Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập nhất chương (2)

Phiên bản Dịch · 3639 chữ

Lão giả lấy ra một vò Trúc Diệp Thanh lâu năm, cùng Cổ Tam Dũng vừa uống vừa nói, nhưng đa phần đều là lão giả ngồi lảm nhảm, Cổ Tam Dũng chỉ yên lặng lắng nghe.

Lão giả vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn lão nhân bị cỏ khô phủ lên kia, vẻ mặt có chút bi thương.

Cổ Tam Dũng thuyết :”Ngươi không phải là không thích hắn, rồi cầu ta cứu ngươi sao? Giờ hắn đã chết, ngươi lại thương cảm?”

Lão giả thở dài một hơi, nói :”Anh hùng ngươi không biết, lão phu cùng hắn dù gì cũng đã dây dưa với nhau vài chục năm có dư, tuy rằng lão phu có nhi tử, tôn tử cũng đã có, nhưng hắn thì vẫn cô đơn một mình… Ngẫm lại, thì hắn cũng thật ngốc, thật không đáng như vậy… Nhưng dù sao lão phu cũng thực không thích hắn.”

Cổ Tam Dũng ngẩn người, nhìn quang hỏa, thuyết :”Đó là do hắn ngốc. Người khác không thích hắn, nhưng hắn vẫn cố làm theo ý mình.”

Lão giả khoát tay áo, nói :”Thôi quên đi quên đi, đừng nói chuyện này nữa! Chúng ta nói cái khác đi!”

“Nói cái gì?” Cổ Tam Dũng hớp một ngụm rượu.

“Trong nhà ngươi có những ai?” Lão giả nói :”Lão phu nói trước. lão phu có nhi tử, một con dâu, ba tôn tử, sáu cháu dâu, tằng tôn tử ( chắt ) đại khái tháng sau sẽ sinh, thực sự đáng mừng mà!”

Không biết có phải do uống rượu hay không, chuyện này bình thường ai hỏi Cổ Tam Dũng cũng đều im lặng, vậy mà hôm nay lại nhàn nhạt nói :” Nương ta, một ca ca một đệ đệ, một tẩu tẩu, tẩu tẩu đang mang thai, hài tử có lẽ khoảng năm tháng.”

“Ai nha, ca ca ngươi đã có vợ, vậy chắc ngươi cũng đã thành thân?” Lão giả hỏi.

“Vẫn chưa.”

“Vẫn chưa?” Lão giả kinh ngạc thuyết :”Là ngươi không muốn thú, hay nương ngươi không muốn tìm con dâu?”

“…” Cổ Tam Dũng không trả lời.

“Ai ai, không nõi cái này nữa, nói cái khác, nói cái khác!” Lão giả thuyết :”Mấy đứa nhà lão phu a, bình thường thoạt nhìn hiếu thuận, nào ai biết chúng vừa gặp lão đầu kia thì lại trở mặt nhanh như vậy! Tên kia cùng lắm mới chỉ uy hiếp có vài câu, chặt đứt sinh ý thôi mà, vậy mà đã cư nhiên đem trói ta lại nộp cho hắn! May mà lão phu thừa cơ chạy thoát, đúng là già rồi vô dụng mà…” Lão giả nói xong, liền thở dài ai oán.

“Vậy người trong nhà ngươi đâu?” Lão giả vấn. “Tuyền Châu cách xa kinh thành lắm mà, vậy tại sao ngươi lại ở đây?”

“…” Cổ Tam Dũng im lặng một hồi, rồi mới mở miệng nói :”Cha ta mất sớm, nương ta thiên vị đại ca yêu chiều tam đệ, cho nên ta đã rời nhà xuất ngoại. Gần đây mới nhận được gia thư, đệ đệ đắc tội với một đại nhân vật trong kinh thành, muốn ta tới đây cứu giúp…”

“Đại nhân vật? Là ai thế?” Lão giả nói :”Ngươi nói ta nghe xem, lão phu ở kinh thành cũng xem như có chút tiếng tăm, chỉ bằng ân tình ngươi vừa cứu lão phu kia, ngươi cứ nói, lão phu sẽ hết sức giúp đỡ!”

Cổ Tam Dũng lắc đầu .”Người nọ không dễ đối phó, ai đắc tội với y thì sẽ không được sống yên ổn.”

“Ngươi cứ nói ra đi!”

