Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

1

Phiên bản Dịch · 2254 chữ

“Ngươi tên gì?”

Người vừa lên tiếng là một lão thái giám cao tuổi đang dẫn đầu một đoàn người. Lão nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tiểu thái giám run rẩy trước mặt.

“Nô tài tên Tần Đức Bảo.”

Tiểu thái giám thoạt nhìn mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi, ngón tay xiết chặt góc áo, cúi đầu.

“Trước kia làm ở đâu, chức vụ gì?” Giọng nói vẫn lanh lảnh không nhanh không chậm như cũ.

“Vốn…Trước kia làm tại Hoằng Đức viên.”

“Ngươi biết chúng ta không?”

Tiểu thái giám hơi ngẩng đầu, liếc nhanh đám người trước mặt một cái: “Dạ…biết, công công là Hoàng công công của Kính sự phòng.”

“Ừm.” Lão thái giám có vẻ hài lòng, “Được điều tới đây bao lâu rồi?”

Tần Đức Bảo bắt đầu bớt căng thẳng, thói nhanh mồm nhanh miệng thường ngày cũng dần lộ ra, nhanh nhảu đáp: “Bẩm công công, đã được hai tháng.”

Hoàng lão thái giám nhắm mắt, gật gật đầu: “Mấy ngày trước vừa mới cho một đám cung nhân già về nghỉ, nên hôm nay chúng ta đến đây để lấy thêm người.”

Tần Đức Bảo nhếch môi cười, nhào về phía trước quỳ xuống, ôm ôm nắm nắm chân lão thái giám: “Công công, ngài xem…”

Lão thái giám mỉm cười, thanh âm sắc bén: “Ta nhìn quả không sai, tên tiểu hầu tử ngươi thật khôn lanh lẻo mép, để ta phái ngươi đến chỗ này coi như phần thưởng vậy.”

Tần Đức Bảo vui vẻ nói: “Không biết ngài định phái tiểu nhân đi đâu?”

Hoàng công công không đáp, hỏi ngược lại hắn: “Chúng ta hỏi ngươi, hiện trong cung được sủng ái nhất là người nào?”

Tần Đức Bảo nghĩ qua một lượt rồi đáp: “Trước kia khi nô tài còn làm người hầu ở Hoằng Đức viên, nghe nói Hoàng đế chưa lập hậu, đứng đầu hậu cung chính là Đức phi nương nương.”

Hoàng công công nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất: “Phi, đều là một lũ cáo mượn oai hùm, cả năm cũng chưa thấy mặt Hoàng đế đến hai lần, còn bày đặt tính toán gì đến chuyện được sủng ái?”

“Vậy…chẳng lẽ là Vân phi nương nương?”

Hoàng công công lắc đầu: “Vân phi nương nương mặc dù sinh hạ hai vị hoàng tử, nhưng vẫn không phải là người Hoàng đế thực sự yêu thích.”

Tần Đức Bảo nhíu mày, tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Nô tài nghe nói Thanh Chỉ uyển bên kia có Tề phi, sinh hạ lục công chúa được Hoàng đế yêu thương nhất, chỉ tiếc là bị điên…” Nói đến đây, hắn vội che miệng, nhìn lão thái giám trước mặt.

Hoàng công công mỉm cười: “Ngươi chỉ đoán đúng một nửa. Ta cứ nghĩ đó là bí mật trong cung ai cũng biết, chẳng ngờ ngươi mất cả buổi đoán không ra. Mà cũng khó trách được ngươi, trước kia làm nô tài ở Hoằng Đức viên, suốt ngày phải hầu hạ đám mục hạ vô nhân (không coi ai ra gì) ấy, không nghe được tin tức gì cũng là phải thôi, sau lại còn bị phái tới nơi này cắt hoa tỉa cỏ, chúng nó nói thì ngươi hiểu được sao.”

