Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 119 - 120

Phiên bản Dịch · 3246 chữ

Chương 119: Ngày 19 tháng 1 – Từ biệt

Tử Tình sáng sớm hôm nay đã đến nhà xuất bản Hoa Bá, trong nhà xuất bản vẫn chưa có mấy người đến. Cô vừa nhìn thấy xe của Hoa Bá đỗ dưới nhà nên đi thẳng đến văn phòng anh.

Gõ cửa 3 tiếng, bên trong vọng ra tiếng: “Mời vào.”

Tử Tình bước vào.

Hoa Bá ngẩng đầu lên từ bàn làm việc, vừa nhìn thấy Tử Tình liền lập tức đứng dậy đón cô.

“Tử Dạ! Sao em đến sớm vậy?”

Tử Tình có chút xấu hổ, cô gạt bàn tay Hoa Bá đang đỡ cô ra, rồi đi tới ghế sô pha ngồi xuống.

Hoa Bá đứng tựa vào mép bàn làm việc, như vậy sẽ cách Tử Tình gần hơn một chút.

“Tử Dạ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Hoa Bá nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, quan sát thần sắc của cô.

“Hoa Bá, em muốn đi xa một thời gian, chắc là phải phụ sự tín nhiệm của anh rồi!” Tử Tình yếu ớt nói.

“Em đi đâu?” Hoa Bá nở nụ cười dịu dàng, anh biết ý không hỏi nguyên nhân, mà chỉ muốn biết cô định đi đâu mà thôi.

“Em không biết.” Tử Tình gượng cười. Nói thật, cô căn bản là không có mục tiêu nào, chỉ biết là muốn rời khỏi nơi này, muốn trốn đến một nơi thật xa.

“Không mang anh theo sao?”

Tử Tình nâng mắt lên, nhìn vào mắt Hoa Bá, không hề có một tia đùa cợt nào trong đôi mắt đó. Cô vội vàng né tránh tầm mắt của anh, không đáp.

Hoa Bá đi lên phía trước, ngồi sánh vai với Tử Tình, sau đó giơ một cánh tay lên ôm lấy vai cô, nói: “Tử Dạ, em biết anh muốn được tiến vào trái tim của em nhiều thế nào không? Anh muốn biết em đang nghĩ gì, em muốn cái gì…”

Lời nói chân thành của Hoa Bá làm sống mũi Tử Tình cay cay: “Cảm ơn anh! Em không sao, chỉ muốn đi xa một thời gian thôi!”

Cánh tay choàng trên vai cô càng ôm chặt hơn, khuôn mặt anh càng ngày càng tiến lại gần.

Tử Tình trái tim đập điên cuồng, cô áp chế lại nỗi kinh hoàng của mình, bắt ép mình phải chờ đợi nụ hôn của anh. Cô biết là anh muốn hôn cô!

Dù toàn thân cô run rẩy, trong đầu toàn là hình ảnh Tuấn Vũ đang cưỡng bức cô, nhưng cô vẫn cố chịu đựng không đứng dậy. Cô hy vọng Hoa Bá có thể dùng nụ hôn dịu dàng của anh để làm cô ấm áp trở lại.

Hoa Bá bỗng ngừng lại, anh thở dài nói: “Tử Dạ, em căng thẳng vậy làm anh cảm thấy mình như đang khi dễ em vậy, anh rất áy náy!”

Lời nói nhẹ nhàng làm giảm bớt sự căng thẳng của cô.

Hoa Bá áp chế khát vọng trong tim, buông Tử Tình ra, quay lại ghế cạnh bàn làm việc của mình, ngồi cách Tử Tình một cái bàn làm việc mà nhìn cô, như vậy thì bản thân anh sẽ không dễ kích động như vậy nữa.

“Muốn đi đâu vậy? Có thể nói cho anh biết được không?” Hoa Bá một giây một khắc ánh mắt cũng không rời khỏi cô.

Tử Tình đưa tay lên sờ sờ vào tai, đây là động tác bản năng mỗi khi cô căng thẳng: “Vẫn chưa có mục tiêu, hai hôm nữa hẵng hay. Em định hai hôm nữa thì đi.”

“Sẽ không phải là không quay trở lại nữa chứ?” Hoa Bá quan sát kỹ.

