Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 01 - part 02

Phiên bản Dịch · 4235 chữ

Đúng là nó rất giống : cứng đầu cứng cổ . Nói khuyên bao nhiêu cũng không thấm vào đâu . Mong sao có một người trị được nó . . . như ông ngày xưa bị vợ trị vậy . Chỉ có bà ấy mới trị được ông thôi .

Ngã lưng ra ghế , Hoàng Trung đưa tay đấm lưng . Anh xuýt xoa theo từng cú đấm .

Đang soạn thảo những hồ sơ cần thiết để ngày mai làm việc , Hoàng Mỹ cũng phải ngừng tay để nhìn em .

- Làm gì mà rên phát sợ vậy ? Thường ngày em đâu có như thế đâu .

- Thường ngày thì không , nhưng đến hôm nay nó mới thấm . Trời ạ ! Anh nghĩ xem , suốt cả tuần ngày nào cũng ngồi , bảo sao hổng đau lưng .

- Ủa ! Ngồi không sai người khác làm sướng quá rồi , còn than cái gì nữa ?

- Người khác sai em thì có . Bị phạt xuống bếp làm , lại gặp ngay tuần thằng Ngọc trực . Nó đày em như là con ở nó vậy .

- Chắc em lại gây sự đánh nhau với đồng nghiệp nữa chứ gì ? Vậy là đúng đấy .

- Xem kìa ! Là anh của em mà không hiểu em thì làm anh cái gì . Bộ anh tưởng em là người thích gây gổ đánh nhau lắm ư ? Em chỉ vì nhà hàng thôi .

Khẽ nhún vai , Hoàng Mỹ lắc đầu :- Anh hết tin em nổi rồi . Chuyện gì cũng nói vì nhà hàng . Tính cách của em , anh không rõ hay sao ? Bộp chộp , háo thắng , thích làm nổi trước người khác .

Xụ mặt , Hoàng Trung đứng dậy , anh bỏ đi vào phòng đóng sầm cửa lại . Ngạc nhiên vì sự thay đổi của đứa em . Hoàng Mỹ nhíu mày , anh biết chắc rằng lời nói của anh đã chạm tự ái của em trai . Nhưng trước giờ , nó có xem tự ái là cái quái gì đâu , giờ lại bày đặt giận hờn nữa . Chà , chà ! Xem ra cậu ta cũng có tự ái rồi đấy .

Đứng dậy bước lại cửa phòng , anh đưa tay gõ cửa :

- Trung à ? Trung ! Em làm sao vậy hả ? Anh chỉ nói chơi thôi mà .

- Hừ ! Nói chơi ? Anh không biết tự ái cũng để cho người ta có tự ái với chứ . Anh làm như con người không thể thay đổi được vậy .

- Anh biết . Anh có lỗi , anh xin lỗi , vậy được chưa ? Nào ! Có chuyện gì thì kể cho anh nghe xem .

- Giờ không thích kể nữa , buồn ngủ lắm rồi .

Khẽ mỉm cười , Hoàng Mỹ tiếp tục năn nỉ :

- Đừng có trẻ con như thế mà . Làm như thế sẽ có lỗi với anh đấy . Mau ra đây !

Cánh cửa bật mở , Hoàng Trung bước ra , mặt anh vẫn chưa . . . có mùa xuân .

Khoác vai em , Hoàng Mỹ xua tay :

- Thôi , bỏ qua hết đi . một tuần bị phạt cũng xong rồi , giờ nói cho anh nghe nguyên nhân sao bị phạt đi .

Ngồi xuống ghế , Hoàng Trung nhướng mắt :

- Anh muốn nghe lắm sao ?

- Muốn chứ . Vì anh có một cảm giác rằng : lần này em là người không có lỗi .

Khẽ mỉm cười , Hoàng Trung nắm lấy tay anh :

- Cám ơn anh . Chuyện là thế này . . . Hôm đó , khi em vừa vào nhận ca . . .

Nghe xong câu chuyện , Hoàng Mỹ cung tay :

- Em làm rất đúng . Gặp anh , anh đã cho thằng đó đi bệnh viện rồi .Vỗ vai em , anh động viên :- Giám đốc biết em làm đúng đấy chứ , nhưng mà ông ấy bắt buộc phải phạt em . Vì nếu không phạt , thằng kia đâu có nể em . Đùng chán nản như vậy , cố gắng làm tốt vào . Chắc chắn là em sẽ được thăng chức trong thời gian tới .

