Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 117 - 118

Phiên bản Dịch · 3879 chữ

Chương 117: Ngày 18 tháng 1 – Ly hôn

“Đi đâu thế?” Lôi Tuấn Vũ đợi Tử Tình cả buổi tối, gọi điện thì toàn tắt máy, hắn phát hiện mình trước nay chưa từng lo lắng như vậy bao giờ, sợ Tử Tình nghĩ quẩn.

Tử Tình không ngờ đã trốn được hắn ban đêm rồi, nghĩ rằng mình trở về vào ban ngày thì hắn sẽ không ở nhà, nhưng ai dè hắn lại không đi làm.

Cô ôm chặt lấy túi xách của mình, cúi đầu chầm chậm đi lên gác.

“Tôi hỏi em đi đâu?!” Lôi Tuấn Vũ gào lên!

Tử Tình run run, dường như cô lại nhìn thấy bóng dáng ác liệt không biết tốt xấu kia đang cường bạo cô, nhất thời cả người kinh hãi không dám nhúc nhích.

Bộ dáng khiếp vía của Tử Tình làm Lôi Tuấn Vũ càng thêm cáu kỉnh, hắn đứng phắt dậy hung dữ nắm lấy khuỷu tay cô, gằn nhỏ giọng lại bất đắc dĩ nói: “Tử Tình! Em rốt cuộc muốn tôi phải làm sao đây? Tôi đã hạ mình sát đất vậy nói chuyện với em rồi, em còn muốn trách móc tôi đến lúc nào nữa?!”

Cô trách móc hắn? Hắn vậy mà hạ mình sát đất sao? Tử Tình cúi đầu, bộ não bắt đầu hoạt động trở lại. Chẳng lẽ cô mất đi trinh tiết mà ngay đến quyền buồn bực cũng không có sao? Hắn dựa vào đâu mà muốn cô tha thứ cho hắn?

Nhìn lên đỉnh đầu của cô, Lôi Tuấn Vũ lại đầu hàng một lần nữa. Hắn không thể buông cô ra! Kỳ thực, hắn cho mình trăm ngàn lý do, trăm ngàn lý do có thể khi dễ cô, nhưng mỗi lần nhớ đến dáng vẻ tay chân luống cuống của cô, trái tim hắn lại trở nên rối rắm! Hắn từ khi nào lại đối xử với đàn bà như vậy? Lôi Tuấn Vũ hắn còn cần phải ép buộc đàn bà sao?

“Tử Tình, tin tưởng tôi, giờ tôi rất hối hận! Em có thể vui vẻ lên được không? Đừng làm tôi lo lắng không yên nữa!” Lôi Tuấn Vũ nhăn trán thổ lộ.

“Tôi… rất ổn.” Tử Tình nói nhỏ, hất tay Lôi Tuấn Vũ ra, dợm bước lên gác.

Lôi Tuấn Vũ nhìn bóng lưng cô, sự phẫn nộ bùng lên, cô ta bày ra cái bộ dạng đó cho ai xem thế? Cô ta nghĩ mình là ai vậy? Cô ta là vợ của hắn, không phải sao? Hắn thực hiện quyền làm chồng thì có gì sai nào?!

“Lãnh Tử Tình!” Lôi Tuấn Vũ nhảy ba bậc cầu thang một, đến bên cạnh cô gào tướng lên: “Lôi Tuấn Vũ tôi muốn loại phụ nữ gì mà chả có, tôi muốn cô thì cô phải lấy làm vinh hạnh mới phải! Huồng hồ chúng ta còn là vợ chồng!”

Tử Tình toàn thân run lên, ý của hắn là hắn cường bạo cô thì cô phải cảm động rớt nước mắt hay sao?

Tử Tình ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn khuôn mặt u ám đen sì kia của hắn, nụ cười châm chọc nở ra trên khuôn mặt cô, cô chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Lôi Tuấn Vũ! Cái đồ lừa đảo nhà ngươi! Cái đồ khốn nạn nhà ngươi!”

“Bốp” một tiếng, Tử Tình lấy hết sức mạnh toàn thân ra giáng cho Lôi Tuấn Vũ một cái tát, rồi lao vào phòng mình.

Lôi Tuấn Vũ bị bất ngờ, chỉ thấy nhoáng một cái, bàn tay cô vung lên đập vào mặt hắn, khuôn mặt hắn bị nghiêng sang một bên.

