Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập nhất chương (1)

Phiên bản Dịch · 3941 chữ

Mấy lần Thi Vấn tranh thủ vào trong lao phòng thăm Lan Khánh, đều thấy một cảnh tượng giống nhau, Lan Khánh nằm trên giường đắp chăn, quay mặt vào tường. Lần một lần hai thì không sao, nhưng mà lần nào cũng thế tự dưng làm người khác nghi ngờ.

Ngày hôm đó, Thi Vấn cũng như mọi khi lui tới phòng giam, mà Lan Khánh thì vẫn như vậy, cả người chui trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu.

“Tiểu Hắc, ngươi đang giận cha sao, nên mỗi lần cha tới, ngươi đều giả bộ ngủ?” Thi Vấn thấp giọng hỏi ái tử.

“Lan Khánh” đang nằm trên giường kia run lên một chút, vẫn không hé răng.Nhưng mặt hắn đỏ lên một chút, giống y như đang bị nghẹn khí vậy.

“Ngươi ngồi dậy đi, cha biết là ngươi không có ngủ.” Bây giờ đang là ban ngày, người bình thường không ai ngủ lúc này cả.

Lan Khánh vẫn không hề nhúc nhích.

“Tiểu Hắc!” Thi Vấn quát lên một tiếng.

Người nằm trên giường lại hơi run lên.

Thi Vấn đưa tay kéo mạnh, đem chăn trên người Lan Khánh bỏ ra. Người nằm trên giường lúc này “A” một tiếng, cả người thối lui, sau đó mở đôi mắt sợ hãi nhìn Thi Vấn.

“…” Thi Vấn há to miệng

Người trên giường tuy khuôn mặt giống y hệt Lan Khánh, nhưng có vẻ khung xương lớn hơn một chút, so với dáng mảnh khảnh của Lan Khánh thì lại càng khác biệt. Người khác có thể nhìn không ra, nhưng hắn là cha, làm sao không nhận ra nhi tử của mình?

Rất rõ ràng, đây không phải con trai hắn!

“Ngươi là ai?” Thi Vấn hỏi.

“Đại…đại nhân…” Biết sự tình đã lộ, không thể trốn tránh được nữa, An Quốc nuốt nước bọt, biểu tình thống khổ, nói: “Thuộc, thuộc hạ An Quốc…”

“An Quốc?” Thi Vấn cả kinh. “Ngươi là An Quốc? Ngươi sao lại ở chỗ này? Tiểu Hắc đâu?”

“Tiểu đầu nhi hắn, hắn muốn cùng Tiểu Thất đi tra huyết án… Cho nên nhượng ta dịch dung thế thân hắn… Nghe đầu nhi nói Tiểu đầu nhi hiện nay… Hình như cùng Tiểu Thất đuổi theo đầu mối của trạm dịch huyết án… Đi về phía bắc…Đã ly khai nha môn hơn mười ngày…” An Quốc cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Cái gì !?” Thu Vấn giận dữ, quát :”Cái tên nghiệt tử này —— cư nhiên tìm người dịch dung thế thân, tự ý ly khai nhà tù ——”

Cuối năm, tại kinh thành náo nhiệt phồn hoa lại càng thêm tấp nập, nhà nhà vội vàng mua sắm, chờ đón năm mới.

Lan Khánh trên đường mua một bao lớn hạt thông đường, nhưng vừa mở bao bên ngoài, liền ngứa mũi hắt xì một cái, ôi, mưa xuân phủ hết lên trên bịch hạt thông đáng thương.

Tiểu Thất đang đi đằng sau vội vã chạy tới, đưa tay áp lên trán Lan Khánh, miệng thì thầm :”Sao tự dưng lại hắt xì, không phải là cảm mạo đấy chứ?”

Lan Khánh không để ý, tay vẫn bốc hạt thông đường ăn. Nhai một hạt, nhãn tình liền sáng lên. Lại cắn thêm một miếng, rồi đưa nửa còn lại tới trước mặt Tiểu Thất.

Tiểu Thất liếc mắt nhìn nửa viên hạt thông đường, nói :”Ngươi đã cắn rồi, ta không ăn đâu.”

Lan Khánh mị mắt, mơ hồ nổi lên dấu hiệu tức giận :”Ngươi ghét nước bọt của Tiểu Hắc đại nhân?”