- Nghe anh nói mà em phát run lên đấy . À ! Mà anh Mỹ này ! Cô con gái của giám đốc chảnh lắm nha . Em muốn cho cô ta một bài học đó .

Hoàng Mỹ lắc đầu , anh không tán thành cách nghĩ của em trai :

- Là đàn ông , ai lại đi tính toán với phụ nữ . Cô ta chảnh cứ mặc kệ cô ta , mình lo chuyện của mình là được rồi .

- Nhưng cô ta gặp mặt em là kiếm chuyện gây sự . Đôi lúc cô ta còn quá đáng hơn sai em làm chuyện này , sai em làm chuyện kia . Cô ta đâu phải là giám đốc đâu .

- Chuyện gì mình làm được thì mình cứ làm . Mặc kệ cho cô ta lên mặt . Thường thì con gái của các ông chủ nhà giàu đều có tính cách như thế .

- Em không chịu được đâu , em không có tính nhẫn nhục . Cô ta mà làm quá , em sẽ chẳng nương tay .

Gật gù đồng tình với em , Hoàng Mỹ đứng dậy :

- Ừ , chuyện nào em cảm thấy không nhịn được thì cứ nói thẳng với cô ta . Anh cũng chẳng nhịn được khi người ta hạ thấp mình quá đáng .

- Ngày mai , anh có nghỉ buổi chiều không ?

- Dĩ nhiên là có rồi . Có chuyện gì à ?

- Em với anh đi bơi nah . Lâu quá không có bơi rồi đó .

- Cũng được . một ý kiến rất hay !

Có tiếng gõ cửa , Hoàng Trung nhìn đồng hồ :

- Giờ này rồi , ai đến vậy ta ?

Cánh cửa bật mở , Tuấn Ngọc nhe răng cười :

- Xin chào .

Định đóng cửa lại , nhưng Tuấn Ngọc đã nhanh hơn , anh đã lọt vào trong và thót lên ghế ngồi .

- Nè ! Làm gì mà hầm hầm vậy , định không tiếp bạn hay sao ?

Hoàng Trung lao tới đè bạn xuống ghế :

- Mày còn nói hả ? Tao nhịn mày lâu rồi đó . Hôm nay tại mày dẫn xác tới đây , xem như là mày xui đi .

Tuấn Ngọc la làng :

- Anh Mỹ à ! Cứu em với . Em của anh định giết người cướp của , hành hạ trẻ "vị thành niên" nè .

Vẫn tỉnh bơ soạn lại hồ sơ , Hoàng Mỹ lắc đầu :

- Tôi không giúp được đâu , ai bảo cậu ăn hiếp em tôi làm gì . Tự mà cứu mình đi .

Trợn mắt nhìn Hoàng Trung , Tuấn Ngọc hét :

- Nè ! Đó là tao giúp mày , mày còn lấy oán trả ơn , đúng là vô lương tâm .

- Giúp của mày là thế đó hả ? Ngày nào cũng đổ cho tao ba , bốn đống củ hành . Mày có biết là bao nhiêu nước mắt , nước mũi tao đổ chưa hả ?

- Ờ , như vậy còn đỡ hơn đi khiêng đồ , làm vệ sinh nhà bếp .

Buôngn cổ bạn ra , Hoàng Trung tròn mắt :

- Nói vậy là có ý gì ?

- Thế mày có biết thằng quản lý kia làm những việc gì không ? Tối nào nó cũng nai lưng mà vệ sinh đó .

Hiểu ra câu chuyện , Hoàng Trung vỗ mạnh vào vai bạn :

- Thì ra là vậy . Trời ơi ! Chẳng ngờ mình lại có thằng bạn tốt như vầy . Hì . . . hì . . . Hiểu lầm thôi , đừng có giận nha .

Tuấn Ngọc lườm bạn , anh đưa tay xoa vào cổ mình :

- Tí nữa là tao chết dưới tay mày rồi . Hiểu lầm theo cách của mày vài lần nữa , chắc đem tao chôn luôn .

Đặt lon Coca lên bàn , Hoàng Mỹ bật cười :

- Thì ra là cậu tốt như vậy . Anh em tôi đều hiểu lầm cả . Nào ! Uống nước đi , xem như là chúng tôi xin lỗi vậy .

Khui lon nước , Tuấn Ngọc uống một hơi , anh nói :

- Xì ! Nhờ em nó mới được "nguyên vẹn" như vầy đó . Chứ lọt vào tay của chú Tùng hả , là tiêu đời luôn .