“Ha ha.” Tử tình dùng tiếng cười để lấp liếm cho qua chuyện. Trong lòng cô đang tích cực đáp lại anh: Đúng vậy, anh nói rất đúng, em không tính sẽ quay trở lại!

“Haizzz, Tử Dạ! Em như vậy là không công bằng với anh! Anh khó khăn lắm mới tìm thấy em trong biển người mờ mịt này, sao em có thể rời bỏ anh một cách vô trách nhiệm như vậy?” Hoa Bá đột nhiên nghiêm túc nói.

Tử Tình né tránh tia nhìn của anh, gượng gạo cười nói: “Hoa Bá, đừng nói kiểu làm người ta nổi gai ốc lên thế chứ! Em… cái gì cũng không phải.”

Trầm mặc. Đây là không khí duy nhất mà Tử Tình cảm thụ được.

Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, nhìn thấy ngọn hoả diễm đang nhảy nhót trong mắt anh, tựa hồ như phẫn nộ, tựa hồ như cuồng nhiệt.

Cô ngẩn ra, anh đang tức giận sao?

Đột nhiên, đôi môi cô bị một sức lực chế trụ, mãnh liệt mút mát, đói khát, cuồng dã…

Tử Tình cả kinh còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã nằm gọn trong cánh tay rắn chắc của anh.

“Hoa Tổng…” Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, rồi im bặt!

Chu Đồng quả thực không tin vào hai mắt của mình! Bọn họ sao lại có thể trình diễn tiết mục này trước mắt cô được? Hai mắt cô ta rực lửa giận, con ngươi đỏ ngầu tựa hồ muốn nhảy ra khỏi hốc mắt! Đôi giày dưới chân phát ra tiếng vang chói tai, cơ hồ muốn đem Tử Tình nghiền nát thành bột dưới chân vậy.

Tử Tình định thần lại trước tiên, cô đẩy mạnh Hoa Bá ra, nhìn về phía người vừa tới, trong cơn bối rối vẫn không quên lấy tay che miệng lại.

Hoa Bá thanh tỉnh lại trong nháy mắt. Anh nhìn về phía Chu Đồng kẻ quấy rầy bọn họ, lại nhìn thấy sực tức giận bạo ngược của cô ta, giống như toàn bộ gia tài của cô ta đã bị cướp sạch sẽ rồi vậy!

“Chuyện gì?” Hoa Bá đút hai tay vào túi quần, lười nhác đứng tựa vào chiếc bàn làm việc, nói với Chu Đồng nhưng vẫn nhìn về phía Tử Tình.

Anh nhìn khuôn mặt yêu kiều của cô, cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng chưa đủ, nếu Chu Đồng không xông vào, thì cô ấy có thể ngoan ngoãn để anh hôn cho thoả thích hay không? Cô ấy có thích được anh hôn không? Ánh mắt anh dò hỏi.

Lại có giọng nói vang lên: “Dưới nhà có tài xế nói là đến đón người nào đó! Nói là chồng của ai đó muốn đưa cô ta đi thử lễ phục gì đó! Hoa Tổng, người nào đó đã có chồng mà tay tài xế đó nhắc đến, sẽ không trùng hợp chính là người mà anh vừa mới…”

“Được rồi! Biết rồi! Cô ra ngoài trước đi!” Hoa Bá ngắt lời nói chanh chua của Chu Đồng, hạ lệnh đuổi khách.

“Hừ! Đê tiện!” Chu Đồng dùng khẩu hình mắng Tử Tình, hung dữ trừng mắt lườm cô, rồi quay ngoắt người lại đi ra.

Chưa đầy một giây sau, ngoài hành lang vang lên giọng nói tru tréo: “Đến nước cũng bê không xong! Còn muốn làm nữa hay không? Ỷ y mình có chỗ dựa mà làm như giỏi lắm? Có phải hay không?!”

Tử Tình cũng dợm bước đi ra khỏi văn phòng của Hoa Bá, cô ở lại đây thật sự rất xấu hổ, đặc biệt là vừa mới bị hắn cưỡng hôn nên lúc này cảm thấy hơi sững sờ.

“Để anh tiễn em!” Hoa Bá vơ lấy áo khoác phủ trên lưng ghế tựa, đuổi theo Lãnh Tử Tình.

Tử Tình không từ chối, hai người vai kề vai sánh bước đi ra.