Tần Đức Bảo cười phụ hoạ: “Vậy thỉnh công công chỉ dạy…”

Lão thái giám cười đến nỗi da mặt nhăn nhúm lại, cúi người xuống, đè thấp thanh âm của mình: “Trong cung còn có một người được Thánh thượng vô cùng sủng ái…”

Tần Đức Bảo vẻ mặt nghi hoặc không tin, mãi sau mới chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Lẽ nào…”

Hoàng công công nhanh miệng ngắt lời hắn: “Không sai, giờ cho ngươi đi hầu hạ y, mau thu thập đồ đạc đi.”

Tần Đức Bảo cả kinh nói không nên lời, đã nhanh chóng bị thúc đi.


Tuy hắn kiến thức hạn hẹp, thế nhưng ít nhiều cũng nghe được mấy tin đồn về người này. Chỉ là tin đồn qua bao nhiêu miệng lưỡi như thế, khó biết đâu giả đâu thật. Tần Đức Bảo theo lời lão công công tìm được đến chỗ tiểu viện hoang tàn. Thấy cửa viện khép hờ, hắn gõ nhẹ vài cái, hỏi: “Có ai không?”

Từ trong viện truyền ra một thanh âm trầm thấp: “Ai?”

Tần Đức Bảo đẩy cửa đi vào, trong phòng chỉ có một người, nửa nằm nửa ngồi, tóc tai toán loạn, ngáp dài nhìn hắn: “Ngươi là ai?”

Tần Đức Bảo vội đáp: “Ta là Tần Đức Bảo vừa mới được điều tới, không biết…”

Người nọ ngồi dậy, nói: “Ta là Liệu Tương, sáng nay Vệ Phụng Nghi có nói muốn điều một người tới thay Triệu Hoài bị bệnh, hẳn là ngươi. Ngươi ngồi đi.”

Tần Đức Bảo chỉ nghe xong câu đầu của y mà ngây người. Trước kia tại Hoằng Đức viên, mấy cung nhân truyền tai nhau Liệu Tương đây miệng lưỡi xấu xa, thần sắc dáng vẻ hèn mọn, cả ngày bôi son trát phấn, phong thái cử chỉ so với kỹ nữ thanh lâu còn yêu mị lẳng lơ hơn. Chẳng ngờ y lại là một kẻ nhợt nhạt thê thảm thế này, dung mạo nam nữ không thể phân biệt, chẳng có vẻ gì là giống thái giám, trái lại còn trông tựa như một thư sinh. Đang thầm đánh giá, bỗng nghe Liệu Tương lên tiếng: “Ngươi không ngồi sao?” Hắn vội thu hồi ánh mắt dò xét, đáp lại hai tiếng, chần chừ ngồi xuống mép ghế.

“Ngươi kêu gì Tần?”

“Đức Bảo, Tần Đức Bảo.”

“Ừ,” Liệu Tương gật đầu, “Sát vách chính là phòng của Triệu Hoài trước kia, mọi dụng cụ đều có, ngươi tạm thời ngụ ở đó. Ta đây cũng không yêu cầu gì nhiều, mỗi ngày chỉ cần tưới cho đám hoa trong viện chút nước, thỉnh thoảng nhớ quét bụi, đến giờ dùng bữa sẽ có người mang thức ăn qua, cũng có lúc ta không dùng bữa tại đây.”

Trong lúc Liệu Tương nói, Tần Đức Bảo vẫn là nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn y, tâm cảm thấy quái dị, người này giờ Mùi rồi mà sao vẫn nằm trên giường. Nghe nói Hoàng thượng một giây một khắc cũng không chịu rời y, nhưng trông nơi này quạnh quẽ vắng vẻ như vậy, chẳng lẽ lời đồn đã sai. Hơn nữa còn có người nói y có khả năng nhiếp nhân hồn phách (hút lấy linh hồn người khác), vì sao ta lại không cảm thấy a.