Lần đầu tiên trong đời hắn bị ăn tát, mà lại bị một người đàn bà đánh! Lôi Tuấn Vũ nhất thời hai mắt bốc hoả, vọt vào phòng cô, đem kẻ gây chuyện ném lên giường!

“Á! Ngươi buông ra! Ngươi là tên hỗn đản, khốn nạn! Ngươi là đồ ma quỷ! Đồ cầm thú!” Lãnh Tử Tình sợ hãi tay đấm chân đá.

Lôi Tuấn Vũ cơ hồ như đang vật lộn với một con thú vậy, mấy lần bị cô đá suýt nữa rơi xuống giường, hắn tức giận hung hăng lấy cơ thể mình đè lên tay chân cô, ngăn cản cô phát cuồng lên.

“Đồ đàn bà chết tiệt! Tôi sẽ bắt cô phải trả giá đắt!” Lôi Tuấn Vũ tức đến mức thất khiếu bốc khói, dục vọng muốn chinh phục bị kích động.

Đột nhiên, Tử Tình không giãy dụa nữa.

Lôi Tuấn Vũ đè cả người mình lên người cô, nhìn cô không giãy dụa nữa, hắn dần dần hạ hoả, vừa định nói thì đã nghe Tử Tình nói trước: “Chúng ta ly hôn đi!”

Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của cô, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ nhưng tràn đầy kiên định của cô. Cô nói cái gì? Ly hôn? Bởi vì hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, cô không cam tâm sao? Bởi vì hắn muốn cô chứ không phải tên Hoa Bá kia sao? Con nhóc này thật làm cho hắn thất bại toàn tập mà.

Hắn vốn dĩ luôn cảm thấy áy náy với cô ta, nhưng giờ đây nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của cô ta, nhìn thấy sự cự tuyệt quyết liệt của cô ta, thì hắn không cam tâm, hắn sao lại cảm thấy trong lòng cô hắn là một người không có liên quan! Điểm này làm hắn thập phần ảo não! Lôi Tuấn Vũ hắn nam tính, mị hoặc vậy mà không bằng một tên Hoa Bá chết dẫm kia sao?

Nhìn vào mắt cô, nhìn vào mũi cô, nhìn vào miệng cô, Lôi Tuấn Vũ đột nhiên kích động muốn trừng phạt cô! Hắn hôn mạnh lên môi cô, khiêu mở môi cô ra, dây dưa quấn quýt với răng lưỡi cô.

Vừa mới hôn thì Lôi Tuấn Vũ đã phát hiện cô lại thờ ơ hờ hững như một người nộm vậy. Chết tiệt! Cô đang đùa giỡn với hắn sao? Coi hắn như rơm như rác sao?

Tiếng cười nhạo báng của Tử Tình vang lên. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hé ra rồi đóng lại: “Ghê tởm!”

Ánh mắt nguy hiểm nheo lại, tay hắn gia tăng lực đạo, cơ hồ muốn bóp nát xương cốt của cô: “Lãnh Tử Tình! Không cần phải cố tình chọc tức tôi!”

Tử Tình không nói lời nào, cô nhắm mắt lại, bộ dáng thấy chết không sờn.

Lôi Tuấn Vũ trừng mắt lên nhìn cô thật lâu, đột nhiên lại thấy buồn bực. Cô bài xích hắn như vậy sao? Chết tiệt!

Tử Tình không cần mở mắt ra cũng biết ánh mắt hung dữ của hắn đang chằm chằm nhìn cô. Sau đó lực đạo trên người cô biến mất, rồi lại có tiếng đóng sầm cửa lại.

Cô phải chăng rất may mắn hay không? Cửa nhà tên họ Lôi kia chất lượng rất tốt, suốt ngày bị người ta đập rầm rầm vậy mà không bị hỏng. Cô mở mắt ra thở dài, cô thành công rồi sao? Thành công làm hắn ly hôn với cô? Đây chính là điều cô cần, mọi người nói, nếu muốn quên đi quá khứ, thì phải giả vờ như không sao cả, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương lòng.

Nhưng cô ngày nào cũng phải đối mặt với hắn, thì sao có thể quên đi quá khứ đây? Ly hôn là lựa chọn tốt nhất. Hắn muốn tiền vi ước sao? Cô có thể cho hắn. Cô không phải là không có tiền!