“…” Cổ Tam Dũng nhìn ngọn lửa bập bùng trước mắt, rồi chầm chậm nói :”Đại ca của ta đưa cả nhà đến kinh thành du ngoạn, nào ngờ đệ đệ lại có ý với cơ thiếp của Kính Vương, muốn cùng nàng bỏ trốn… Sự việc bị bại lộ, đệ đệ ta bị Kính Vương bắt, liên lụy đến cả lão mẫu cùng đại ca đại tẩu…”

“Tê ——–” Lão giả hít sâu một hơi. “Kính Vương? Nhiếp chính vương? Là người trong kinh thành không ai dám đắc tội?”

“Đúng vậy.” Cổ Tam Dũng nói. “Nhưng ngươi cũng không cần lo. Ta đã cầu một vị đại nhân vật khác giúp ta giải quyết chuyện này. Chỉ cần hao tổn chút tâm ý, chờ thêm một thời gian nữa, cả nhà ta sẽ được cứu ra…”

“Là vị đại nhân vật nào vậy?” Lão giả vấn.

Cổ Tam Dũng ngẩn ngơ, đang muốn mở miệng. lại đột nhiên phát hiện ra, tại sao mình lại nói quá nhiều điều không nên nói như vậy, thần trí nhất ngưng, trong mắt lóe lên một trận tinh quang, hắn lập tức đứng lên, tay vẫn cầm bình rượu, cả giận nói :”Trong rượu có cái gì? Ngươi nhượng ta uống cái gì?”

Lão giả tĩnh lặng trong phút chốc, rồi khuôn mặt nhăn nheo kia phá lên cười, sau đó đạp một cái, lùi về đằng sau mấy bước.

Ngay sau đó, cái người tưởng như đã chết ngắc nằm dưới đám cỏ khô kia chợt vùng dậy, phủi phủi đi rơm rạ bám trên người, tiến tới bên cạnh lão giả, nói :”Rất ngứa, rơm rạ cứ đâm vào!”

Lão giả thay hắn phủi sạch y phục. “Ta thấy ổ chăn kia thoải mái lắm rồi, ai bảo ngươi muốn làm kẻ trêu tức hắn!” Lão giả không còn mang dáng vẻ già nua, hai mắt cười cười, thanh âm cũng thay đổi, có thể thấy đó rõ ràng là dáng dấp của một thanh niên.

Cổ Tam Dũng kinh hãi. “Các ngươi là ai?”

“Còn có thể là ai?” Lan Khánh bóc mặt nạ, lộ ra khuôn mặt diễm lệ nhưng cũng vô cùng giảo hoạt. Hắn lạnh lùng cười, nói :”Quy Nghĩa huyện ngỗ tác, Thi Tiểu Hắc!”

Tiểu Thất cũng kéo mặt nạ xuống, nháy mắt nói :”Quy Nghĩa huyện bộ khoái, Trần Thất.”

Lan Khánh quay đầu nhìn Tiểu Thất :”Không phải là Trần Tiểu Kê sao?”

“Trần Tiểu Kê đó là ngươi gọi thôi, trước mặt người khác ta gọi là Trần Thất!” Tiểu Thất giải thích.

“Úc!” Lan Khánh gật đầu.

“Cư nhiên là các ngươi!” Cổ Tam Dũng bất cảm tương tín ( thấy không thể tin được ). Hắn rùng mình, không rõ vì sao hai kẻ này lại có thể đuổi tới tận kinh thành. Rõ ràng ở Quy Nghĩa huyện, mọi chuyện đều được sắp xếp vô cùng hoàn hảo, Thi Tiểu Hắc cũng đã bị Thi Vấn cha hắn giam vào đại lao, tại sao còn có thể xuất hiện ở đây?

Cổ Tam Dũng trong lòng cũng biết mình không phải là đối thủ của hai người này, lập tức lần thứ hai lấy bột phấn xuất ra, định bỏ chạy, nhưng ngờ đâu Lan Khánh lại xuất ra một viên hạt thông đường, bắn trúng huyệt đạo của Cổ Tam Dũng, khiến hắn đứng im tại chỗ, muốn tiến không được muốn lùi không xong.

