Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 01 - part 01

Phiên bản Dịch · 4229 chữ

Tập 01

Tôi nói với cô là làm như vầy không ? Cô xem kià ! Tất cả khăn trải bàn , cô trải sai hết . Thời gian đã không còn . . . cô thật là báo hại mà !

- Quản lý à ! Không phải là tôi không nghe anh , nhưng theo cách của anh thì phù hợp với bàn vuông , còn đây là bàn tròn mà . Anh nhìn coi , những bình hoa mà anh đưa , tôi cũng đã thay hết bằng bình tròn rồi đó .

- Cái gì ? Trời ơi ! Cô . . . là quản lý hay cô làm quản lý đây ? Tai sao cô lại tự ý thay đổi như thế ? Cô có muốn tôi đuổi việc cô hay không ?

- Tôi chỉ làm phù hợp với hoàn cảnh mà thôi . Nếu quản lý không chịu thì cứ việc đổi lại .

Tức muốn cành hông , Hoàng Trung trợn mắt :- Đổi lại ? Cô nhìn đồng hồ coi mấy giờ rồi , đổi lại một mình cô làm nổi không ? Hừ ! Buổi tiệc hôm nay nếu mà có vấn đề gì , thì cô đừng có trách tôi .

- Quản lý à ! Nhà bếp hỏi là có đem thức ăn lên chưa ?

Hoàng Trung gật đầu :

- Bảo họ đem lên đi , còn nửa tiếng nữa thì khách vào đó .

- Vâng ! Thế còn món tráng miệng ?

- Cái gì ? Chuyện đó còn hỏi tôi . Nhà bếp đâu ?

Phi Yến - nhân viên phục vụ - lắc đầu :

- Hôm qua đã thoả thuận là quản lý lo phần đó mà , quản lý quên rồi sao ?

Muốn bật ngửa ra nền gạch , Hoàng Trung vỗ trán :

- Cô giết tôi rồi ! Sao cô không nhắc sớm giùm tôi ?span>

- Tôi tưởng quản lý nhớ , trước nay anh đâu có vậy .Quay sang Mai Liên , anh quát :- Cái gì cũng tại cô hết cả . Bảo làm cái này , cô lại làm cái kia , cô làm tôi muốn bung cái đầu ra đây này . Hừ ! Không phạt cô thì cô đâu có sợ . Tối nay ở lại xếp hết các khăn lại cho tôi .

Mai Liên không nói gì , cô quay lưng bỏ di . Hoàng Trung nóng cả mặt , anh sải bước , chỉ cần hai giây là án trước mặt cô .

- Thái độ của cô là ý gì đây ? Không phục à ? Được , vậy thì làm luôn những bếp gas đó nhé . Xong tiệc , lau chùi cho sạch rồi để vào chỗ cũ . Tôi kiểm tra nếu mà không hoàn thành , lúc đó sẽ trừ lương .

Nhìn anh bằng đôi mắt tóe lửa , Mai Liên hét :

- Làm thì làm chứ , tôi không sợ đâu . Đồ thứ đàn ông chuyên ăn hiếp phụ nữ !

- Cái gì ! Cô dám mắng tôi ?

- Sao không dám . Anh tưởng anh ngon lắm sao ? Làm quản lý thì được chửi mắng người khác à ? Luật pháp ở đâu vậy ?

- Cô làm sai mà còn cãi . Cô có tin là tôi . . .

- "Đuổi việc cô" chứ gì ? Câu nói đó ông đã lặp lại hai lần rồi đó . Nhưng tôi nói cho ông biết , tôi không sợ đâu .

Hoàng Trung điểm ngón tay , anh gật gù :

- Cô giỏi lắm ! Dám cãi tay đôi với tôi . Được rồi , xong tiệc hôm nay , tôi sẽ xử cô . Còn bây giờ , cô vào bếp phụ đem thức ăn lên đi .

Không thèm nhìn anh một cái , cô quay lưng bỏ đi . Phi Yến chạy theo cô , vỗ vai bạn !

- Nè ! Làm gì bồ phải cãi với anh ấy như vậy ? Dù sao anh ấy cũng là quản lý .- Quản lý giỏi lắm sao ? Tối ngày chỉ biết la mắng người khác . Cậu xem đó , mình biết nghiệp vụ mà . Ông ta chỉ sai , mình sửa lại thôi .- Cấp trên lúc nào cũng đúng . Cãi lại chỉ thiệt thòi ình thôi . Nhịn anh ta đi .