“Hoa Bá, đây là lần cuối cùng.” Tử Tình hạ giọng nói nhỏ ra đằng sau, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

Giọng nói của Hoa Bá vang lên bên tai cô: “Kìm lòng không được mà thôi.” Nói đoạn cứ đi bên cạnh cô che chở cho cô đi về phía trước.

Quả nhiên, vừa bước ra khỏi cổng, thì một người đàn ông mặc âu phục đi giày da đang chờ trước cửa xe, nhìn thấy Tử Tình đi ra thì lập tức tiến lên đón cô, cung kính nói: “Tổng tài phu nhân, mời lên xe!”

Tử Tình tựa hồ có chút khẩn trương nhìn chiếc xe kia, dường như một ánh mắt luôn dõi theo nhìn thẳng vào cô, làm cô sởn gai ốc. Nhưng kính xe quá tối, không nhìn rõ thứ gì bên trong. Cô hít sâu một hơi, cười khẩy, sao hắn có thể ở trên xe được chứ? Nhẫn nại nào! Còn hai ngày nữa, đợi đại thọ của Lôi lão gia xong xuôi thì cô có thể rời đi rồi!

Hoa Bá cẩn thận đi lên trước, không chờ người tài xế mà tự mình mở cửa xe, mời Tử Tình lên xe, không ngờ mình lại đối diện với ánh mắt của Lôi Tuấn Vũ đang ngồi bên trong.

Bốn mắt chạm nhau, dừng lại nửa giây.

“Ha ha, hoá ra là Lôi Tổng ở trên xe! Vậy tôi không cần phải ân cần vậy nữa! Tử Dạ, nhớ giữ liên lạc nhé!” Hoa Bá gật gật đầu với Tử Tình, có chút lưu luyến. Anh cảm giác được lần này Tử Dạ đến đây là để chào từ biệt anh!

Tử Tình mỉm cười gượng gạo, cô sớm đã phát hiện ra Lôi Tuấn Vũ đang ngồi trong xe, sợ đến mức hồn vía lên mây.

Cô không nhớ rõ mình đã lên xe như thế nào nữa. Chỉ đến lúc ngồi cạnh nhau gần thế này thì lông tơ toàn thân cô dựng đứng cả lên.

“Em…”

“Á…” Tử Tình cả kinh run lẩy bẩy…

Chương 120: Ngày 21 tháng 1 – Lễ phục

Tử Tình ngây ngốc ngẩn người ở trong phòng mình, nhìn bộ lễ phục giá trên trời kia đang treo trong tủ quần áo. Trời ơi! Cô quả thực đã cho rằng gã đàn ông này vì áy náy mà đã yêu luôn cô rồi!

Nhưng cô rất rõ ràng, chuyện này không có khả năng! Hơn nữa, cô cũng sẽ không cho phép loại chuyện đó phát sinh.

Cô còn nhớ rõ cảm giác căng thẳng hôm qua khi cô lên xe nhìn thấy anh ta, toàn thân không có chỗ nào không run rẩy. Mà mỗi một động tác, mỗi lần hô hấp của hắn đều giống như tra tấn cô vậy, cô sợ đến dựng tóc gáy, toàn thân nổi da gà lên.

Sao hắn lại đích thân đi đón cô? Trong vòng một tiếng đồng hồ sau đó, cô đã biết. Bởi vì, hắn sợ cô ăn mặc xấu xí trong đại thọ của Lôi lão gia, nên tự mình đưa cô đi chọn lễ phục.

Bộ lễ phục này cả thế giới chỉ có một chiếc, thiết kế độc đáo, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, tươi mát thanh nhã. Cơ hồ là lần đầu tiên nhìn thấy nó, Tử Tình đã bị nó hấp dẫn. Cô tuy rằng không phải là rất chú trọng đến việc trang điểm, nhưng cũng có tìm hiểu về cách ăn mặc, không khoa trương cũng không tuỳ tiện.

Lúc Tử Tình nhìn vào giá của nó, cô không khỏi lắc đầu, đắt quá! Đối với một buổi dạ tiệc mừng thọ của gia đình mà nói thì quá mức hoa lệ rồi. Mà cô cũng không muốn được nhiều người chú ý đến. Nhưng không ngờ cô vừa mới rời ánh mắt đi, thì Lôi Tuấn Vũ lại cho người tháo bộ lễ phục kia xuống, bảo Tử Tình đi mặc thử.

