Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháp sư nhân loại và xương ngựa

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

An Cách ngoi đầu ra, chỉ thấy một bộ xương xám dẫn theo hơn hai mươi bộ tường thấp hơn đang đi tới lãnh địa của An Cách một cách ồ ạt.

Cũng thuộc loại xương xám, An Cách không có ưu thế cấp độ, dưới sự dẫn đầu của nó, những bộ xương cấp thấp cũng phớt lờ sự bình đẳng về cấp độ này.

Do chú cương thi nhỏ chọc vào tổ xương cốt à?

Không nói hai lời, An Cách kéo chú cương thi nhỏ chạy ra khỏi hố, nó nghĩ mình không đánh lại được xương xám cùng cấp độ với nó và hơn hai chục tên thuộc hạ của hắn.

Chúng chạy phía trước, đội quân xương xám đuổi theo ở phía sau, chúng đuổi nhau được hai, ba kilomet, xương xám mới không cam tâm từ bỏ.

"Ngươi, đã gây ra chuyện gì thế?" Tạm thời an toàn, An Cách thở phào nhẹ nhõm, dùng linh hồn hỏi.

Chú cương thi nhỏ với đôi mắt mở to, bàng hoàng nhìn An Cách, trí tuệ của nó không đủ để trả lời câu hỏi này của An Cách.

Thôi được rồi, An Cách từ bỏ, những người cùng loại trước đây ở trang trại cũng thế, vừa đặt câu hỏi với chúng, chúng sẽ nhìn ngươi bằng một cách bàng hoàng như vậy, chú cương thi nhỏ đã quá tốt rồi, lúc bị đuổi theo còn biết quay lại báo cáo...

Không, nếu chú cương thi nhỏ không chạy về, thì xương xám chỉ truy đuổi nó thôi, liên quan gì tới ta chứ?

Bị ngươi hại chết... An Cách gõ nhẹ vào đầu nó.

Bởi vì chú cương thi nhỏ gây chuyện lung tung, An Cách đã bị đuổi khỏi cái hố mấy tháng, lập tức trời tối, phải nhanh chóng tìm chỗ tránh gió.

Không thể quay về, tại chỗ An Cách đào một cái hố, trốn vào đó cùng chú cương thi nhỏ, vì cái hố này khá nông nên phải dùng cả đất xung quanh vun thành gò đắp lên người của cả hai.

Ngày hôm sau khi gió ngừng thổi, An Cách bò ra, đào một cái hố cách xa mấy mét, ném chú cương thi nhỏ vào đó, nó quyết định không cho phép chú cương thi nhỏ trốn trong hố của mình nữa, kẻo sau này nó lại gây hoạ liên lụy đến mình.

Nhưng vào tối hôm đó, vừa gió mới bắt đầu thổi, đã có một cái đầu thò vào bên hố của An Cách, thấy An Cách không xua đuổi, liền trượt xuống.

An Cách ném nó ra ngoài vào ngày hôm sau, nhưng tối lại trèo vào, cứ như chơi trò chơi vậy.

Mãi cho đến khi An Cách đào một con đường thông giữa hai cái hố, trò chơi này mới dừng lại, bởi vì lần sau khi trèo vào, nó sẽ bị An Cách đạp vào con đường đó và tự bò về.

An Cách là một bộ xương không cầu kì, không người sai khiến mà có thể trồng rau hơn một nghìn năm, bây giờ bị đuổi ra khỏi hố an toàn, nó cũng không để ý tới, lại đào cái hố mới, càng to càng an toàn, ngày nào cũng nằm trong hố hướng An Tức Phong.

Chú cương thi nhỏ hoạt động nhiều hơn, gió vừa ngừng thổi là chạy ra ngoài, những bộ xương cấp thấp gần đó lại một lần nữa bị nó ra tay, hình như linh hồn càng lớn mạnh trong sự giày vò không ngừng nghỉ này.

Ban đầu còn tưởng hôm nay vẫn như mọi khi, nhưng chưa được bao lâu thì An Cách đã nghe thấy tiếng bước chân, không lâu sau thì thấy có người trượt xuống hố.

Đây là một con người mặc áo choàng, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, trên mặt sương gió, tay cầm một cây quyền trượng tinh xảo, trên người tràn đầy ma lực mạnh mẽ, đây là một pháp sư con người.

Pháp sư con người phát hiện ra An Cách trong hố, úi một tiếng kinh ngạc: "Một bộ xương? Bộ xương sao lại chạy lên ở trên sườn dốc? Ơ, làm phiền rồi, cho ta trú gió ở đây nhé?"

Pháp sư con người chỉ hỏi bâng quơ, ai cũng biết, bộ xương phải đạt đến cấp bậc hoàng kim mới có trí tuệ, bộ xương bình thường đa phần là nghe theo bản năng, phát hiện ra mối nguy hiểm sẽ tấn công, biết đâu cái bộ xương trước mặt này tặng cho một kích vào khoảnh khắc tiếp theo.

Nhưng dám đi trong Tử Vong Chi Địa, thì một bộ xương xám hẳn là không đáng để pháp sư con người để vào mắt, hắn thản nhiên cởi mũ, vẫy tay ra hiệu bên ngoài.

Một cái đầu to đùng thò vào hố, trong nháy mắt đã chiếm hết không gian còn lại trong hố, đây là một con xương ngựa, trong hốc mắt sâu hoắm có ánh lửa linh hồn xanh biếc.

Cái hố không lớn, chứa vừa một bộ xương, một con người, chỉ còn lại một chiếc đầu của xương ngựa, không có cả không gian để quay người, An Cách thu mình lại ở lối vào con đường thông với hố khác, chặn lối ra, nhường thêm không gian.

Lúc An Tức Phong thổi dữ dội, tại sao lại có một pháp sư con người xuất hiện ở đây? An Tức Phong không ảnh hưởng đến hắn sao? Kể cả ảnh hưởng tới hắn thì làm sao xương ngựa của hắn trụ nổi nhỉ?

An Cách nhanh chóng tìm ra câu trả lời.

Pháp sư con người tò mò nhìn nó trước, xác nhận bộ xương này không có ý định tấn công, sau đó mới đưa tay ấn vào đầu xương ngựa, tay hắn bốc lên từng luồng khói đen tỏa vào hốc mắt, lỗ mũi và những chỗ trống khác của xương ngựa.

Nơi nào khói đen đi qua, màu sắc xương cốt của ngựa từ từ nhạt đi, An Cách để ý thật kĩ, xương ngựa đã bị An Tức Phong xâm nhập, bề mặt có dấu hiệu mục nát.

Bạn đang đọc Khô Lâu Khai Hoang Trồng Rau Ở Dị Vực (Dịch) của Tình Chung Lưu Thủy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.