- Cậu thì nhịn được , còn mình thì không .

Phi Yến lắc đầu , cô biết tính của bạn mình khi nói là làm nên sẽ chẳng khuyên được gì .

- Để mình tiếp cậu nha , dù gì thì trên kia cũng chưa có khách .

- Không cần đâu . Cậu mà làm , ông ta sẽ có dịp la nữa đó . Cậu lên trên đi , mình làm được mà .

- Vậy cũng được . Nè ! Nhớ cẩn thận nha .

- Ừ .

Nhưng kệ thức ăn đầy và nặng làm trán cô rịn mồ hôi . Cô đưa tay lau nhanh , rồi cắn răng làm tiếp .

Mọi cử chỉ của cô , tất cả không thoát khỏi ánh mắt của Tuấn Ngọc - anh là bếp phụ trong nhà hàng . Anh bước lại gần .

- Để tôi giúp cô một tay nhé .

Khẽ lắc đầu , cô từ chối :

- Không cần đâu . Anh còn bận nhiều việc dưới bếp mà , tôi làm là được rồi .

- Tại sao lại có một mình cô làm vậy ? Mấy người kia đâu ?

Vừa hỏi , anh vừa đưa tay bê tiếp cô :

- Người bị phạt là tôi mà , nên mọi người đâu thể giúp được .

Tuấn Ngọc nhíu mày , anh gặn hỏi :

- Bị phạt ? Ai lại phạt con gái làm những chuyện nặng nhọc này ? Đúng là không có tình người .

- Anh đừng nói lớn tiếng quá , quản lý mà nghe được là không hay đâu .

- Cái gì ! Là cái thằng quản lý đó phạt cô à ? Tôi phải cho nó một bài học mới được .

Hoảng hốt , Mai Liên chụp lấy tay anh :

- Đừng ! Anh đừng gây chuyện mà . Ông chủ sẽ không tha đâu . Với lại , tại tôi phạm lỗi mới bị phạt thôi .

Tuấn Ngọc tức tối :

- Cô còn nói cho hắn . Hắn đúng là độc ác , ai lại phạt một cô gái làm những chuyện này . Nếu không dạy cho hắn một bài học , thì hắn sẽ hại tiếp người khác .

- Tuy quản lý hơi khó , nhưng nhờ sự khó tính đó , nhân viên mới làm được tất cả việc . Chỉ tại . . .

- Đúng , tôi chấp nhận là hắn giỏi , nhưng cũng đừng lên mặt quá chứ . Tưởng giỏi là không có người khác giỏi hơn sao .

- Bỏ đi , việc này cũng đâu có khó khăn gì , tôi quen rồi .

Tiếp tục bê tiếp cô , anh nói :

- Được , hôm nay tôi bỏ qua cho hắn . Nhưng lần sau mà hắn còn chèn ép cô , cô nói với tôi , tôi sẽ xử hắn giúp cho .span>

- Cám ơn anh .

- Không có gì . Làm chung với nhau dù gì cũng là đồng nghiệp , giúp đỡ nhau thôi .

- Anh thật là tốt ! Bạn gái của anh chắc hạnh phúc lắm .

Tuấn Ngọc xoa đầu , híp mắt :

- Không giấu gì cô , tôi chưa có bạn gái .

Mai Liên lắc đầu :

- Tôi không tin . Người toàn diện như anh chẳng lẽ không một cô gái nào để ý hay sao ?

- Cô không tin thì tôi cũng không biết làm gì hơn . Thôi được , lúc nào tôi có , sẽ báo cho cô biết .

- Là anh nói đó nha .

Cả hai bật cười vui vẻ , bao mệt nhọc dường như tan biến . Mai Liên thấy vui hẳn lên , cô không ngờ được trút bầu tâm sự lại nhẹ nhàng đến như vậy .Cô quay nhìn anh , anh cũng nhìn cô , nhưng ánh mắt anh lại có một cái gì đó khác lạ . Cô tránh tia nhìn đó đi .

- Hôm nay , các món ăn đều lên sớm , có lẽ anh được nghỉ mệt rồi .

- Cũng mong được như lời cô nói .

- Nè ! tôi bảo cô làm việc chứ đâu có bảo cô làm "bà Tám" . Bộ cô muốn bị phạt thêm hả ?