“Không không không, tiểu nhân nào dám!” Tiểu Thất lập tức ngoan ngoãn hé miệng, ăn hạt thông đường trong tay Lan Khánh, sau đó quay ra nịnh nọt :”Ai nha, không biết có phải là do hạt thông đường này có nước bọt của Tiểu Hắc đại nhân hay không, mà ăn rất là ngọt a, giống y như quỳnh đan ngọc lộ vậy ——”

Tiểu Thất gãi đúng chỗ ngứa của Lan Khánh,làm Lan Khánh cười, cười đến hoa xuân cũng phải thẹn, nói :”Nói đến ngọt, miệng ngươi cũng ngọt lắm a!” Dứt lời liền đưa tay vòng qua gáy Tiểu Thất, đem cả người Tiểu Thất kéo vào lòng, hôn một trận thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang.

Tiểu Thất cố sống cố chết giãy dụa, nhưng vẫn không thoát khỏi ma chưởng của Tiểu Hắc đại nhân.

“…” Lão bá bán hạt thông đường trợn tròn hai mắt.

Trên đường, mấy đại thẩm đi qua liếc nhìn bọn họ, tức giận nói :”Thật là…”

Hôn no rồi, Lan Khánh mới buông Tiểu Thất ra. Hắn liếm liếm môi, nói :”Ngọt.” Tiểu Thất bị hôn đến chút nữa không thở nổi, hai chân đều nhuyễn, mặt đỏ bừng lên, hé ra khuôn mặt tuấn tú đầy ai oán :”Đây là bên ngoài, có rất nhiều người a…”

“Nhưng cha không có ở đây! Cha không có mặt, sẽ không thấy ta hôn ngươi, Tiểu Hắc đại nhân ta lúc nào thấy vui vẻ, lúc đó sẽ hôn!” Lan Khánh nhai hai viên hạt thông đường, vừa ăn vừa vui vẻ đi.

Tiểu Thất đi đằng sau cực lực dùng tay áo chùi miệng, đúng là không thể thoát được người này mà.

Bầu trời tối mù mịt, hoa tuyết bay bay. Ở một đại trạch ( tòa nhà lớn, chắc thế ) cách xa hoàng thành, có một thanh niên cúi đầu đứng trước đại môn. Người thanh niên đứng hồi lâu, rốt cục đại môn hồng sắc cũng mở ra, bên trong xuất hiện một gã quản gia, nói :

“Vương gia đồng ý gặp ngươi, vào đi.”

Thanh niên gật đầu, lẳng lặng theo lão quản gia đi vào bên trong.

Đi qua trung đình, tiến vào trong gian phòng ấm áp, giá lạnh đều bị cản lại ở bên ngoài, hoa tuyết đọng trên người thanh niên kia cũng chậm rãi tan ra.

Trong phòng, một nam tử cao to uy mãnh đang ngồi trên ghế. Tuy vóc dáng vẫn thật cường tráng, nhưng tóc đã có điểm bạc. Nam tử kia mặc quan phục, niên kỷ chừng năm, sáu mươi, trên người tỏa ra khí thế bức nhân, một đôi hỏa nhãn kim tinh hướng tới thanh niên, như muốn đem người trước mặt xé làm hai.

“…Túc Vương gia.” Thanh niên nãy giờ cúi đầu rốt cuộc cũng ngẩng lên. Thanh niên này khuôn mặt vuông chữ điền, tướng mạo hàm hậu, chính là Cổ Tam Dũng không sai.

Mà người được hắn gọi “Túc Vương gia” kia, chính là trưởng huynh của đương kim hoàng thượng, Túc Vương Đông Phương Chiên.

Đông Phương Chiên trong tay nắm trong tay một khối bảo ngọc. Bảo ngọc này sắc trạch ôn nhuận, khi động thì phát ra thanh âm du dương trong trẻo, là bảo bối con hắn lúc sinh thời luôn luôn đeo, yêu thích không rời.

Đông Phương Chiên chỉ liếc mắt nhìn Cổ Tam Dũng, rồi lập tức quay lại với khối bảo ngọc trên tay. Khi ánh mắt dừng trên khối mỹ ngọc, như nhìn thấy ái nhi, nhãn thần lãnh khốc kia cũng êm dịu đi chút ít.