“Khụ khụ khụ ——” Tiểu Thất giữa đống bột phấn mù trời kia ho khan mấy tiếng, sau đó chậm rãi bước đến phía sau Cổ Tam Dũng. Hắn đem Cổ Tam Dũng xoay lại, đối mặt với Lan Khánh, nhếch miệng cười, nói:

“Muốn cùng đại gia đấu? Sức ngươi chưa đủ đâu a! Ở Quy Nghĩa huyện, khám nghiệm a, phá án a, cãi nhau với cha a, thêm cả hạ độc giải độc nữa, có ai hơn được ngỗ tác Thi Tiểu Hắc đại nhân đâu hả! Chỉ dựa vào chút bạch phấn của ngươi mà muốn hạ chúng ta sao? Cổ Tam Dũng, ngươi về luyện thêm vài chục năm nữa đi!”

“Tiểu Kê.” Lan Khánh nhàn nhạt cất tiếng.

“Vâng!” Tiểu Thất lập tức chưng ra bộ mặt nịnh hót, chạy về bên Lan Khánh.”Sư huynh có gì phân phó?”

“Nói ít thôi, ồn.” Lan Khánh thuyết.

“Hảo!” Tiểu Thất lập tức đáp ứng.

Lan Khánh hai tay chắp sau lưng, chầm chậm tới trước mặt Cổ Tam Dũng, nhìn trên dưới một lượt, khóe miệng kéo lên thành một mạt cười nhạt, thanh âm lãnh khốc nói:

“Ngươi a! Làm cả nha môn Quy Nghĩa huyện từ trên xuống dưới gà bay chó sủa, lại còn làm cha ta tống ta vào đại lao. Nếu không phải do Tiểu Thất có bản lĩnh dìm xuống, không cho tên tri phủ nào đó đến Quy Nghĩa huyện, thì không hiểu việc này còn ra thế nào! Nói, rốt cuộc là ai phái ngươi tới? Ai mà lớn mật như thế, dám đối đầu với Tiểu Hắc đại nhân ta!”

“Di? Sư huynh làm sao biết ta sẽ đem chuyện này dìm xuống?” Tiểu Thất buồn bực hỏi.

Lan Khánh quay đầu lại nhìn Tiểu Thất :”Sư huynh ta cái gì chẳng biết! Ngươi đừng có ồn!”

“Úc!” Tiểu Thất gãi gãi mũi, im miệng.

Ở bên kia, Cổ Tam Dũng vẫn cắn chặt môi, không nói câu nào.

“Không nói?” Lan Khánh thấy hắn như vậy, trên mặt lộ ra một mạt âm ngoan, hắn đưa tay lên, đầu ngón tay trên không trung miết miết, quét ra một thứ ánh sáng xanh lam.

Ngữ điệu Lan Khánh chậm mà ôn hòa, hoàn toàn không nghe ra có chút gì sát khí, miệng nói ra mấy chữ :”Ngươi nghĩ khắp thiên hạ chỉ có Cổ gia biết dụng độc thôi sao? Tiểu Hắc đại nhân ta trước nay cũng rất thích độc dược, bất quá lại không có ai để thử, hôm nay vừa vặn đụng phải ngươi, nếu không như vậy đi, ta mượn ngươi thử độc, ngươi nói sao?”

Tiểu Thất đưa tay giữ chặt tay Lan Khánh, lấy khăn lau đi hết thứ trên ngón tay Lan Khánh.

“Tiểu Kê!” Lan Khánh cả giận nói. “Ngươi làm gì!”

“Dụng độc bất hảo, dụng độc bất hảo!” Tiểu Thất vội vã nói. Hơn nữa Lan Khánh thân phận đặc biệt, nếu có người thấy hắn dụng độc, chắc chắn sẽ bị bại lộ, lúc đó thì vô cùng nguy hiểm.

Tiểu Thất cười cười hướng Lan Khánh nói :”Huống chi chúng ta là bộ khoái cùng ngỗ tác, theo lý thì nên dùng hình bức cung cho truyền thống a! Ngài xem ta nói có đúng không?”

“…” Lan Khánh nhíu mày suy nghĩ, nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất thấy tự dưng mình run lên mấy cái, đang lúc hắn nghĩ Lan Khánh sẽ không đáp ứng, thì Lan Khánh bỗng hừ một tiếng, rồi đưa tay rút về.

Tiểu Thất nghe được Lan Khánh nói :”Hiện nay cha ta không có ở đây, ngươi lớn hay ta lớn?”

“Đương nhiên là sư huynh lớn!” Tiểu Thất cung kính nói.

