chưa bị xử tử cùng đại hoàng huynh, chỉ là sau một đêm dung mạo phai tàn….”

Liệu Tương không đáp lại, chỉ cúi đầu xuống, không thấy rõ biểu tình.

Trì Hiên thấy Liệu Tương có gì đó khác thường, lay lay bờ vai y: “Ngươi làm sao vậy.”

Liệu Tương ngẩng đầu, thần sắc có chút mệt mỏi, đáp: “Ta không sao, chỉ là có nghe trước đây trong cung có vụ hoạn quan loạn chính, không ngờ lại là sư phụ ta.” Cổ họng y giật giật, “Sư phụ ta từ trước đến nay không có một bằng hữu nào, cũng chẳng ai nguyện ý cùng y giao thiệp, tính khí rất quá quắt, đối ta không đánh thì chửi, khi vào cung ngày nào ta cũng lén lút nguyền rủa y…Ai ngờ qua hai năm y thực sự đã chết.”

Trì Hiên không nghe rõ Liệu Tương thì thầm cái gì, chỉ có thể lặng im ngồi bên cạnh.

“Thì ra…Hắn đối với ta như vậy là bởi vết xe đổ ấy sao,” Liệu Tương co vai, lấy tay ôm mặt, “Hắn đánh giá ta quá cao rồi, ta đâu có dã tâm lớn như sư phụ, cũng không có bản lĩnh như thế. Ta chỉ là…chỉ là…”

Trì Hiên cảm thấy miệng cũng bắt đầu đăng đắng, vươn tay choàng qua vai Liệu Tương vỗ vỗ, tỏ ý an ủi. Xương bả vai Liệu Tương cũng đâu hề nhỏ, y vẫn mang dáng vóc của một nam nhân, chỉ là rất gầy, hơn nữa còn đang khẽ khóc, không khỏi khiến người ta cảm thấy xót thương. Trì Hiên lại xoa xoa đầu Liệu Tương, đầu ngón tay vô ý lướt qua giảo ngân sưng đỏ trên cổ, đột nhiên ngừng lại một chút, trong ngực cũng dần dần cảm thấy khó chịu. Hắn thở dài, thu tay về, quay đầu đi không nhìn y nữa.

————————-

*Chắc hẳn ai cũng thấy lạ vì tại sao bạn Cảnh Liệt lại thích tự đi ví mình với cây ngô đồng =)) nhưng ngô đồng không phải là cái cây ngô thấp bé lùn lùn ngoài đồng đâu nha : )) cây ngô đồng hơi bị to hơi bị quý đấy:

Cổ thi Trung Hoa thường đề cập đến một loại cây quí, có hoa thuộc loại “Vương giả chi hoa “, đó là cây ngô đồng. Và mỗi khi nói đến ngô đồng, thường là để tả cảnh biệt ly hoặc cảnh mùa thu sắp đến, đem theo nỗi buồn man mác của “thu tâm”, bởi vì:

Ngô đồng nhất diệp lạc

Thiên hạ cộng tri thu

(Một lá ngô đồng rụng

Ai cũng biết thu sang)

hoặc để gợi ý buồn, nhớ lại những ngày đã qua vui vẻ, trẻ trung, đầy đủ, như trong một bài “Thu cảm” của Đỗ Phủ:

Hương đạo trác dư anh vũ lạp

Bích ngô thê lão phượng hoàng chi …

Chuyện kể rằng khi xưa, vua Phục Hy thấy tinh hoa của năm vì sao rơi xuống cây ngô đồng, chim phượng hoàng liền đến đậu. Vua Phục Hy biết ngô đồng là gỗ quí, hấp thụ tinh hoa Trời Ðất, có thể làm đồ nhã nhạc, liền sai người đốn cây ngô đồng xuống, cắt làm ba đoạn để phân Thiên, Ðịa, Nhân. Ðoạn ngọn thì tiếng quá trong mà nhẹ, đoạn gốc thì tiếng quá đục mà nặng, duy đoạn giữa thì tiếng vừa trong vừa đục, có thể dùng được, liền đem ra giữa dòng sông nước chảy ngâm 72 ngày đêm, rồi lấy lên phơi khô, chọn ngày tốt, thợ khéo Lưu Tử Kỳ chế làm nhạc khí, đặt tên là Dao cầm. (Trích Bá Nha Tử Kỳ)

Nguồn: Cà phê và Sách.

**Phượng tê: phượng đậu. Ngô đồng vốn được coi là loài cây linh, có thể hấp dẫn phượng hoàng đến đậu. Theo bọn mình hiểu thì ở đây chữ phong 风 gần giống chữ phượng 凤, Phong Thất tức là phượng không còn nữa, ý chỉ Hoa Thu Diệp đã không còn là phượng tê công tử của Cảnh Liệt nữa.

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.