“Ngươi tới làm gì?” Đông Phương Chiên cất giọng hỏi.

“Ta đã làm theo điều Vương gia phân phó, đem tất cả giá họa lên Thi Tiểu Hắc.” Cổ Tam Dũng nói.

“Ân.” Đông Phương Chiên nói :”Không phải ngươi phải chờ sau khi Thi Vấn chém chính con trai mình mới được trở về hay sao?”

“…” Cổ Tam Dũng chần chừ một lúc, thuyết :”Thi Vấn đã đem Thi Tiểu Hắc nhốt vào trong đại lao…Nhưng dường như bộ khoái Quy Nghĩa huyện đều không tin Thi Tiểu Hắc đã giết người…”

Đông Phương Chiên hừ lạnh một tiếng :”Thi Vấn kia tự cho mình thanh cao, vô luận chuyện gì cũng chỉ làm theo lý. Lần này bản vương đã sắp xếp kĩ càng như vậy, nhân chứng vật chứng đều rõ ràng minh bạch, bản vương không tin hắn có thể lật lại bản án, cứu ra con hắn!”

Tay Đông Phương Chiên nắm chặt lấy bảo bối, lộ ra khuôn mặt méo mó vì hận thù, hắn đau thương thống khổ nói :”Thi Vấn hại bản vương mất đi nhi tử, bản vương sẽ dùng máu của trên dưới Quy Nghĩa huyện để đòi lại! Thi Tiểu Hắc là người đầu tiên, rồi sẽ đến người thứ hai, thứ ba. Bản vương sẽ khiến hắn phải mở to mắt ra nhìn từng người, từng người một chết đi, dằn vặt hắn tới chết!”

Cổ Tam Dũng cúi đầu, nói :”Vương gia, ta đã làm việc người phân phó, đều đã làm thỏa đáng cả, ngươi có thể hay không đem đại ca ta cùng mẫu thân, đệ đệ cứu ra…Mẫu thân ta tuổi tác đã cao…Mấy ngày hôm nay lại lạnh như vậy, ta chỉ sợ ở trong lao tù người chịu không nổi…”

Đông Phương Chiên hừ lạnh một tiếng, nói rằng :” Ngươi yên tâm, bản vương đã đáp ứng chuyện của ngươi đương nhiên sẽ không nuốt lời. Nhưng Thi Tiểu Hắc còn chưa chết, bản vương muốn ngươi tiếp tục về Quy Nghĩa huyện, đợi khi Thi Vấn tự mình chém Thi Tiểu Hắc, ta liền tới chỗ Kính Vương cứu lớn bé Cổ gia ra!”

“…” Cổ Tam Dũng trên mặt hoang mang vô cùng. “Nhưng bọn hắn đã phát hiện ra trong nha môn có gian tế, ta không có cách nào trở về nha môn nữa. Vương gia… Van cầu người… hãy cứu nương ta ra trước… Lão nhân gia thật sự không thể chịu qua mùa đông…”

“Không cần phải nói nữa!” Túc Vương lập tức gạt đi. “Cứ làm việc của ngươi cho tốt! Chỉ cần Thi Tiểu Hắc chết, ta lập tức sẽ đem mẫu thân cùng huynh đệ ngươi cứu ra!”

“Vương gia!” Cổ Tam Dũng lao về phía trước một bước, thần tình lo lắng khẩn thiết.

Thị vệ bên ngoài cửa lập tức đi đến, đem Cổ Tam Dũng kéo ra khỏi phòng.

Cổ Tam Dũng đi rồi, Đông Phương Chiên nhìn khối ngọc mất đi chủ nhân trên tay mình, trong lòng không khỏi dâng lên niềm đau xót.

Đông Phương Chiên lão lệ ngang dọc, đối bảo ngọc trong tay thì thào :” Con a… Ngươi tại cửu tuyền ráng chờ, cha chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi…Con a…”

Mấy tháng trước, nhi tử duy nhất của hắn – Đông Phương Lôi Dẫn – bị lão thất phu Thi Vấn phán quyết, chặt đầu tại pháp trường, vong mạng tại Quy Nghĩa huyện.

Từ khi đó Đông Phương Chiên liền phát thệ, nha môn Quy Nghĩa huyện kia, nợ máu phải trả bằng máu!