“Tốt lắm!” Lan Khánh uy hiếp :”Từ nay vô luận ta nói cái gì, ngươi cũng không được xen vào! Tiểu Hắc đại nhân ta thẩm án, ngươi chỉ phải nghe thôi! Ta không hỏi mà ngươi dám nói, ngươi tự biết sẽ thế nào!”

“Vâng vâng vâng vâng!” Tiểu Thất cũng không nghi ngờ lời Lan Khánh nói sau cùng có phải là thật hay không.

Lan Khánh đi qua đi lại trong căn miếu đổ nát, suy nghĩ một chút, rồi quay lại vấn Tiểu Thất. “Chỉ cần hình cầu bức cung, là có thể ép hắn khai ra người đứng đằng sau chủ mưu đúng không?”

“Ách, nói chung là cứ phải thử xem!” Tiểu Thất nói :”Thi đại nhân không phải thường phạt bản tử để bắt người ta nói thực hay sao?”

“Nhưng ở đây không có trúc bản tử…” Lan Khánh cúi đầu lẩm bẩm, rồi đột nhiên ngẩng lên, nói: “Có rồi! Không có trúc bản tử, nhưng có Hắc Hắc!”

Tiểu Thất đang suy nghĩ, Hắc Hắc thì có liên quan gì ở đây, thì Lan Khánh đã chạy tới trước mặt Cổ Tam Dũng, đẩy hắn nằm xuống, mặt ngửa lên trời, quay lại chỗ Tiểu Thất tìm lấy một ít kiền quả, rồi diện mục dữ tợn đi về trước mặt Cổ Tam Dũng.

Cổ Tam Dũng nhắm hai mắt, tựa hồ không muốn nói cái gì hết.

Lan Khánh nói :”Ngươi nếu không nói, ta thực sự sẽ dùng hình!”

“Xin cứ tự nhiên.” Cổ Tam Dũng nói lại.

Lan Khánh hừ lạnh một tiếng, liền đem vụn kiền quả rắc lên mặt Cổ Tam Dũng. Cổ Tam Dũng chấn động một chút, vốn còn tưởng là độc vật gì, ai ngờ lại là vụn kiền quả, liền mặc kệ không thèm để ý nữa.

Lan Khánh lấy từ trong lòng ngực ống trúc chứa Tầm Hương Điểu, vừa mới mở, Hắc Hắc đã vụt bay ra.

Hắc Hắc nhìn thấy kiền quả, liền phi tới trước mặt Cổ Tam Dũng, móng vuốt sắc nhọn cào rách mặt hắn, chiếc mỏ bén nhọn mổ liên tục vào mũi, vào miệng hắn, nhặt từng mẩu kiền quả, có vẻ rất thích thú.

“…” Tiểu Thất miệng há to, một lúc sau mới phát ra tiếng :”Sư huynh đây là…”

“Hình cầu bức cung!” Lan Khánh nói rất nghiêm túc :”Cổ Tam Dũng ngươi có nói hay không, ngươi không nói, ta sẽ kêu Hắc Hắc mổ mạnh hơn nữa!”

“…” Tiểu Thất ôm trán lắc lắc đầu. Không hổ là đại sư huynh, hình cầu bức cung kiểu này, đúng là chưa ai từng dùng. Hắn thật không thể nghĩ ra Tầm Hương Điểu có cả tác dụng này nữa.

Mỏ của Tầm Hương Điểu thập phần bén nhọn, người bình thường bị mổ nhẹ vài cái đã bì phá huyết lưu, Cổ Tam Dũng bị mổ đến rách cả mặt, thậm chí có những mẩu kiền quả lọt vào trong mũi, bị Hắc Hăc mổ ác liệt, nhưng hắn mi mắt khẽ run, không nói lấy một tiếng.

“Hắc Hắc trở về!” Lan Khánh thấy chiêu này vô dụng, vì vậy triệu hồi Tầm Hương Điểu.

Cổ Tam Dũng nằm trên mặt đất, tựa như thở ra một hơi thật dài.

Lan Khánh nhìn Cổ Tam Dũng, suy nghĩ một chút, nhãn tình liền sáng lên, ngoắc ngón tay lên huýt một tiếng.