Tuấn Ngọc quay lại nhìn người vừa phát ra câu nói đó , mắt anh trợn lên :

- Lại là mày . Mày không có chuyện làm sao , lại đi ăn hiếp phụ nữa hả ?

- Cái gì ! Mày nhìn lại coi , cô ấy là con gái chứ không phải phụ nữ đâu nghen .

Cung tay định đấm vào mặt thằng bạn mắc dịch , nhưng không ngờ Mai Liên tưởng hai người gây chiến với nhau , nên cô hốt hoảng ôm cánh tay Tuấn Ngọc .

- Đừng ! Tôi xin anh . . . đừng có gây chuyện nữa , anh sẽ bị đuổi việc đấy .

Hoàng Trung nhướng mắt :

- Cô ấy lo cho anh kià . Bị đuổi việc đấy nhé , không phải chuyện chơi đâu .

- Được , tối nay về , tao sẽ ày một trận , để mày biết thế nào là lễ độ . Luôn thể , ày biết thế nào là con gái .

Giơ đấm tay lên , Hoàng Trung lao tới thụi vào bụng bạn :

- Đừng có lên mặt trước phái nữ nhé , tao sẳn sàng ứng chiến . . . ngay cả lúc này .Ôm bụng , Tuấn Ngọc la lên :

- Ối da ! Chết tôi rồi . . . Thằng khốn ! Sao mày nặng tay vậy ?

Chứng kiến cảnh đó , Mai Liên lúng túng quá chẳng biết làm gì . Thấy Tuấn Ngọc nhăn nhó đau đớn và Hoàng Trung đang dấn tới , cô lấy hết can đảm giơ chiếc khay trong tay lên đập vào anh .Hoàng Trung không ngờ tới , nên anh hứng trọn cáikhay vào đầu . Anh ngã bật ra , ôm đầu :

- Ối trời ơi ! Có người ám sát tôi . . . Họ bảo vệ nhau , đánh tôi này , bớ người ta . . .

Nháy mắt với bạn , Hoàng Trung tiếp tục rên rỉ :

- Đau quá ! Chở tôi đi bệnh viện đi . Đau quá . . . . bớ người ta . . .

Mai Liên run rẩy , cô buông rơi cả cái khay . Cô không ngờ lại xảy ra điều này , đôi mắt cô rớm nước mắt :

- Tôi không cố ý đâu . . . tôi không cố ý . . . Xin lỗi . . .

Cô ngồi sụp xuống bên Hoàng Trung , giọng gần như lạc đi :

- Quản lý ! Quản lý à ! Anh có sao không vậy ? Tôi . . . tôi chỉ đập nhẹ thôi mà .Hoàng Trung trợn mắt :

- Như thế mà nhẹ à ? Cô xem nè , tét đầu chảy máu ào ào rồi đâu . Hu . . . hu . . . Chuyến này tôi phải đi bệnh viện khám . Lỡ như bị chấn thương sọ não thì . . Ui da . . .

Tò mò , Mai Liên cúi xuống sát đầu anh . Anh lợi dụng bật ngồi dậy , môi anh đi phớt qua má cô .

- Á . . . anh . . .

- Cái gì ! Cô đánh tôi giờ còn định la làng nữa ư ? Bộ muốn ăn cướp rồi la làng hả ?

Ông Tùng - bếp trưởng của nhà hàng bước ra :

- Lại là hai cái thằng này . Bộ muốn ăn dao phải không ?

Mắt ông trợn nhìn Hoàng Trung :

- Cậu lại kiếm chuyện với người ta chứ gì ? Phải cho cậu một bài học mới được . Cái thằng kia nữa ! Huà theo nó cũng bị luôn .

Cả hai anh bỏ chạy ngay sau đó . Mai Liên chẳng hiểu gì cả , cô tròn mắt nhìn ông Tùng trân trân .

- Nhìn gì vậy con gái ? Tụi nó là bạn thân của nhau đấy , khi nào mà đánh nhau như vậy . Chúng gạt con thôi .

Mai Liên hiểu ra , cô mím môi :

- Hừ ! Được rồi , thù này không quên đâu . Chờ đấy !

- Quản lý ơi ! Quản lý !

Đang cài lại nút áo trắng , Hoàng Trung quay lại :

- Chuyện gì vậy ? Mới sáng ra đã réo um sùm rồi .

- Ông khách ở phòng 302 không biết tại sao sáng nay khi tôi vào dọn phòng , thấy ông ấy nằm im , không có cử động gì hết .