Nhất là tên ngồi trên công đường, trực tiếp hạ lệnh – Thi Vấn.

Hắn muốn tên Thi Vấn kia phải hối hận, hối hận vì đã chém nhi tử của Đông Phương Chiên này ——

Lan Khánh mở bao quần áo của Tiểu Thất, đem mấy thứ loạn thất bát tao trong đó vứt sang một bên, tìm ra thứ mà Tiểu Thất xuất môn nhất định mang theo – nhân bì diện cụ.

Lan Khánh vừa nhìn thấy nhân bì diện cụ nhãn tình liền sáng lên, lập tức cầm lấy ngồi xuống bên cạnh bàn, thử dán vào mặt mình.

Tiểu Thất chạy ra bên ngoài tìm người, nên hiện tại không có trong khách điếm. Lan Khánh cũng không sợ Tiểu Thất thấy mình lục lọi lung tung, vì từ đầu đến chân hắn đều là của mình, cái gì của hắn cũng là của ta, mà chính mình lục đồ của mình thì có gì sai đâu chứ!

Lan Khánh mỗi lần dán nhân bì diện cụ, đều chạy tới trước gương xem thử, khen mấy tiếng, rồi lại chạy trở lại thử cái khác.

Tiểu Thất từ bên ngoài trở về, cái đầu tiên đập vào mắt đó là Lan Khánh chạy tới chạy lui trong phòng.

“Ngươi đang làm gì?” Tiểu Thất buồn cười hỏi.

“Ân ân ân.” Lan Khánh quay đầu lại, đó là một khuôn mặt già nua, lại còn có thêm mấy nếp nhăn thật sâu. “Sao ngươi lại có mấy cái nhân bì diện cụ này, ta chưa từng thấy qua a!”

“Ngươi đương nhiên chưa thấy qua!” Tiểu Thất đang khát nước, ngồi luôn xuống ghế tự rót cho mình một chén nước, uống một ngụm rồi nói :”Mấy cái đó là mới làm.”

Lan Khánh hiển nhiên rất thỏa mãn với mặt nạ lão nhân này, hắn mang chiếc nhân bì diện cụ ngồi xuống trước mặt Tiểu Thất, Tiểu Thất cũng rót cho hắn một chén nước. Lan Khánh uống một ngụm nước, nói :”Rất đẹp, ta rất thích.”

Tiểu Thất gật đầu :”Vậy lấy đi!”

Lan Khánh cao hứng sờ sờ mặt mình, sau đó lại quay lại bao quần áo của Tiểu Thất, lục ra thuốc màu với mấy thứ nữa, đem tóc đen biến thành bán bạch, rồi quay đầu lại, chớp chớp mắt nhìn Tiểu Thất.

Trông Lan Khánh lúc này y như tiểu hài tử chiếm được thứ gì mới vậy, vừa ngây thơ lạ vừa thỏa mãn.

Tiểu Thất nhìn vậy không khỏi nở một nụ cười. Lan Khánh mang nhân bì diện cụ kia, tựa như biến thành lão nhân bảy, tám mươi tuổi, rõ ràng là da nhăn mặt nhăn, không đẹp gì hết, nhưng hắn biết một điều, vô luận người kia biến thành dáng dấp nào, hắn vẫn cứ thích người kia như thế.

“Cứ như thế này mà ra ngoài?” Tiểu Thất vấn.

“Hắc Hắc tìm được Cổ Tam Dũng rồi à?” Lan Khánh hỏi lại.

“Tìm được rồi.” Tiểu Thất nói. “Ta trở về là để gọi ngươi cùng đi.”

Lan Khánh gật đầu.

Tiểu Thất còn giúp Lan Khánh làm thêm mấy thứ nữa. Nhìn mặt hắn, chỉnh sửa thêm một chút, rồi Lan Khánh vươn tay, ở trên tay hắn lại trổ chút công phu…rồi cuối cùng giúp Lan Khánh thay y phục khác.

Khi Lan Khánh chạy tới trước gương, hình ảnh hiện lên là một lão nhân gia tuổi già sức yếu. Lan Khánh thấy vậy, lại càng thêm thích chí.

Gà của hắn quả nhiên có bản lĩnh – Lan Khánh nghĩ vậy.