Cô tuyệt đối không thể chịu đựng nổi việc chung sống với một tên cầm thú dưới một mái nhà.

Ngồi bật dậy, Tử Tình đã nghĩ thông suốt, cô phải thảo đơn ly hôn, đúng rồi, chính là nó! Cô phải ly hôn!

Cổ Dương nằm mơ cũng không ngờ được là hắn lại gặp cô ở nơi này! Kiều Chi Ảnh! Người đàn bà luôn miệng đòi gả cho hắn! Cô sao lại xuất hiện ở đây?

Đây là “Mộng Chi Bar”, là nơi trước đây Tuấn Vũ và hắn lần đầu tiên nhìn thấy Chi Ảnh. Giờ hắn vẫn thường xuyên đến đây tìm cảm giác cuồng nhiệt hồi còn thanh niên. Hôm nay đã uống mấy ly rượu vào bụng rồi hắn cũng không biết, nhưng bóng dáng trước mắt nhất định không sai! Kiều Chi Ảnh, cô có hoá thành bọt biển hắn cũng vẫn có thể nhận ra.

Cô đang làm trò gì vậy? Sao lại về nước? Giờ cô không phải là đang ngoan ngoãn ở Mỹ chờ hắn hay sao? Cổ Dương đặt ly rượu trong tay xuống, lặng lẽ đi về phía bóng dáng đang lắc lư trên vũ đài. Cô đang uốn éo thân hình đầy đặn của mình, thu hút ánh mắt kinh diễm của người đàn ông đối diện.

Cổ Dương đưa tay ra kéo cánh tay của Chi Ảnh lại, đưa cô đến một góc tối, đẩy cô ngã ngồi lên ghế sô pha, rồi sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt.

Kiều Chi Ảnh tự dưng bị lôi đi một cách khó hiểu, giãy dụa cánh tay một lát thì phát hiện người tới là Cổ Dương thì vẻ mặt tươi cười lại khôi phục lại, cơ thể cũng trở nên mềm mại đi nhiều.

Cái hôn cuồng nhiệt đã thức tỉnh các tế bào cảm quan toàn thân Cổ Dương, hắn khàn giọng ghé sát tai cô nói: “Em không đợi nổi nữa sao?”

“Đúng vậy!” Kiều Chi Ảnh ánh mắt dụ hoặc nhìn hắn.

“Vậy được, giờ mình trở về đi thôi, cơ thể anh nhớ em đến nỗi sắp đứt ra từng khúc rồi!” Cổ Dương nói không chút khoa trương.

“Ha ha!” Kiều Chi Ảnh lấy tay đẩy người hắn ra, chỉnh đốn lại quần áo mình, khẽ vuốt mái tóc dài bồng bềnh, lắc lắc đầu nói: “Anh yêu, trở về làm gì nhỉ? Đừng nói với em giờ anh muốn cưới em đó nhé!”

“Đúng vậy, tại sao lại không chứ?” Cổ Dương chăm chú nhìn cô, trong lòng chột dạ, lời nói của Kiều Chi Ảnh có ẩn ý bên trong.

“Không không không! Anh yêu, muộn rồi! Em đã mất kiên nhẫn rồi! Vì thế, em đã quay về! Anh chắc hẳn là phải biết, em muốn làm gì chứ?” Kiều Chi Ảnh đứng lên, nở nụ cười sáng lạn với Cổ Dương lần nữa, một tay xoa lên mặt hắn: “Em nghe nói Vũ của em kết hôn? Sao lại có chuyện như vậy? Em muốn biết tại sao tân nương lại không phải là em!”

Cô ta bỏ tay xuống, nụ cười dần tắt.

“Cô! Cô có ý gì thế?” Cổ Dương bỗng có dự cảm xấu.

“Anh nói xem? Lẽ nào em không phải là đối tượng kết hôn rất tốt hay sao?” Kiều Chi Ảnh lườm hắn một cái, kiêu ngạo bước đi về phía trung tâm vũ đài.

Cổ Dương nhanh chóng xông lên trước giữ tay cô ta lại: “Tiểu Ảnh! Em đang nghĩ cái trò gì thế? Theo anh trở về mau!”