Xung quanh nhân viên phục vụ quá nhiều, Tử Tình bất đắc dĩ đành phải đi vào phòng thay đồ.

Vào giây phút cô nhìn mình trong gương thì không khỏi ngây người. Không thể nói là đẹp ngây người, chỉ có thể nói là lần đầu tiên cô nhìn thấy mình có hương vị này. Hương vị đẹp dịu dàng của phụ nữ.

Ngẩn người ra không biết là bao lâu, cô từ từ di động cơ thể, liền nhìn thấy một mỹ nữ yêu kiều trong gương đang lay động bả vai. Trời ạ! Thật sự là không còn lời nào để nói! Thiết kế của bộ lễ phục rất đơn giản, ôm trọn lấy dáng người yểu điệu của cô. Cô xoay người ra sau, da thịt phần lưng lộ hết ra, khoa trương quá đi!

Cô nhíu nhíu mày, lại đưa tay đặt lên ngực, chỗ này có vẻ hơi trống trống, nếu phối hợp với một sợi dây chuyền đơn giản mà phóng khoáng thì hiệu quả sẽ càng cao hơn.

Đứng trước gương ngắm nghía mình thật lâu, Tử Tình cuối cùng lắc lắc đầu. Cô không muốn thu hút quá nhiều ánh mắt. Hơn nữa, buổi yến tiệc kia cơ bản là không thuộc về môi trường sống của cô, ăn mặc nổi bật thế này có ý nghĩa gì đâu?!

Những buổi tiệc của gia đình cô, cô rất ít tham dự, cho dù bắt buộc phải tham dự thì trước giờ dung mạo cũng đều bình thường không có gì nổi bật. Cô sẽ lựa chọn thoả đáng những bộ lễ phục không quá rực rỡ, nhưng cũng không làm mất đi thân phận của mình, lại không làm cho cô nổi bật.

Chỉ có một lần ngoại lệ duy nhất, chính là lần cô phản kháng lại lão ba, ăn mặc trang điểm lôi thôi. Nhớ lại bộ dáng phùng mang trợn má của lão ba lần đó, Tử Tình không nín được cười tủm tỉm.

Lôi Tuấn Vũ đi vào nhìn thấy chính là hình ảnh này, ánh mắt hắn loé lên một tia sáng khác thường, bàn tay đang kéo cửa khựng lại, rồi sau đó làm ra vẻ không có việc gì bước vào.

Tử Tình nhìn trong gương thấy hắn đi vào thì kinh hoảng, nụ cười vẫn chưa kịp thu lại, bàn tay đang đặt trước ngực cũng vẫn còn để nguyên chỗ cũ chưa rút về.

Từng bước một, Tử Tình phát hiện Lôi Tuấn Vũ áp sát vào cô, ánh mắt của hắn làm cô càng thêm hoảng loạn, cô không biết phải phải ứng phó với hắn như thế nào, sao hắn có thể vào phòng thay đồ của cô cơ chứ?

Hắn đứng sau lưng cô, chỉ cách phần da thịt loã lồ của cô một tấc, Tử Tình giương mắt lên nhìn người đàn ông cao hơn cô cả một cái đầu trong gương.

Ánh mắt của gã đàn ông kia tràn đầy tán thưởng, nhìn cô chăm chú, trên mặt không hề có nụ cười, cũng không nghiêm túc như ngày thường.

Đột nhiên Tử Tình ý thức được thời gian hắn nhìn cô có hơi lâu, cô hoảng hốt né tránh tia nhìn của hắn, cúi đầu định tránh xa hắn ra. Không gian giữa tấm gương và hắn không phải quá rộng. Tử Tình sợ mình chạm vào người hắn, thế nên cô cẩn thận nhặt lấy váy, định lách qua khe hở để chui qua.

Đột nhiên một cánh tay của cô bị hắn giữ lại, lòng bàn tay ấm nóng truyền nhiệt sang cô. Cô giật mình, ngẩng đầu lên nhìn gương. Đôi mắt hắn vẫn như trước, miệng nhả ra một câu làm cô phát run: “Đừng nhúc nhích, rất gợi cảm!”

