Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết cục 1

Tiểu thuyết gốc · 931 chữ

Hợp Đức chính là kẻ luôn làm việc theo cảm tính còn tôi không thể cứ mãi chờ đợi đến khi nào hắn cảm thấy đã đủ thoải mái.

Dạ Tĩnh từ lúc nào đứng phía sau kéo tay áo tôi:

"Đừng nhiều lời với ả, chúng ta đi thôi".

Tôi cũng chả muốn nói nhiều với Đinh Hương đơn giản vì tôi chẳng thân với ả.

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã đến, Hợp Đức từ đâu xuất hiện với bộ dạng thông thả, vừa đi hắn vừa phe phẩy cây quạt trên tay như thường lệ:

"Hình như Ân Ân không hiểu ý tôi lắm thì phải, tôi sẽ nhắc lại một lần nữa cho cô hiểu rõ, nếu không phải là tôi mang cô đến đó thì tôi chẳng cho ai thực hiện điều đó cả"

Thì ra chỉ có hắn mới giúp được tôi mang ý nghĩa như vầy nhưng tại sao?

"Chính anh đã kêu tôi tự đi đến u linh giới, bây giờ tôi tự đi anh lại không cho"

Hợp Đức nở nụ cười kỳ quái:

"Vì lúc đó tôi và phụ vương chưa có cái giao dịch nào cả, tôi cảm thấy may mắn vì trình độ ngu ngơ của cô nếu không mối giao dịch này tôi thua chắc rồi".

Giao dịch, Hợp Đức bây giờ đã nói trắng trợn mọi thứ, anh ta đem tôi ví như món đồ dùng để giao dịch với người khác.

Nếu đã vậy tôi càng không cần đi đến đâu tìm sự giúp đỡ nữa, tôi sẽ dùng cách cũ đi khắp mọi nơi để lại ấn thư làm tin cho cha, nếu cha đi đến những nơi tôi từng đi qua ông ấy sẽ biết tôi đang tìm ông ấy.

"Anh dựa vào đâu bắt tôi trở thành món đồ anh dùng để giao dịch"

"Dựa vào đâu á, tôi dựa vào thứ bên trong tròng mắt của cô kìa".

Đinh Hương tiến đến tôi cực lực chống đỡ, ả quá mạnh so với tôi, thấy tôi không trụ được nữa Dạ Tĩnh định lao đến thì Hợp Đức lấy trong người ra một cái bảo tháp:

"Dạ Tĩnh anh biết em đang ở đâu đó xung quanh đây, phụ vương nói em luôn bị thu hút bởi những thứ thuộc về mình, mặc dù bây giờ anh không thấy được em tuy nhiên anh em ta sẽ sớm gặp nhau thôi"

Dạ Tĩnh bị hút vào bảo tháp, còn tôi sau khi ăn một đòn của Đinh Hương cùng với màng nhận người thân từ Hợp Đức tôi cảm thấy vô cùng thống khổ, liệu Dạ Tĩnh anh ấy có biết mình còn có một anh trai hay anh ta cùng với anh trai mình âm mưu lừa gạt tình cảm và đôi mắt của tôi.

Tôi trơ mắt nhìn Hợp Đức nhốt mình trong một chiếc gương nhỏ

Trước khi bị nhốt tôi muốn biết:

"Các người từ trước đến nay đều là một gia đình"

Hợp Đức có lẽ thấy tôi quá đáng thương cho nên ban phát cho tôi một sự thật:

"Đúng vậy, nhân đây tôi nói luôn cho cô biết tôi tên thật là Dạ Huyền, bề ngoài của tôi và Dạ Tĩnh có phải rất giống nhau?"

Vậy mà từ trước đến nay tôi không nhận ra, tôi giữa anh em họ đá qua đá lại chẳng khác nào trò đùa cả. Tôi chua xót gật đầu

Dạ Huyền cười phá lên chê tôi ngu dốt, đó chính là sự thật tôi không thể không chấp nhận

"Vẻ ngoài giống nhau nếu tôi không sử dụng tên giả, chữ dạ ấy chắc cô gái ngu ngốc như cô cũng chẳng nhận ra."

Từ nhỏ tôi lớn lên ở phượng hoàng cốc, chỉ nghe về người giống người chưa từng thấy anh em song sinh cho nên tôi dùng trí óc đơn giản mà nghĩ chỉ là người giống người thôi.

Hoặc linh hồn như Dạ Tĩnh không có thể xác anh ấy có thể mượn tạm hình dáng ai đó.

Tôi ngu ngốc đến nỗi đến tận bây giờ thứ người ta cần nhất vẫn là đôi mắt này thôi còn người ta dùng nó để làm gì tôi còn chưa hiểu rõ. Trong đầu tôi xuất hiện câu hỏi của Dạ Tĩnh khi ấy:

"Nếu một ngày cô mất đôi mắt vì tôi, cô có hận tôi không?

Ở bên trong chiếc gương nhỏ, tôi nghe Dạ Huyền nói chuyện với Đinh Hương:

"Có tin tức gì ở u linh giới chưa?"

Đinh Hương đáp:

"Chưa"

Dạ Huyền hắn sốt ruột lệnh cho Đinh Hương:

"Viết thêm lá thư nữa nói với phụ vương cả Dạ Tĩnh và khiếu thứ 6 của nó đang ở đây bảo ông ấy mau làm theo đúng giao dịch đã đặc ra đi, đến lúc đó tôi mang bọn họ trở về".

Cuối cùng thì ai cũng có mục đích của mình chỉ là họ đủ kiên nhẫn và thông minh để thực hiện.

Chỉ là tại sao tôi lại là kẻ xui xẻo mang trong người thứ bọn họ cần đến.

Mặt gương phẳng lặng phản chiếu gương mặt tôi rõ từng đường nét, câu hỏi của Dạ Tĩnh vẫn chưa tan, có lẽ đây chính là kiếp nạn của tôi, ai cũng sẽ từng trải qua kiếp nạn của chính mình.

Tôi nhắm mắt chờ đợi đến khi ai đó nói cho tôi thông hiểu tất cả mọi chuyện dù cho phải trả giá bằng mạng sống.

Bạn đang đọc Không phải tiên, chẳng phải ma, phàm nhân chẳng phải ta là ta sáng tác bởi LuciaHuỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuciaHuỳnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.