Rồi, từ bên ngoài truyền đến thanh âm :”Hầu hầu hầu —” – đích xác là tiếng heo kêu. Triệu Tiểu Trư đang ở bên ngoài miếu đào giun, nghe thấy tiếng Lan Khánh, đã lập tức chạy vào quanh quẩn dưới chân hắn.

Tiểu Trư ngẩng đầu, cái mũi dính đầy đất cát giật giật :”Hầu hầu —”

Lan Khánh cười nịnh ôm lấy Tiểu Trư, đi tới trước mặt Cổ Tam Dũng nói :”Bởi vì bận chạy đi truy ngươi, nên lâu nay ta không có tắm cho Tiểu Trư, vừa rồi lại còn chơi trung bùn, nên bẩn muốn chết. Ngươi a ngươi a, mau nói thật đi! Bằng không ta sẽ để Tiểu Trư làm nhục ngươi đó!”

Nghe Lan Khánh nói ra hai từ “làm nhục” thì Tiểu Thất nổi một trận da gà. Chẳng lẽ Lan Khánh lại muốn Tiểu Trư làm cái chuyện…

Tiểu Thất vội vàng kêu lên :”Đừng sư huynh, Tiểu Trư còn nhỏ, tha cho nó đi!”

Lan Khánh vẫn cười tà hướng Cổ Tam Dũng, thấy Cổ Tam Dũng mở to mắt nhìn hắn, biểu tình thà chết chứ không chịu khuất phục, thì, trực tiếp đem Tiểu Trư thả xuống, trư chủy đối nhân chủy. ( Chủy: miệng ).

Lan Khánh nói :”Tiểu Trư, hôn hắn!”

Trên mặt Cổ Tam Dũng vẫn sót lại ít vụn kiền quả, Tiểu Trư ngửi ngửi, rồi rất vui vẻ vươn lưỡi ra liếm khắp mặt Cổ Tam Dũng. Nước bọt dính nhớp nháp, lại mang theo cả mùi sơn trư, trên mặt Cổ Tam Dũng bây giờ đều là một thứ dinh dính bốc mùi, khiến cho người ta chỉ hận không thể thổ huyết mà chết.

Tiểu Thất ở bên cạnh đơ mặt không nói được câu nào. Cái cách làm nhục này quả thực tàn khốc a… Cho dù ai có trí tưởng tượng bay cao bay xa thế nào cũng không thể tưởng nổi bị heo hôn là thế nào đâu nhỉ.

Huống chi tay Lan Khánh còn cầm lấy cằm Cổ Tam Dũng, bắt hắn hé miệng ra, làm cho mấy vụn kiền quả đi vào. Kết quả là lưỡi Tiểu Trư… Ác…

Tiểu Thất không dám nhìn nữa… Nãi nãi cá hùng… Thật kinh khủng…

Nếu để hắn cùng Tiểu Trư miệng đối miệng, lưỡi đối lưỡi hôn một hồi, chắc từ nay về sau hắn cứ nhìn thấy lưỡi là sợ quá….

Cổ Tam Dũng kia quả thật là một con người kiên cường, cho dù Lan Khánh đem Tiểu Trư làm nhục hắn, hắn tức giận đến nỗi cả người run lên, nhưng vẫn không có mở miệng khai ra ai đứng đằng sau.

Lan Khánh lầm bầm hai tiếng đem Tiểu Trư tách ra, nhượng nó chạy đi chơi, rồi hỏi tiếp:” Vẫn không chịu nói sao? Rốt cục thì vì sao, dù phải thụ hình ngươi cũng không khai người kia ra? Chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho hắn sao?”

Tiểu Thất đi tới nói rằng :”Hắn không phải che chở cho người kia, mà là muốn cầu hắn!”

“Là sao?” Lan Khánh hỏi.

Tiểu Thất đi tới bên cạnh Cổ Tam Dũng, ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn hắn, nói :”Ngươi vừa mới nói đệ đệ ngươi vì đắc tội với Kính Vương khiến cho cả nhà bị liên lụy phải vào tù, và người kia có thể giúp ngươi xử lý, cho nên ngươi mới đi van cầu người kia. Và hắn đưa ra điều kiện, nói ngươi phải làm một việc để trao đổi, thì hắn mới bằng lòng cứu người nhà ngươi ra đúng không?”

“Ngươi làm sao mà biết?” Lan Khánh lại hỏi.

“Là ta đoán.” Tiểu Thất hướng Lan Khánh nháy mắt mấy cái.