Liệu Tương nhíu hai hàng lông mày: “Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì? Lời của ta ngươi đã nhớ kĩ chưa.”

“Nhớ, nhớ kỹ.” Tần Đức Bảo cuống quít gật đầu.

Liệu Tương phân phó: “Ngươi lui xuống đi, giờ Dậu đến gọi ta, ta rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Hai câu cuối cùng vang lên thấp dần, tựa như lời nói trong cơn mê.

Tần Đức Bảo nhìn y nằm xuống, đành xoay người đi ra khỏi phòng, cầm bọc đồ đi tới sương phòng bên cạnh.

Đang thu dọn đồ đạc, lại nghe thấy tiếng cửa viện bị ai đó đập thình thình: “Tiểu Hoài Tử, Tiểu Hoài Tử.”

Tần Đức Bảo vội vàng chạy đến: “Ai đó a?”

Người này vận phục sức tứ phẩm, Tần Đức Bảo trông thấy liền bị hù, hấp tấp quỳ xuống: “Công công, nô tài mới được điều tới, Tiểu Hoài Tử trước kia đã không còn ở đây.”

“Chúng ta là ngự tiền do vua phái đến, Hoàng thượng triệu Liệu Tương công công tới gấp, mau mời y ra đây.” đôi mắt hiện ý cười, nhẹ nhàng thúc giục.

“Tương công công còn đang nghỉ ngơi, ngài ấy nói rất mệt…”

Tần Đức Bảo vừa mới đáp xong đã bị đạp một cước ngã trên mặt đất. Cặp mắt vừa mới lộ tiếu ý kia phút chốc trở nên đằng đằng sát khí: “Tên nhãi con vô phép tắc! Không nghe chúng ta nói là Hoàng thượng ra lệnh triệu gấp sao!”

“Vương công công khi dễ hài tử mới tới làm cái gì, ta đây không phải đã ra rồi sao.” Thanh âm lười biếng vang lên, Liệu Tương buộc lại vạt áo, đi ra cửa, trước khi xuất môn còn quay đầu lại căn dặn: “Nói bọn họ không cần đưa bữa tối đến.”

Mấy tên kia vội khom lưng đi theo Liệu Tương, Tần Đức Bảo sờ sờ chỗ xương sườn sưng đau, nhỏ giọng mắng, nhìn tấm lưng kia mà nhổ toẹt nước bọt.

Đồ ăn tại đây so với Hoằng Đức viên ngon hơn gấp mấy lần, Tần Đức Bảo lại đang tuổi ham ăn, ăn đến khi bụng tròn vo, sau đó trèo lên giường đi ngủ sớm, ngay cả cửa cũng quên không để mở, may mà cả đêm đó Liệu Tương cũng không trở về.


Tảng sáng ngày thứ hai, cửa lại bị người ta đập loạn, Tần Đức Bảo dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ ra mở cửa, lập tức liền bị một người đẩy ra, theo đó là hai thái giám thân cường lực tráng khiêng một cái chăn bước tới phía phòng Liệu Tương. Tần Đức Bảo vội vàng theo sau hô: “Ai, các ngươi đang làm gì vậy?”

Hai thái giám cũng không thèm nhìn hắn, đặt chăn lên trên giường rồi xoay người bỏ đi, vứt lại Tần Đức Bảo đứng một bên ngẩn ngơ không hiểu gì. Chăn trên giường đột nhiên động đậy, Liệu Tương thò nửa mặt ra, khó khăn nói: “Tiểu Tần Tử, chuẩn bị nước nóng.”

Tần Đức Bảo ngây người một lúc mới phản ứng, vội dạ vâng luôn miệng rồi đi ra. May là củi lửa, bếp lò đều có sẵn, chỉ chốc lát thùng tắm đã được đổ đầy nước nóng, hắn nhỏ giọng đứng bên giường kêu: “Công công, nước chuẩn bị xong rồi.”