Kiều Chi Ảnh giật mạnh tay ra, cơ hồ là phát điên lên, hung dữ nghiến răng rít lên một câu: “Cổ Dương! Tôi cho anh thời gian 5 năm! Anh coi tôi là cái gì? Kĩ nữ cao cấp sao? Shit! Huynh đệ các người thật sự là giống nhau như khuôn đúc mà! Vậy đừng trách Kiều Chi Ảnh tôi bất nhân bất nghĩa!”

Cô ta phẫn hận quay ngoắt người đi, bóng dáng đã từng làm hắn thất điên bát đảo kia càng lúc càng xa, vọt lên vũ đài chói mắt. Mà Cổ Dương đến sức lực ngăn cô ta lại cũng không có! Cô ta định làm gì, hắn có thể đoán được! Cô ta định đi tìm Tuấn Vũ, có phải không?

“Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy!” Cổ Dương tựa hồ nghe lại được câu nói châm chọc kia của Tuấn Vũ! Cô ấy vẫn yêu Vũ sao? Vậy tại sao lại đi cùng hắn? Đi một hơi 5 năm trời! Chết tiệt, ai đến nói cho hắn biết lý do tại sao đi?

“Đem rượu đến đây! Đem rượu đến đây!” Cổ Dương gào lên, nhân viên phục vụ lập tức đem rượu đến. Mà thân ảnh kia trên vũ đài phía xa xa dừng khựng lại vì tiếng hô của hắn, nhưng phút chốc lập tức tỏ ra không liên quan, tiếp tục uốn éo.

Một ly rồi lại một ly, Cổ Dương không biết mình đã uống bao nhiêu rượu. Tóm lại, hắn uống thật cao hứng, bóng dáng Kiều Chi Ảnh tràn đầy trong mắt hắn. Sau cùng, hắn rốt cuộc say đến bất tỉnh nhân sự, ngủ gục trên quầy bar.

Một người con gái đi đến cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay hắn, đỡ hắn dậy.

Cổ Dương lờ đờ mở mắt ra, nhìn thấy “Kiều Chi Ảnh” trước mắt mình thì nói: “Em nguyện ý theo anh về Mỹ sao? Anh đáp ứng em, trở về chúng mình sẽ lập tức kết hôn!”

Hắn nhìn thấy Kiều Chi Ảnh cười cười không nói năng gì. Vì thế, hắn cùng cô lên xe đi.

Tát Bối Nhi lái xe, nhìn thân hình bạc nhược kia qua kính chiếu hậu, tại sao cô không buông tay được? Lẽ nào cô cũng nảy sinh chuyện tình xử nữ kia sao?

Hôm nay đến “Mộng Chi Bar”, vốn muốn điên cuồng mà “high” một chút, không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn đang tranh chấp với một người đàn bà, nhìn thấy ánh mắt tổn thương của hắn, vốn định bỏ đi nhưng lại không yên lòng.

Rốt cuộc, cô lại không thể không chế được tay chân mình dìu hắn lên xe, cô biết, cô đã dây dưa không rõ với người đàn ông này rồi.

Chương 118: Ngày 19 tháng 1 – Hiệp định

Thảo xong Đơn xin ly hôn, Tử Tình cảm giác như đã hoàn thành một việc lớn. Cô không có lòng dạ nào đi làm. Mà Hoa Bá dường như cũng hiểu ý mà không gọi điện thoại cho cô.

Bây giờ bất quá vẫn là buổi sáng, Lôi Tuấn Vũ hắn còn đang họp ở công ty. Lịch trình sáng nay của hắn cơ hồ đều là họp hành. Vậy cô đợi hắn tan sở vậy?

Tử Tình vội vàng muốn lập tức rời khỏi chỗ này. Đúng rồi, phải du dọn hành lý.

Tử Tình vội vàng lên gác, thu dọn vài thứ đồ đơn giản, đóng gói, không đến nửa tiếng đã xong. Cảm giác ngồi trên ghế sô pha chờ đợi thật là khổ sở.

Đang suy nghĩ thì có tiếng mở cửa. Lôi Tuấn Vũ đã trở lại!

Tử Tình liền đứng dậy, có chút lúng túng. Nhưng cô nhìn ra đằng sau Tuấn Vũ thì trời ạ! Lôi lão gia và phu nhân đang đi theo đằng sau hắn.

Ông trời ơi! Tử Tình ngẩn ra, nhất thời căng thẳng không biết phản ứng thế nào.

Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lại nhìn bộ dáng cứng ngắc của cô, lại nhìn thấy vali hành lý nho nhỏ kia, còn có lá đơn đang để trên bàn, thì lập tức hiểu ra.