Không biết có phải trùng hợp hay không, mà có vẻ như Tiểu Thất đã đoán đúng. Ánh mắt của Cổ Tam Dũng dao động một chút, làm Tiểu Thất càng chắc chắn thêm về điều mình vừa nói.

“Ta có lẽ đoán ra kia là ai rồi.” Tiểu Thất nói. “Trong thiên hạ, người có thể đối đầu với Kính Vương, một trong nhiếp chính song vương, thì đâu có mấy ai. Một người là nhiếp chính vương còn lại, Đoan Vương Đông Phương Vân Khuynh, bất quá tiểu tử kia gần đây đã mặc kệ mọi sự, đương nhiên sẽ không phải là hắn, thủ phụ, tam công cùng lục bộ thượng thư cũng có thể, nhưng mấy người đó chưa từng dính dáng đến Quy Nghĩa huyện, vậy chỉ còn một người duy nhất, đó là người mà mấy tháng trước vừa bị Thi đại nhân xử trảm bảo bối nhi tử duy nhất, cho nên hận chúng ta thấu xương thấu cốt – Thanh Châu Túc Vương Đông Phương Chiên! Cổ Tam Dũng, ngươi nói xem có đúng không?”

“A? Đông Phương Chiên?” Lan Khánh gật đầu. “Ta nhớ tên này. Con của hắn là tên dâm tặc Tiểu vương gia ở Thanh Châu, là tên hạ xuân dược!”

Cổ Tam Dũng vẫn nghiến chặt răng, không chịu nói gì cả.

Chỉ là người này không nói lời nào, nên cũng vô pháp kiểm chứng. Tuy Tiểu Thất nói qua nói lại, thật vất vả mới đoán được kẻ phía sau là ai, nhưng Cổ Tam Dũng không thừa nhận, hắn cũng chẳng còn cách nào.

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất khổ não, nhìn lại Cổ Tam Dũng dù chết cũng không chịu khuất phục, trong lòng nảy ra một kế. Hắn cũng làm theo Tiểu Thất đi tới trước mặt người kia, rồi ngồi xuống, quay sang Cổ Tam Dũng, nói:

“Họ Cổ kia, đừng nói Tiểu Hắc đại nhân chưa cho ngươi cơ hội, hiện nay ta hỏi lần cuối cùng, có đúng hay không Đông Phương Chiên sai ngươi làm tất cả, giết mọi người ở trạm dịch, rồi giá họa lên đầu ta?”

Cổ Tam Dũng nhắm mắt lại. “Muốn giết muốn chém gì cứ việc, Cổ Tam Dũng ta tuyệt đối không hé răng nửa lời.”

Tiểu Thất vuốt cằm nói :”Ngươi cũng thật là có hiếu a! Nghe nói nương ngươi chỉ thương con lớn yêu con nhỏ, hoàn toàn không nhìn thấy ngươi, vậy mà ngươi lại vì bọn họ, cam tâm tình nguyện để cho Đông Phương Chiên lợi dụng… Nên khen ngươi hiếu thuận, hay nên mắng ngươi ngu ngốc đây…”

Lan Khánh đưa mắt nhìn Tiểu Thất, nói :”Lột quần hắn xuống cho ta!”

“A?” Tiểu Thất nghi hoặc.

“Lột quần hắn xuống, móc trên người hắn một khối bài tử viết “Tuyền Châu Cổ Tam Dũng”, rồi dẫn hắn đi quanh kinh thành, để cho dân chúng thấy bộ dạng hắn trần truồng, ta xem hắn còn cứng đầu cứng cổ không nói nữa hay không!” Lan Khánh âm hiểm nói.

“Ngươi dám!” Cổ Tam Dũng khiếp sợ mở to mắt, rống lớn một tiếng.

Lan Khánh học Tiểu Thất sờ sờ cằm, vẻ mặt thâm độc, vừa cười vừa nói : “Tiểu Hắc đại nhân có gì mà không dám!”

Lời Lan Khánh nói đích xác là thật. Tiểu Thất có thể đứng ra bảo đảm.

Tiểu Hắc đại nhân cho tới bây giờ muốn ngươi khóc, ngươi sẽ không thể cười, hắn muốn ngươi bị lột quần, ngươi sẽ không có khả năng mặc lại lần thứ hai.

Đích xác là thật.

Vì đó chính là kinh nghiệm xương máu của hắn.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.