Hoàng Trung xoa tay :

- Ê ! Như vậy thì mất công bằng cho Bình Tiến quá rồi .

- Xời ơi ! Con người như hắn ta mà nói công bằng thì uổng quá . Phải cho hắn ta nếm mùi để hắn bỏ cái tật ngông cuồng , coi thường người khác .

Quay qua Hoàng Trung , anh hỏi :

- Ngày mai có cuộc hợp với giám đốc , phải không ? Nghe nói có một đoàn du khách đến nhà hàng chúng ta .

- Ừ , tao cũng nhận được thông báo hồi sáng . Mà này ! Tất cả các quản lý phải có cuộc họp riêng nữa đó .

- Xem ra lần này là một cuộc cạnh tranh lớn đấy . Nhà hàng chúng ta mà lấy được lòng họ là vô mánh rồi .

- Bộ mày tưởng lấy được lòng mấy ông Tây là dễ lắm sao ? Trầy da tróc vẩy chứ chẳng phải chuyện chơi .

- Dù sao thì cũng phải thử . Mà làm quản lý như mày mới nặng đó . Cố gắng lên nha ! Nếu tròn nhiệm vụ có lẽ được thăng chức đấy .

- Trời ! Mày tưởng có một mình tao làm quản lý vậy . Còn Bình Tiến nữa chi .

- Hắn ta làm gì có năng lực bằng mày .

Chợt như nhớ ra điều gì , anh câu cổ bạn :

- Nè ! Hình như lần này có con gái của giám đốc tham dự nữa đó .

Sáng cả mắt , Hoàng Trung gật gù :

- Ồ ! Vậy thì tốt rồi . Tao sẽ có cơ hội tiếp cận cô ta , xem cô ta chảnh đến mức nào ?

Hoàng Mỹ xua tay :

- Nè ! Đừng có gây phiền phức nữa , nghe không ? Cô ta là con gái giám đốc đó .

- Con gái giám đốc thì không đụng được à ? Em sẽ làm cho cô ta điên đảo vì em đó .

Tuấn Ngọc ôm cổ :

- Mày làm tao muốn ói rồi đây nè . Mày chưa có tư cách lọt vào mắt xanh cô ta đâu .

- Nhìn kỹ lại đi cưng . Anh của cưng dù sao cũng ngang ngửa với Quách Phú Thành chứ không tệ đâu à .

- Được , tao sẽ đánh cuộc với mày . Nếu mày cua được cô ta , tao chịu thua gì cũng thua .

- Mày nói đó nhé . Quân tử nhất ngôn .

Hoàng Mỹ lắc đầu , anh không thể nào ngăn được tính hiếu kỳ của em trai . Nó cũng giống anh thôi , thích phiêu lưu mạo hiểm .

Nhưng mạo hiểm vì chuyện của con gái thì anh phải chào thua . Anh không có gan đâu .

Tuấn Ngọc khều vai anh :

- Anh Mỹ có cược không vậy ? Anh ủng hộ em hay là nó ?

- Tha cho anh đi . Anh chẳng quan tâm đến điều đó đâu . Anh làm người chứng cược được rồi .

- Vậy không được nhân nhượng đó nhé .

- Quân pháp bất vị thân mà .

Cả ba cùng bật cười . Cuộc sống thật vui vẻ khi lúc nào cũng tràn đầy nụ cười thì phải .

Ngồi tréo chân trong tư thế thoải mái , Ngọc Liên hét :

- Đang nói chuyện với tôi , cô bỏ đi đâu vậy hả ?

- Thưa cô , nhà hàng có khách , tôi phải ra phụ một tay , nếu không sẽ bị quản lý trách .

- Vậy cô sợ quản lý chứ không sợ tôi chứ gì ? Bộ cô muốn mất việc à ?Phi Yến rướm nước mắt , giọng cô run rẩy :

- Dạ không , nhưng mà tôi . . .

- Nhà hàng này là của cha tôi , mất khách tôi còn không sợ , thì cô để ý làm gì ? Món ăn này do ai nấu vậy ? Bảo đầu bếp đó lên gặp tôi .

- Thưa cô , thật sự là khách ngoài nhà hàng rất đông . Cô cho phép tôi ra ngoài , còn việc này . . . tôi không dám .

- Có gì mà không dám hả ? Tôi bảo cô làm thì cô cứ làm . Còn chuyện ngoài kia , bọn họ biết lo liệu .