Kêu hai lần, trong chăn mới vươn ra một cánh tay trần: “Đỡ ta dậy.” Hắn bước lên phía trước cẩn thận dìu lấy cánh tay người kia, tay còn lại lần theo bờ vai xích lõa, dùng chút lực đỡ Liệu Tương lên. Khi thân thể hoàn toàn rời khỏi chăn, tiểu thái giám vội cuống quýt dời tầm mắt, không dám nhìn thêm. Liệu Tương không còn tí sức lực nào, kiệt quệ tựa đầu trên vai hắn, khuôn mặt bị những sợi tóc lộn xộn che hơn phân nửa, không thấy rõ biểu tình, chỉ nghe thấy thanh âm khàn khàn vang lên: “Đỡ ta…vào trong thùng.”

Tần Đức Bảo vội gật đầu, đưa y xuống giường, thấy y nửa bước cũng không bước nổi, giống như than bùn loãng đọng ở trên người mình, liền dứt khoát bế xốc y lên, đặt vào trong thùng nước.

Liệu Tương tiến vào làn nước nóng, chốc sau thốt lên một tiếng thở dài dễ chịu, quay đầu lại nhìn tiểu thái giám một chút, gật đầu cười nói: “Nhìn ngươi hãy còn nhỏ, vậy mà khí lực lại không nhỏ a.”

Tiểu thái giám thoáng đỏ mặt: “Nô tài trước đây vốn từng làm khổ lực.” (aka ~ khuân vác, cửu vạn)

“Đừng…” Liệu Tương nhăn mi lại, “Hôm qua ngươi còn không tự xưng mình là nô tài, sao hôm nay bỗng nhiên lại nói vậy.”

Tần Đức Bảo sửng sốt, vội cúi đầu: “Hôm qua là nô tài hồ đồ nên đã quên mất.”

Liệu Tương phất phất tay: “Thôi, đừng tự xưng nô tài nữa, mỗi khi nghe ngươi xưng nô tài, ta lại có cảm giác như đang bị nhắc nhở rằng mình cũng chính là một nô tài vậy.”

“Ách…vâng.” Tần Đức Bảo không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đáp. Nhìn Liệu Tương tựa ở vách thùng, hai mắt khép hờ không nói gì thêm, trong lòng ngạc nhiên thầm nghĩ, không phải là Hoàng thượng triệu y đi sao. Trước kia tại Hoằng Đức viên, Đức phi nương nương chỉ được triệu có một đêm, vậy mà ngày thứ hai trở về sắc mặt đã đầy vẻ vinh quang, toàn bộ viên tử đều như chìm trong ngày lễ, ngay cả tiểu thái giám hạ đẳng như hắn cũng được thưởng ngân lượng. Còn Liệu Tương đây sao lại trông như phải chịu thiên đại khổ hình, bị giày vò như thế này. “Công công…” Tần Đức Bảo vừa mới mở miệng đã hối hận, sao hắn lại có thể hỏi việc này cơ chứ.

Liệu Tương liếc hắn qua làn hơi nước: “Sao?”

Thấy tiểu thái giám lúng túng nửa ngày vẫn chưa nói ra, y có chút bực bội nhíu mi: “Có gì thì cứ nói thẳng đi, ngượng ngùng cái gì?”

Tần Đức Bảo loáng thoáng nhận ra thái độ bực dọc của Liệu Tương, bèn nhỏ giọng nói: “Công công, rốt cục ngài bị làm sao vậy? Hình như ngài rất mệt mỏi.”

Sắc mặt Liệu Tương không những không xấu đi, trái lại còn tươi cười: “Bị hù cho sợ rồi sao?” Thái độ trở nên dịu dàng, “Đừng sợ, về sau thấy cảnh này nhiều hơn ngươi sẽ quen thôi.” Nói xong, y thở phào nhẹ nhõm, nhãn thần mơ hồ giữa làn hơi nước càng trở nên mờ mịt.

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 309

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.