Không kịp thắt chiếc cà- vạt , anh lao vụt đi , nỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh :

- Sao lại xảy ra biến cố này ? Lúc tối , ai trực hả ?

- Dạ , quản lý Tiến .

Đẩy mạnh cửa phòng , Hoàng Trung lao đến bên giường . Đúng như lời của Học Hữu , ông ta đang nằm cứng đơ , sùi cả bọt mép .

Xắn nhanh tay áo , anh nhảy lên giường lật ngửa nạn nhân :

- Tìm cho tôi dầu nóng , mau lên đi ! Là dầu nóng đó .

- Dạ . . . dạ . . .Nới lỏng quần áo nạn nhân , anh xoa bóp làm nóng , đồng thời dùng tay ấn mạnh vào lồng ngực để kích thích tim .

Dầu được đem tới , anh cho dầu vào tay , xoa đều lên khắp người nạn nhân .span>

Thấy vẫn chưa ổn , anh bèn nâng đầu nạn nhân lên và hít vào một hơi thật mạnh .

Sau ba lần hô hấp , hơi thở của nạn nhân đã có trở lại . Anh thở phào :

- Gọi cấp cứu cho tôi .

Ngã vật xuống ghế , anh tìm ình một điếu thuốc , nhưng xui thay cả hộp thuốc đều bẹp dí .

Quăng nó vào sọt rác , anh đưa tay vuốt trán . Mồ hôi đã giúp cho anh nhớ phải làm tiếp chuyện gì .

Đứng bật dậy , anh hầm hầm mở cửa bước ra .Tất cả nhân viên trông thấy anh với gương mặt như vậy đều tìm cách chuồn mất , vì họ sợ phải chịu bị "chém" giùm người khác .

Đẩy cửa phòng quản lý , anh hét :span>

- Bình Tiến ! Cậu ra đây !

Phi Yến đang lau bàn , cô hoảng hồn buông rơi cả khăn lau .

- Bình Tiến đâu rồi ? Cậu ta trốn ở đâu hả ?

- Dạ . . . anh ấy vừa về .

Hoàng Trung quay người nhanh , tiếng giày của anh làm ai cũng quay nhìn , chẳng hiểu chuyện gì xảy ra .

Bình Tiến đang tán tỉnh một nữ nhân viên tiếp tân thì bất ngờ bị một cú đấm vào mặt .

- Ối da !

Ôm mặt quay lại , anh sẵn sàng nghênh chiến :

- Làm quái gì vậy hả ?

- Cái này để tôi hỏi cậu mới đúng đó . Cậu trực kiểu gì mà để khách xảy ra chuyện vậy hả ? Nếu tôi không đến kịp , thì nạn nhân đã chết vì trúng gió rồi .

Bình Tiến tái mặt , nhưng anh vẫn cứng cỏi :

- Buổi tối , tôi trực đi kiểm tra chẳng có chuyện gì xảy ra , cậu đừng vu khống cho tôi .

Hoàng Trung nóng mặt , anh tức vì Bình Tiến không nhận lỗi của mình :

- Kiểm tra ? Chẳng có chuyện gì ? Cậu nói tỉnh thiệt đó . Vậy máy lạnh trong phòng nạn nhân làm sao lên đến cực độ vậy ?

- Chuyện đó . . . chuyện đó tôi không biết . Ông ta . . . ông ta tự mở thì sao ?

- Tự mở ? Bộ điều khiển nằm trong tay ai ? Cậu còn dám chối . Có tin là tôi cho cậu ăn thêm một đấm nữa không ?

- Nè ! Cậu đừng hiếp người quá đáng nha . Tôi bảo không có là không . Lúc tối này , tôi say . . . tôi . . . ngủ trong phòng chữ có .

Hoàng Trung trợn mắt :

- Trời ! Cậu dám uống rượu trong giờ làm việc à ? Cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không hả ?

Khoát tay , Bình Tiến ngoan cố :

- Giờ chẳng xảy ra chuyện gì là được rồi . Chẳng lẽ tôi không uống rượu được à ? Cậu là quản lý , tôi cũng là quản lý , đừng có lên mặt dạy đời nhau .

Túm cổ áo anh , Hoàng Trung mím môi . Anh thật không ngờ Bình Tiến lại nói ra những lời như thế .

- Không cho cậu một bài học , thì cậu không hiểu ra lỗi của mình .