Mai Liên hớt hải chạy vào , cô nắm tay Phi Yến :

- Nè ! Ở đây làm gì vậy ? Quản lý tìm bồ nãy giờ đó . Ra ngoài kia nhanh đi , nếu không sẽ bị phạt .

Phi Yến rơi nước mắt :

- Liên à ! Tao đi không được .

- Cái gì mà không được ? Theo tao nhanh đi !

Ngọc Liên hất mặt , giọng cô cau có :

- Tôi không cho phép cổ đi đó .

Đã nhận ra là ai đang ngồi trên ghế , Mai Liên nhỏ giọng :

- Chị bắt cô ấy ở đây làm gì , trong khi ngoài kia khách vào rất đông ?

- Chuyện đó không liên quan đến cô , cô lo đi làm phận sự của mình đi .

- Tại sao không liên quan ? Giám đốc đã dặn em phải quản lý và trông coi chị em trong nhà hàng . Nay chị làm khó họ , khác gì làm khó em .

- Cha ! Lên giọng nữa ta . Giám đốc dặn trông coi ? Hừ ! Bộ cô tưởng cô ngon lắm sao ? Cô chỉ là một đứa ăn bám thôi , đừng ở đó mà lên mặt .

Cúi đầu nuốt lệ nhục vào tim , Mai Liên vẫn cố gắng thuyết phục :

- Chị đã giữ cô ấy từ sáng đến giờ mà không có một lý do nào , chị làm thế khác gì ăn hiếp họ ?

- Cái gì ? Tôi mà ăn hiếp họ , họ đáng sao ? Tôi chỉ dạy bảo họ thôi , đó là sai à ?- Em thấy chị ấy không làm sai điều gì cả , chị hãy cho chị ấy đi đi .

Ngọc Liên giận dữ , cô không ngờ Mai Liên lại chống đối với cô :

- Ý cô nói là tôi vu khống cho nó chứ gì ? Cô giỏi lắm ! Nhưng mà không sao . Đôi khi con người ta thấy mình không bằng người khác nên nổi lòng ganh tị chứ gì . Tôi không chấp nhất đâu .

Đẩy nhẹ tay Phi Yến , cô nói :

- Nào ! Đi ra ngoài đi .

- Tôi nói là không cho cô ấy đi .

Mai Liên vẫn cố kiên trì :

- Chị Ngọc Liên à ! Cần gì thì cịh cứ nói với em , ở đây có nhiều chuyện chị em không biết đâu .

- Không biết , không biết thì làm nhân viên ở đây làm gì ? Nghỉ đi cho xong . Hừ ! Cả bếp đến phục vụ chẳng làm vừa lòng ai cả , thử hỏi nhà hàng làm sao phát triển được .

Thật đúng lúc , Hoàng Trung đi vào . Anh trợn mắt nhìn ba cô gái :- Ố là la ! Còn có thời gian để tâm sự hay sao ? Các cô không biết có khách chờ ngoài kia hả ?

Phi Yến bật khóc ngon lành :

- Quản lý à ! Không phải tôi muốn đâu , chỉ tại . . .

- Ha ! Cô nói khó nghe quá . "Hổng phải tôi muốn" , chắc có người ép buộc cô chứ gì ? Nhảm nhí ! Mau ra ngoài kia làm việc cho tôi .

Mai Liên hất mặt :

- Nè ! Chuyện đâu còn có đó nha , quản lý đừng la hét như vậy . Không có lửa thì làm sao có khói chứ .

Đưa tay vào túi xách lấy ra hộp phấn trang điểm , Ngọc Liên cười khẩy :

- Đúng đó , chính tôi không cho cô ấy ra đó .

Hoàng Trung nhíu mày , anh quay nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phi Yến , gương mặt ấm ức của Mai Liên , anh đã hiểu ra câu chuyện .

Khoát tay ra hiệu cho hai cô gái đi , anh mỉm cười :

- Ồ ! Thật may mắn hôm nay cô chủ đến đây . Chắc các cô ấy phục vụ cho cô không chu đáo chứ gì ? Được rồi , để tôi phục vụ cô vậy .

Thấy Mai Liên dẫn Phi Yến đi , cô la lớn :

- Nè ! Tôi chưa cho phép mà . Đứng lại ! Nếu không . . .