Hắn bất động thanh sắc đi tới cầm lấy lá đơn trên bàn, cười cười nói: “Đúng rồi, chính là bản hợp đồng này, sáng sớm nay để quên ở nhà.” Nói đoạn, hắn cẩn thận gập lá đơn lại, để trong túi xách của mình.

Bà Tiêu Duệ đi vào thì thấy va li nhỏ của Tử Tình, rất kinh ngạc: “Sao vậy? Tử Tình? Con đây là chuẩn bị đi công tác sao?”

Lôi Tuấn Vũ cười cười, đi tới ôm lấy vai Tử Tình nói: “Vâng ạ, mẹ, vốn dĩ là Tử Tình định đi công tác, nói là sáng sớm nay phải đi rồi. Con trai muốn để con dâu của bố mẹ ra ngoài giải khuây. Nhưng sau khi biết ngày kia là mừng thọ lão ba, nên dứt khoát không đi nữa.”

Bà Tiêu Duệ lập tức nở nụ cười, đi đến kéo tay Tử Tình nói: “Thật là đứa nhỏ hiếu thuận quá đi! Tiểu Vũ à, con có phải là làm việc cả ngày, lạnh nhạt với Tử Tình hay không? Sao nhìn Tử Tình gầy như vậy?”

Tử Tình lập tức cười trừ: “Mẹ ơi không sao đâu, con khoẻ lắm mà!” Cô bước lên trước đỡ lấy cánh tay bà Tiêu, dìu bà ngồi lên ghế sô pha, đồng thời cũng khéo léo tránh vòng ôm của Tuấn Vũ. Cô không thể chịu đựng được cảm giác nổi da gà khi phải động chạm vào hắn.

Lôi lão gia cười sang sảng: “Tử Tình à! Xem ra ba chồng này không biết điều, quấy rầy tâm trạng tốt của con rồi!”

Tử Tình lập tức giải thích: “Không có chuyện vậy đâu ba! Ba à, ba đừng nói thế, là Tử Tình không hiểu chuyện!” Nhưng vừa nói xong thì Tử Tình bỗng thấy một nỗi uất ức tủi thân dâng lên trong lòng, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Ông Lôi Đình giật thót, vội vã đứng dậy, kinh ngạc hỏi: “Ai dô, Tử Tình à! Sao vậy con? Ba ba không có ý muốn trách con đâu, chính là đùa con chút thôi mà! Con sao lại khóc vậy?”

Lời vừa nói ra thì Lôi Tuấn Vũ và bà Tiêu Duệ cũng phát hiện nước mắt trong suốt của Tử Tình đang rơi lã chã.

Lôi Tuấn Vũ không nhịn được nghiến răng, hắn vội đi lên trước, hai tay ấn xuống vai Tử Tình, tăng thêm chút lực đạo, tựa hồ như cảnh cáo cô, ngoài miệng thì vẫn vô cùng ôn nhu nói: “Tử Tình, đừng như vậy mà, ba không có ý trách em đâu, xem em kìa, doạ cho ba mẹ sợ rồi kìa!”

Tử Tình ngẩng đầu nhìn ánh mắt cảnh cáo của hắn, cuống quít lau nước mắt, giải thích: “Thật xin lỗi ba mẹ, con cứ nghĩ là bố mẹ không thích con nữa!”

Bà Tiêu Duệ nở nụ cười sủng nịnh: “Nha đầu ngốc, sao chúng ta lại không thích con cho được cơ chứ? Đại thọ của ba không nói cho con biết trước là lỗi của Tiểu Vũ!” Bà Tiêu Duệ lập tức thay đổi ngữ khí, quay sang Lôi Tuấn Vũ nửa nghiêm khắc, nửa yêu thương quở trách: “Đều tại con hết! Sao lại không báo cho Tử Tình biết trước, làm loạn hết kế hoạch của con bé lên! Con phải chịu trách nhiệm!”

“Được rồi được rồi, con chịu trách nhiệm, con chịu trách nhiệm được chưa? Chờ đại thọ của ba xong xuôi, con sẽ đưa Tử Tình đi hưởng tuần trăng mật! Mẹ, mẹ xem như vậy có thành ý hay chưa?” Tuấn Vũ cợt nhả nói.

