Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi kết 2

Tiểu thuyết gốc · 695 chữ

Bóng tùng, đá tảng, cát cồn cao

Lá gió lao xao tự thuở nào.

Khách hỏi:

Xúc cảm ái tình trong lục đạo

Có phải là duyên, phận gầy hao?.

Tôi bị nhốt ở trong chiếc gương đến mờ mịch ngày tháng, xung quanh có một trăm tôi, một ngàn tôi. Khi tôi cử động họ cũng cử động, khi tôi rơi lệ họ cũng rơi.

Khi tôi thu người lại có hàng trăm người giống tôi phản chiếu qua những tấm kính chật hẹp đồng loạt thu người.

Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có ai trên thế giới này hằng ngày đối diện với sắc mặt không tốt của bản thân, có thể có một tâm trạng tốt lên được hay không?.

Không biết đã trải qua bao lâu khi tôi mở mắt ra đã nhìn thấy Đinh Hương.

Cả người tôi bị treo trên một sợi dây lớn, chỉ cần tôi cử động nó tự khắc sẽ lắc lư cực kỳ khó chịu.

Đinh Hương, tôi nhìn thấy tâm trạng ả vô cùng không tốt, người tâm trạng không tốt chính là kẻ cảm thấy khó chịu đến mức muốn phá hủy thứ gì đó.

Ả đánh tôi một cách vô cớ, một roi xuống thấu tận vào xương lại còn giống như một món đồ chơi bị người ta đánh xoay vòng vòng.

Tôi dùng cái miệng khô khốc nói:

"Các người chỉ muốn đôi mắt thì cứ tùy tiện cướp nó khỏi tôi đi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"

Đúng vậy từ đầu chỉ cần vây bắt cướp lấy không phải rất gọn hay sao?.

Đinh Hương nở nụ cười của một kẻ đã trở nên vô nhân tính nói:

"Đánh người thì đã sao?, tao còn muốn giết mày"

Roi thứ hai hạ xuống tôi cố cắn chặt răng chịu đựng nhưng không sao chịu nổi phải hét lên kêu cha gọi nội. Lúc này người tôi muốn gọi nhất là nội chỉ có nội. Tô cố không hé môi nhưng lời cứ tuôn ra:

"Nội ơi cứu con, cứu con nội ơi… cha ơi".

Roi thứ ba, thứ tư tôi liệm đi.

Trong mơ màng tôi nghe thấy Dạ Tĩnh nói xin lỗi.

Lần thứ hai tôi tỉnh dậy đó là một nơi nghiêm trang, lão già râu tóc bạc phơ nhìn tôi vành môi khẽ cong lên, lão hỏi Dạ Huyền đang đứng gần đó:

"một kiếu của nó được luyện thành hai con ngươi của ả?"

Dạ Huyền đáp:

"Thưa phụ vương đúng là vậy"

"Đưa tháp trấn hồn đến đây, ta muốn đích thân móc đôi mắt của ả hồi sinh đứa con trai thân yêu."

Dạ Huyền lấy tháp ra, tháp bay ra giữa sảnh sát cạnh tôi. Tôi nhìn thấy Dạ Tĩnh đứng bên cạnh, chẳng một chút sứt mẻ, lại còn có cảm giác hổ trở về rừng.

Dạ Tĩnh nhìn tôi, tôi nhìn thấy trong tròng mắt của hắn chứa đựng chút gì đó chua xót, thương cảm cho những vết thương trên người tôi.

Hắn ngồi xuống vuốt lấy vài lọn tóc bay loạn trên mặt tôi, nói:

"Đinh Hương làm phải không?"

Tôi bỗng nhiên có cảm giác Dạ Tĩnh sẽ trả thù cho mình, sẽ bảo vệ mình cho nên những cái gật đầu đáp trả tôi không hề thiếu sót được.

Dạ Tĩnh hắn đưa tay sờ lên mặt tôi, tôi chưa từng nhìn thấy hắn dịu dàng đến thế.

Khi hắn đứng lên Đinh Hương cũng vừa bước vào, Dạ Tĩnh xoay người nhìn ả, thì ả trong mắt mọi người đã rút đao tự sát.

Chỉ có tôi nhìn thấy người đã điều khiển hành động đó của Đinh Hương.

Dạ Huyền chẳng biết vì sao Đinh Hương lại chọn cái chết trước mặt hắn, thái độ vừa sửng sốt vừa hối hận của hắn hiện rõ lên trên mặt.

Dạ Huyền lao đến ôm lấy Đinh Hương, còn tôi tận mắt nhìn thấy ả đau đớn chết ngay trước mặt mình cảm giác chẳng hả hê gì, chỉ còn động lại chút gì thương xót cho ả mà thôi.

Bạn đang đọc Không phải tiên, chẳng phải ma, phàm nhân chẳng phải ta là ta sáng tác bởi LuciaHuỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuciaHuỳnh
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.