Chặn ngang trước mặt cô , Hoàng Trung xua tay :

- Mặc kệ họ ! Cho họ đi đi , tôi sẽ thay họ cho , cô đồng ý chứ ?

Liếc anh bằng con mắt sắc lẻm , Ngọc Liên quay mặt :

- Theo tôi , anh nên đi khỏi đây là hơn . Tôi mà nổi giận thì anh đừng có trách , chức quản lý của anh không giữ nổi đâu .

Mặc kệ những lời cô nói , anh bước lại gần nhìn những món trên bàn :

- Ối chà ! Tiếp đãi cô chủ mà làm những món khó nuốt như vầy sao ? Nhà bếp này tệ quá ! Để tôi đổi món khác cho cô nha .

Không đợi cô lên tiếng , anh mở điện đàm , nói :

- Alô . Chú Tùng ơi ! Cho con gặp Tuấn Ngọc .

- Tao đây , có chuyện gì không ?- Nè ! Cô chủ đến đây chơi , sao làm món dở vậy ? Cô ấy đang giận vì không vừa lòng đó . Làm lại món khác . . . "thật ngon" cho cô ấy dùng đi .

Hiểu ý bạn , Tuấn Ngọc nhanh lẹ :

- OK . Tôi biết rồi quản lý . Có ngay mà .

Tắt điện đàm , anh mỉm cười :

- Đảm bảo tí nữa đây , cô sẽ vừa lòng với món ăn mới .

Anh nịnh hót :

- Cô đừng có giận nữa nhé . Gương mặt cô trông rất xinh đẹp , nếu giận lâu sẽ bị nhăn mau , xấu lắm đó .

Ngọc Liên hừ nhẹ , cô chẳng thèm chú ý đến anh .

- Dư hơi !

Hoàng Trung mỉm cười . Anh không hề chấp nhất với cô trong giờ phút này , vì chút nữa đây sẽ có một màn kịch rất "vui vẻ" đang chờ anh xem .

Không đầy 10 phút sau , món ăn đã được đưa lên . Hoàng Trung nhận chiếc xe đẩy từ tay Tuấn Ngọc .

- Nè ! Hiểu ý tao chứ ?

- Dĩ nhiên ! Bạn thân mà .

- Cám ơn nhiều .

Đặt một tô xúp nóng bốc khói thơm phức lên trước mặt cô , anh xoa tay :

- Xin mời "tiểu thư" thưởng thức món xúp độc đáo của nhà hàng chúng tôi , đảm bảo cô sẽ hài lòng .

Mùi thơm của nó làm Ngọc Liên cũng muốn thưởng thức . Cô điệu đàng đưa muỗng vào tô :

- Để tôi thử mới biết , đừng quảng cáo sớm quá .

Mùi vị thật ngon và hương thơm thật lâu trong miệng làm cô thích thú . Chẳng mấy chốc tô xúp đã lưng phân nửa .

Tuy muốn ăn thêm , nhưng khi thấy Hoàng Trung nhìn , thì cô lại trở về bản tính kiêu kỳ :

- Tầm thường , chẳng đáng quan tâm , nhưng mà lót dạ cũng đỡ hơn là không .

Hoàng Trung gật đầu :

- Vâng . Loại xúp này có tên là "hạ hỏa" . Khi ăn lúc còn nóng thì nó rất ngon . Nhưng nó có một nhược điểm là . . . ai không biết ăn cay sẽ khổ vì nó .

Định chẳng thèm để ý đến lời anh nói , nhưng cô chợt cảm thấy lưỡi mình tê rần và một cảm giác nóng bỏng xuất hiện .

Gương mặt cô đỏ ửng cả lên , nước mắt cô bắt đầu đọng trên khóe :

- Anh . . .

Hoàng Trung lắc đầu :- Xin lỗi , lúc nãy thấy cô nóng nảy , định hạ hỏa cho cô , nhưng chưa kịp nói tác dụng phụ của nó , thì cô đã ăn rồi . . . Xin lỗi nhé .Nó nóng muốn xé luôn cả miệng , cô hét :

- Nước ! Mang nước cho tôi !

Đặt bình tra lên bàn , anh hỏi :

- Cô nóng và rát lắm phải không ? Hãy nghe tôi . . . từ từ . . .

Ngọc Liên chẳng thèm nghe anh nói , cô rót ình một ly nước , rồi ọc vào miệng .

Cô buông rơi cả cái ly , bật khóc :

- Khốn nạn ! Anh muốn hại tôi phải không ? Tôi sẽ méc với cha tôi .