Lôi Tuấn Vũ dựng thẳng người Tử Tình lên, nhìn cô trong gương. Lúc cô nhìn ngắm bộ lễ phục này, Lôi Tuấn Vũ cũng chú ý đến. Hắn không ngờ cô lại nhìn trúng bộ lễ phục đơn giản không có bất kì phụ kiện nào khoa trương này. Trong cửa hiệu này, những bộ lễ phục đính đầy kim cương châu báu chỗ nào cũng có, giá trị thực xa xỉ. Nhưng Tử Tình lại nhìn trúng bộ này.

Có điều, bộ lễ phục này hắn vừa nhìn cũng đã thấy hợp nhãn rồi. Không khoa trương, lại mười phần tế nhị. Lúc đợi ở bên ngoài, hắn cố ý dò hỏi nhân viên bán hàng, bộ này là trấn điếm chi bảo của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Awen, toàn thế giới chỉ có duy nhất một bộ. Rất nhiều người đẹp nổi tiếng đã thử qua bộ lễ phục này, nhưng Awen không bán, hắn nói muốn tìm thấy cô gái thuộc về bộ lễ phục này để tặng cho cô ấy.

Lôi Tuấn Vũ chờ ở bên ngoài thật sự có hơi mất kiên nhẫn, cứ thế đi vào, thế là hắn…

“Toàn thế giới chỉ có duy nhất một bộ này.” Tuấn Vũ nhìn cô trong gương nói.

“Tôi… để tôi đi thay!” Trái tim cô đang nhảy nhót điên cuồng, trong ánh mắt trần trụi của hắn, cô thấy cực kỳ mất tự nhiên, giống như mình đang trần như nhộng không mặc gì vậy.

Bàn tay đang nắm lấy tay cô chợt tăng thêm lực đạo, nguồn nhiệt ấm áp phía sau kề sát vào người cô. Tử Tình đột nhiên toàn thân cứng ngắc, cô kinh hoàng nhìn hắn.

Thật lâu sau, Tử Tình cho rằng hắn cúi đầu xuống là để hôn vào bờ vai cô, thì lại nghe thấy hắn nói: “Lấy bộ này! Đi thôi!”

Lôi Tuấn Vũ kéo cánh tay Tử Tình, thản nhiên đi ra khỏi phòng thay quần áo.

Nhân viên bán hàng thấy hai người định bỏ đi thì vội vàng ngăn lại, nói: “Thật xin lỗi, tiên sinh, bộ lễ phục này cần Awen tiên sinh tự mình định đoạt, chúng tôi…”

“Gói quần áo của cô ấy lại!” Lôi Tuấn Vũ cơ bản là không thèm nghe người ta nói gì, kéo Tử Tình đi ra ngoài.

“Tiên sinh? Tiểu thử, thật xin lỗi… Tiên sinh? Ai da, tiên sinh?” Nhân viên phục vụ đuổi theo Lôi Tuấn Vũ, cơ hồ như đang cầu xin hắn!

“Nói với Awen, bộ lễ phục này chính là người này lấy đi, nếu hắn dám đuổi việc cô, thì tôi cam đoan sẽ cho cô một công việc còn tốt hơn!” Nói xong, Tuấn Vũ đưa cho nhân viên bán hàng một tấm danh thiếp, rồi tiêu sái bỏ đi!

“Tiên sinh! Tiên sinh…”

“Đừng đuổi theo nữa! Ha ha, tên gia hoả này!” Một người đàn ông cầm một bộ lễ phục từ đằng sau nhân viên bán hàng bước ra.

“Lão bản! Thật xin lỗi.”

“Không trách cô được! Cô gái kia mặc hợp lắm, coi như tôi tặng tên gia hoả này một đoạn ân tình!” Awen nói, “Nào, treo bộ này lên! Kiểu mới, độc nhất vô nhị!”

Nhân viên bán hàng thở phào, vội vàng đón lấy bộ lễ phục.

Tử Tình nhìn chằm chằm vào bộ lễ phục ở trên bàn, bên cạnh còn có một bộ trang sức, cũng là do hắn lôi kéo cô đi mua. Đầu óc trống rỗng, qua ngày mai cô sẽ rời đi. Tại sao cô lại có cảm giác không chân thực, giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh vậy.

Cô mệt mỏi nằm lên sô pha, lấy hai tay xoa huyệt thái dương, ngày mai… hãy mau qua đi!

Bạn đang đọc Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân ) của Guai Wu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.