Bình Tiến cũng không vừa , anh túm lấy áo của Hoàng Trung . hai người giằng co với nhau lăn cả xuống nền .

Bỗng một tiếng hét vang lên làm cả hai phải dừng tay :span>

- hai cậu làm chuyện gì ở đây thế hả ? Còn thể thống nữa không ?

- Giám đốc !

- Hừ ! hai cậu một lát lên phòng gặp tôi ngay .

Bước theo sau lưng ông là một cô gái . Cô ta nhìn hai anh với ánh mắt khinh thường rồi nhếch môi mỉm cười .

Hoàng Trung nhìn theo , anh chống tay đứng dậy :

- Đúng là con gái giám đốc có khác . Chảnh chọe , đỏm dáng muốn phát sợ vậy . Nhưng mà tuyệt đại mỹ nhân đó chứ , đáng theo đuổi .

Cũng nhìn theo cô gái không chớp , Bình Tiến vuốt mặt :

- Lần này dù không có lỗi cũng phải nhận lỗi thôi .

- Cậu nói cái gì hả ?

Hai người lại gườm nhau , nhưng cô tiếp tân kịp thời dập tắt :

- Giám đốc gọi hai anh đấy . Mau lên trển đi , nếu không ông ấy nổi giận là tiêu .

Cả hai anh chàng quản lý quay nhìn cô tiếp tân rồi bước nhanh , mỗi người có một phong thái riêng , ai cũng tự tin vào chính mình .

Đứng trước cửa phòng , cả hai nhìn nhau . Hoàng Trung đưa tay gõ cửa :

- Vào đi !

Một giọng nói to đầy uy quyền vang lên , cả hai đều cảm thấy chột dạ . "Chấp nhận hy sinh" , Hoàng Trung lại làm tiên phong , anh bước vào trước .

- Chào giám đốc .

Ông Thiên Sơn ngước lên , mắt ông quét qua hai người .

- Các anh hãy giải thích cho tôi biết , tại sao lại xảy ra chuyện như vậy ?

Bình Tiến nhanh miệng bước tới trước :

- Chuyện này không liên quan đến tôi , thưa giám đốc . Tất cả chỉ tại quản lý Trung gây sự .

Ông Sơn đưa đôi mắt nghiêm khắc nhìn Hoàng Trung :

- Thưa giám đốc , chuyện là thế này . . .

Sau khi nghe câu chuyện , ông Sơn vỗ bàn :

- Quản lý Tiến ! Anh còn gì để nói hả ? Lỡ như nạn nhân đó có mệnh hệ nào , thì khách sạn của chúng ta sẽ như thế nào ? Còn ai dám đến ở nữa hay không ? Có lỗi mà không biết nhận lỗi , lại còn ẩu đả với nhau .Ông quay qua Hoàng Trung :

- Còn cậu , tuy cậu cứu được nạn nhân , nhưng tính cách của một người quản lý thì không được nóng nảy như vậy . Đáng lẽ cậu phải đem ra nội bộ bàn bạc , đằng này cậu lại đánh nhau trước cửa nhà hàng . Tóm lại , trong chuyện này , cả hai cậu đều có lỗi . Tôi sẽ phạt hai cậu xuống phụ bếp một tuần .

Hoàng Trung tròn mắt :

- Giám đốc à ! Như vậy thì oan cho tôi , tôi chỉ vì . . .

Một giọng con gái trong trẻo vang lên :

- Tôi thấy cha tôi phạt như vậy là nhẹ cho hai anh lắm rồi đó . Nếu như tôi hả , tôi sẽ cho hai anh nghỉ việc luôn .

Khoanh hai tay trước ngực , Hoàng Trung nheo mắt , anh nhìn cô gái :

- Tôi hân hạnh được biết tiểu thư "Út" hay "Đại" đây ?

Ngọc Liên trề môi :

- Anh cần biết để làm gì ? Tôi là lớn hay nhỏ mắc mớ gì đến anh ? Hãy lo phận của anh đi , đừng ở đó mà tơ tưởng .

Anh phì cười , nụ cười của anh ngạo nghễ trên môi :

- Tôi nghe nói giám đốc có hai tiểu thư tài đức vẹn toàn , nhưng chưa có dịp gặp mặt . Hôm nay thật là không uổng công bấy lâu mong ước . Tiểu thư đây "thân phàm thoát tục" , lời nói thật "nhỏ nhẹ" , dễ thương . Chắc tiểu thư học vấn "uyên bác" lắm , thật mở rộng tầm nhìn .