Hoàng Trung xua tay :

- Cô đừng hiểu lầm . Đây là trà xanh đặc biệt , dùng để cho những người ăn cay không được . Sau khi ăn , họ nhấp từng ngụm trà , hơi nóng và vị trà sẽ giải đi cái tính cay của nó .

- Anh . . . anh trả thù tôi chứ gì ? Tôi nói cho anh biết , tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu .

Kéo túi xách bỏ đi , cô ôm mặt . Tính nóng và cay của nó đã làm mặt cô đỏ như Quan Công rồi .

Bị bá một cái vào người một cái quá mạng , Mai Liên muốn chúi nhủi . Cô lẩm bẩm .

- Làm gì phải chạy dữ vậy ? Gặp ăn cướp hay sao ?

Nhìn thấy Hoàng Trung đang ôm bụng cười , cô tròn mắt :

- Quản lý ! Bộ ông bị điên hả ? Tự nhiên cười một mình .

Chẳng thèm chấp nhất câu nói của cô , anh vẫn cười và còn cười chảy cả nước mắt .

Đặt cái khay lên bàn , cô trề môi :

- Trời đâu có nắng lắm đâu . . .

Dọn đến tô xúp , cô nhíu mày :

- Ủa ! Loại xúp này là loại thượng hạng mà . . .

Hoàng Trung đưa tay che miệng :

- Thì "tiểu thư" , ai lại cho ăn những thứ thấp giá trị , phải cho dùng những món thượng hạng chứ .

Nhớ lại người chạy ra lúc nãy là Ngọc Liên , cô há hốc miệng :

- Thì ra anh . . .

- Ai bảo cô ta ăn hiếp nhân viên của tôi làm gì ? Đây chỉ là cảnh cáo cô ấy thôi .

Biết rõ lợi hại của món xúp này , cô nhìn anh không chớp :

- Dù sao cô ấy cũng là con của giám đốc , lại là con gái nữa , anh đùa vậy là hơi quá đáng đó . Lỡ chuyện này mà . . .

Ngồi xuống ghế , anh xua tay , giọng rắn rỏi :

- Tôi dám chắc cô ấy không dám kiếm chuyện nữa đâu . À ! Lúc nãy cô bực lắm mà , sao giờ lại lo lắng vậy ?

- Tôi chỉ e chuyện lớn xảy ra thôi .

Hoàng Trung vỗ ngực :

- Thôi , thôi , được rồi . Tôi là quản lý , có chuyện gì tôi chịu cho , cô không liêng quan đâu mà sợ .

Mai Liên quay lưng :

- Đừng lên giọng , coi chừng cái ghế nó lung lay đấy .

- Cái miệng cô coi chừng tôi cắt bỏ đấy . Nói toàn chuyện xui xẻo chẳng có gì hay ho . Gặp mặt cô là chán ngấy rồi .

Bưng khay lên , cô hét :

- Anh đứng lại !

- Cái gì ? Cô là quản lý hả ?

- Tôi đi trước mới phải . Hừ ! Đồ đàn ông xấu .

- Tôi mà xấu à ? Nhìn lại đi - Anh với theo - Coi chừng có ngày cô mê tôi đấy .

Nằm dài trên giường không chịu ăn uống , Ngọc Liên cứ ôm lấy mặt .

Dù ai khuyên gì hay nói gì , cô vẫn bỏ ngoài tai . Đến khi có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên , cô mới nhúc nhích .

- Ngọc Liên ! Con làm sao vậy ?

Cô lao vào lòng bà Ngọc Hiền , mắt nhòa lệ :

- Mẹ ! Mẹ ơi !

Vỗ nhè nhẹ vào đầu con gái , bà khẽ chép miệng :

- Lại gặp chuyện gì phiền phức phải không ? Nói ẹ nghe , mẹ sẽ giúp con giải quyết .

Cô ôm mặt , tiếng khóc của cô lớn hơn .

- Hu . . . Hu . . . Mẹ ơi ! Con khổ quá .

Nóng lòng vì con gái cứ khóc không nói , bà lắc đầu :

- Con không nói làm sao mọi người giúp được con đây . Nào , con gái cưng ! Nói ẹ nghe đi .

Ngọc Liên ngẩng lên , giọng cô nghẹn ngào :

- Mẹ nhìn mặt con khiếp lắm phải không ạ ?

Bạn đang đọc Khi biết yêu của Trần Thị Thanh Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.