Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1072 chữ

Nữ nhân viên trung niên kia cũng than thở trong lòng, người giàu các người đang làm cái gì vậy? Sao lại mặc một thân hàng vỉa hè đi ra ngoài mua đồ, tôi còn tưởng rằng lại là những học sinh nghèo không có tiền tới đây mày mò chứ!

Thấy Trương Dịch lạnh lùng nhìn mình, xung quanh cũng càng ngày càng nhiều người vây quanh, cô ta đành phải gượng cười, nói: "Quý khách, Masterlun chúng tôi là cửa hàng mắt kính cao cấp nổi danh cả nước đấy ạ. Chất lượng phục vụ khách hàng luôn luôn được đặt lên hàng đầu, xin hỏi quý khách có vấn đề gì sao ạ?"

Trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên cô ta không có khả năng thừa nhận bản thân vừa coi thường Trương Giai Giai.

Có một số việc bạn có thể làm nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận, đây cũng là một loại quy tắc ngầm trong xã hội. Nếu cô ta thừa nhận, vậy chẳng khác nào bôi nhọ uy tín công ty, công việc của cô ta cũng xong đời!

Trương Dịch căn bản không nuốt nổi bộ dạng này của cô ta, "Đừng có bày ra vẻ mặt đấy với tôi! Cô vừa mới nói cái gì với em gái tôi? Sao lại có thể giật gọng kính mà con bé đang cầm như thế? Cô làm lại lần nữa tôi xem?”

Người xung quanh đã bắt đầu bàn tán.

“Chuyện gì thế? Anh đẹp trai kia nhìn rất nhã nhặn, sao lại làm ầm ĩ trong tiệm vậy?”

"Hình như là em gái anh ấy muốn mua kính, nhưng nhân viên cửa hàng này lại tưởng người ta là học sinh nghèo, không tiếp đãi niềm nở cho lắm, còn nói mấy lời khó nghe gì đó ấy!"

“Ha ha, mấy nhân viên cửa hàng này toàn là loại thiếu tư chất thôi!” Khách hàng xung quanh khinh miệt nói.

Đối với những người thuộc tầng lớp thượng lưu thực sự mà nói, phần lớn bọn họ đều được giáo dục rất tốt, cho dù là một số người có tâm địa không tốt đi nữa, ít nhất cũng phải giữ được phong độ chuẩn mực.

Cho nên cứ nhìn vào những ông chủ tập đoàn lớn sẽ thấy, càng là người có tiền sẽ càng quan tâm đến thể diện của bản thân, đối nhân xử thế cũng rất thân thiện.

Ngược lại, chính những kẻ dưới đáy lại thích bắt nạt những người yếu thế hơn mình.

Loại nhân viên bán hàng như vậy cũng không phải hiếm thấy ở nhiều trung tâm thương mại cao cấp hiện nay. Bởi vì quanh năm đều được tiếp xúc với hội thượng lưu, cho nên đều khiến họ ảo tưởng rằng bản thân cũng là người của tầng lớp thượng lưu. Bởi vậy, khi nhìn những người bình thường kia, trong lòng đều mang theo một loại cảm giác như thể một đấng tối cao từ trên nhìn xuống.

Nhưng trong mắt tầng lớp thượng lưu thực sự, họ lại chẳng là gì cả.

Nữ nhân viên bán hàng thấy sự việc bắt đầu ầm ĩ không nhỏ, cũng có chút sốt ruột.

Cô ta hét lên: "Thưa quý khách, quý khách đang làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng tôi đấy ạ! Tôi vẫn luôn phục vụ vị tiểu thư này rất lịch sự, xin quý khách đừng cố tình gây sự được không? Nếu cứ như vậy tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”

Không hổ là phụ nữ thời kỳ mãn kinh, trả đũa vô cùng thuần thục, vẻ mặt rất có chí khí cây ngay không sợ chết đứng, như thể thật sự là Trương Dịch đang kiếm chuyện.

Trương Giai Giai tức giận chỉ vào cô ta rồi nói: "Cô nói bậy! Vừa rồi rõ ràng là cô giật lấy gọng kính từ tay tôi, còn nói... còn nói tôi không mua nổi thì cút ra ngoài!"

Những lời này vừa được nói ra, xung quanh bắt đầu xôn xao, ánh mắt nhìn nữ nhân viên bán hàng kia càng thêm khinh bỉ.

“Một người bán hàng rách rưới lại ra vẻ cái gì vậy?”

“Đúng đấy, thật sự cho rằng mình là người thượng đẳng luôn mà! Buồn cười thật! Còn không phải chỉ là người làm thuê thôi à.”

Trước đó Trương Dịch còn không biết nữ nhân viên bán hàng kia đã nói gì với em gái mình, lúc này lại nghe được Trương Giai Giai phẫn uất chỉ trích như thế, nỗi tức giận trong lòng càng bùng nổ hơn!

Hắn thò tay vào túi, từ tốn lấy ra một tấm thẻ từ màu đen, sau đó trực tiếp ném thẳng vào mặt nữ nhân viên bán hàng kia.

"Cô nói ai không có tiền?"

Nữ nhân viên bán hàng vừa định mắng chửi đối phương, nhưng khi nhìn rõ tấm thẻ đen kia, nhất thời cả người đều bị dọa đến choáng váng.

Đó là thẻ VIP kim cương của khu thương mại Hoa Toa, chỉ có khách hàng tiêu phí hàng năm đạt tới mười triệu trở lên mới có thể có được! Toàn bộ khu thương mại Hoa Toa không có quá mười người có chiếc thẻ đen này!

Người đàn ông trước mắt là người thuộc giới siêu giàu!

Không riêng gì cô ta, rất nhiều người đều nhận ra tấm thẻ đen kia. Bởi vì tuy bề ngoài thẻ hội viên của khu thương mại Hoa Toa nhìn rất giống nhau, nhưng màu sắc và chất liệu lại khác nhau rõ rệt.

“Ôi trời! Đó không phải thẻ thành viên hàng đầu của Hoa Toa đó sao? Tiêu phí mười triệu hàng năm mới có thể lấy được, đúng là siêu cấp phú nhị đại mà!"

"Đúng vậy, tôi tới đây tiêu tiền thường xuyên luôn, mà bây giờ cũng chỉ mới đạt VIP bạch kim mà thôi! Người này phải giàu đến mức nào mới có thể tiêu hơn mười triệu một năm chỉ để sắm đồ cơ chứ?”

"Chuyện này thì có gì lạ chứ, người ta mua một món trang sức có khi đã tiêu mấy triệu rồi. Hơn mười triệu đối với người giàu bình thường là nhiều, nhưng đối với một tài phiệt chính hiệu thì chả đáng bao nhiêu cả!"

Bạn đang đọc Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch) của Băng Lương Nịnh Mông Trà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 214

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.