Chẳng thèm ngó mắt đến gương mặt hách của cô một cái , anh quay sang ông Sơn :

- Thưa giám đốc , tôi biết lỗi rồi , tôi sẽ chấp nhận hình phạt ngay .

Bình Tiến cũng cái từ vội . Anh không muốn mình bị ánh mắt của "tiểu thư" nhìn đến .

- Tôi cũng thế , tôi hứa sẽ khắc phục lỗi lầm .

Chờ cánh cửa đóng lại , ông Sơn mới quay nhìn con gái :

- Con nhìn lại con xem . Thái độ của con như vậy đó hả ? Bị người khác nói ngay vào mặt làm cha của con cũng thấy xấu lây .

Ngọc Liên cong môi , cô tréo chân khi ngồi xuống ghế :

- Hừ ! Cái tên quản lý tép riu đó đáng gì . Hắn làm con ngứa mắt lắm , đuổi hắn đi cho xong chuyện .

Ông Thiên Sơn lắc đầu , ông thật ân hận khi chiều chuộng cô từ nhỏ :

- Con biết gì mà nói hả ? Anh ta là người có năng lực nhất trong nhà hàng này , đến cả cha phải nể anh ta một phần .

- Cha là giám đốc , là chủ nhà hàng làm gì phải sợ hắn ? Không có hắn thì mướn người khác .

- Con im đi ! Tại sao con lại trở nên như vậy hả ? Con hãy nhìn chị của con kìa . Cái gì nó cũng làm cho cha hài lòng cả . Tháng tới đây , nó tốt nghiệp sẽ đến đây giúp cha một tay . Còn con nhìn lại mình xem , vẫn còn lông bông , chỉ lo vui chơi , không nghĩ gì đến tương lai .

- Chị của con khác , còn con thì khác . Không lẽ cha muốn con phải giống như chị con sao ? Vùi đầu vào những con số rắc rối . . . nhà mình giàu mà sợ gì . một mình con không làm hết của cải của cha đâu .

Ông Thiên Sơn nóng mặt , mắt ông long lên giận dữ :

- Nếu con muốn nên thân thì hãy sửa đổi lại bản tính , còn không thì đừng có trách cha là tại sao không lo cho con .

Ngọc Liên khoát tay , giọng cô lại tiếp tục "chảnh chọe" :

- Cha ơi ! Con gái của cha được việc lắm chứ , không phải là đồ bỏ đâu . Cha hãy nghĩ xem , các buổi party không có con thì sao cha ký được những hợp đồng lớn .

- Con . . . con nói vậy là sao ? Ý của con là cha nhờ vào mối quan hệ của con mới làm ăn được à ?

- Cũng không hẳn là vậy , nhưng các ông chủ của các công ty nể mặt con lắm .

Cô ôm cánh tay ông nũng nịu :

- Cha à ! Dù sao con cũng là con gái của cha , con cũng biết phải làm gì , làm thế nào để cha không phải mất mặt chứ bộ . Con hứa với cha , con sẽ theo cha học hỏi kinh nghiệm để giúp cha sau này .

Đang giận , nhưng nghe giọng con gái nài nỉ , ông Sơn cũng dịu bớt đi . Ông nhìn cô :

- Con biết suy nghĩ thế là tốt rồi . Cha chỉ mong con học một chút bản lĩnh để sau này ra đời không sợ phải bị chèn ép , và thua kém người ta .

Cô hất mặt , giọng bất cần :

- Ai dám chèn ép con chứ . Cha đừng lo chuyện đó . Ngọc Liên này mà bước ra đời sẽ có rất nhiều , rất nhiều người đến để đưa đón con đó .

- Nhờ cậy vào người khác là một điểm yếu của con người đó .

Cô ôm lấy ông , hôn đánh chụt vào má , rồi với tay lấy túi xách :

- Con biết rồi , cám ơn cha đã chỉ bảo . Giờ con phải đi siêu thị đây , con hẹn với bạn rồi .

- Con bảo tài xế đưa con đi .

- Không , bạn con đến rước .

- Chúc con vui vẻ !

- Cám ơn cha . Con đi nha .

Nhìn theo dáng con gái , ông mỉm cười .

Bạn đang đọc Khi biết yêu của Trần Thị Thanh Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.