Bà Tiêu phì cười, lắc lắc đầu: “Con đó nha! Rất giỏi dỗ dành người khác! Tử Tình, con nghe thấy chưa? Tên tiểu tử này mà dám nuốt lời, thì mẹ tuyệt sẽ không tha cho nó đâu!”

Lôi lão gia cũng xen vào: “Không cần bà ra tay, tôi là người đầu tiên không tha cho nó!”

Tử Tình uỷ khuất giương mắt nhìn Tuấn Vũ, hắn muốn cùng cô đi hưởng tuần trăng mật? Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy đơn xin ly hôn của cô lúc nãy hay sao? Hay là hắn đang diễn kịch trước mặt ba mẹ hắn?!

Mà thôi, cho dù nói thế nào đi nữa thì Lôi lão gia và Lôi phu nhân đối với cô rất tốt. Con cái sai lầm có quan hệ gì đến lão nhân gia đâu? Chờ hai ông bà đi rồi hẵng tính sau!

Tử Tình lúng túng cười gượng: “Cảm ơn ba mẹ ạ!”

Bà Tiêu Duệ đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Tình lên nói: “Tử Tình à! Tiểu Vũ nhà chúng ta chính là không dịu dàng chút nào, nó không biết dỗ dành con gái đâu, con phải thông cảm cho nó nhiều nha! Nếu nó dám khi dễ con, con phải nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ đứng về phía con!”

Lời nói của bà làm Tử Tình trong lòng bồi hồi xúc động, tuyến lệ lập tức hoạt động trở lại, cô mím mím môi, rồi nhào vào lòng bà Tiêu, oa oa khóc lớn, mồm không ngừng nói: “Mẹ ơi, mẹ tốt với con quá! Cảm ơn mẹ! Mẹ ơi…”

Bà Tiêu Duệ nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ đành ôm lấy Tử Tình, một bên vỗ về lưng cô an ủi.

Hai ông bà đã đi khỏi một lúc rồi mà Tử Tình vẫn ngồi nức nở trên sô pha. Lôi Tuấn Vũ ngồi đối diện với cô, đôi mắt chim ưng trước sau vẫn nhìn cô chăm chú không rời.

“Chờ đại thọ của ba xong xuôi thì quyết định sau!” Khẩu khí của hắn kiên quyết.

Tử Tình dừng sụt sùi, cô hít sâu một hơi, nói: “Đầu tiên cứ ký vào đơn cái đã, sau đó tôi vẫn có thể tham gia vào tiệc mừng thọ của ba cơ mà.” Thanh âm cô khàn khàn do khóc lâu.

Tử Tình lôi một tấm thẻ tín dụng trong túi xách ra, đặt lên trên bàn. Cô không nóng không lạnh nói: “Trong này là 10 triệu tệ tiền vi ước, hẳn là đủ chứ?”

Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nheo mắt lại, hắn bắt đầu nhìn cô gái kiên cường cứng cỏi trước mắt bằng con mắt khác!

“Tiền này lấy đâu ra?” Ngữ khí không tốt chút nào.

Tử Tình cao ngạo ngẩng đầu lên nhìn hắn đáp: “Anh yên tâm, đây là tiền tôi tự tích luỹ được, không ai biết đâu!”

“Ồ? Phải không?”

Tử Tình không buồn giằng co với hắn, ánh mắt coi thường người khác của hắn làm cô buồn nôn.

“Lấy đơn ra, ký đi!”

Tuấn Vũ lấy đơn xin ly hôn trong túi xách ra, không đọc qua đã ký tên luôn, ký làm hai bản.

Tử Tình thở phào nhẹ nhõm. Vừa định lấy lại thì nhìn thấy hắn nhét hai lá đơn vào trong túi xách của hắn.

Lôi Tuấn Vũ nói: “Sau tiệc mừng thọ của ba sẽ đưa cho cô, uỷ khuất cô thêm hai ngày nữa rồi.”

Tử Tình ngẫm nghĩ, gật đầu. Sau đó lấy hành lý của mình kéo ra cửa.

“Đi đâu thế?”

“Đến nhà bên kia.” Tử Tình vẫn quay lưng lại đáp.

Ngừng lại một chút, Lôi Tuấn Vũ nói: “Để tôi đưa cô đi!”

Hắn đứng dậy, đi lên trước mặt cô mở cửa…

Bạn đang đọc Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân ) của Guai Wu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.