Nguyên bản là tuyết rơi rất nhỏ, nhưng từ khi Cổ Tam Dũng rời chỗ Túc Vương, tuyết càng lúc càng rơi nhiều.

Sắc trời dần chuyển tối đen, hắn sờ sờ trong lòng ngực, thấy vẫn còn một ít tiền, nhưng hắn không định dùng đến. Suy nghĩ một chút, hắn đi tới một ngôi miếu đổ nát ở ngoài thành, nhóm lên một đống lửa nghỉ tạm.

Khuôn mặt chất phác của Cổ Tam Dũng mang theo một nỗi u sầu, hắn nghĩ về thân nhân đang bị nhốt tại phủ Kính Vương, nhất là mẫu thân niên kỷ lớn như vậy, mùa đông lạnh thế này không biết có ổn không?

Cổ Tam Dũng khêu đống lửa. Rõ ràng cả ngày nay hắn không ăn cơm, nhưng mà một điểm muốn ăn cũng không có.

Trời càng lúc càng tối. Hắn nằm trên đống cỏ khô, an tĩnh suy nghĩ, nhưng đột nhiên lúc này từ xa xa truyền đến tiếng bước chân.

Cổ Tam Dũng vốn không muốn để ý, nhưng tiếng bước chân kia ngày càng gần, lại còn có vẻ tập tễnh, hướng phía hắn mà chạy tới.

Cổ Tam Dũng ngồi dậy, con mắt nhìn thẳng ra bên ngoài ngôi miếu.

Bên ngoài truyền đến một trận thanh ân già nua :”Không được, không được, ngươi đúng là không biết xấu hổ, đừng tới đây!”

Ngay sau đó lại có một thanh âm khác vang lên, so với thanh âm trước không sai biệt lắm, chỉ có điều khàn khàn hơn một chút :”Hanh hanh, ta xem ngươi chạy đi đâu? Ngươi dù có phi thiên độn địa, vẫn không ra khỏi lòng bàn tay của ta!”

“A a a ——- đừng tới đây —”

Cùng với tiếng hét thảm thiết đó, một lão nhân chừng bát tuần, mái tóc trắng xóa, tay chống quải trượng, hồng hộc từ ngoài chạy vào.

Cổ Tam Dũng có chút sửng sốt.

Lão nhân gia kia chạy vào nhìn thấy Cổ Tam Dũng, cũng có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền chạy tới bên cạnh hắn, khuôn mặt khổ sở cầu xin :”Anh hùng, anh hùng cầu ngươi cứu lão phu!”

“Cầu ai cũng vô dụng, hôm nay cho dù thần tiên giáng thế cũng đừng hòng cứu được ngươi! Tao lão đầu ngươi hôm nay không trốn được đâu, lão phu tuyệt đối phải trói ngươi đem về, rồi cùng ngươi “Chu công chi lễ”, khiến ngươi từ trong tới ngoài đều là người của lão phu!” Theo thanh âm, lão nhân thứ hai tiến vào trong miếu. Lão già này tóc hoa râm, bước đi tập tễnh, có vẻ cũng giống người thứ nhất, đều khoảng tám mươi tuổi.

Cổ Tam Dũng sau khi nghe thấy lão già kia nói, không khỏi có chút rùng mình. Đi “Chu công chi lễ”? Hai người đều là nam nhân a, hơn nữa cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi chứ còn ít ỏi gì đâu!

Lão nhân gia thứ nhất run lên một chút, vội vã trốn đằng sau Cổ Tam Dũng.

Lão nhân gia thứ hai đưa đôi mắt sắc bén quét qua Cổ Tam Dũng, cả giận nói :”Tao lão đầu trốn đằng sau một tiểu tử làm gì, còn không mau ra đây! Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta cả đời sẽ hảo hảo “yêu” ngươi!”

“Ta phi!” Vẫn trốn phía sau Cổ Tam Dũng, lão nhân gia run lên bần bật, nói :”Ngươi một tử lão đầu, lão phu dù gì cũng là một nam nhân, nam nhân đi theo nam nhân, lại chẳng khiến người trong thiên hạ chế giễu sao? Huống chi lão phu nhi tử cũng đã sinh, tôn tử cũng có ba đứa, ngươi muốn lão phu đi theo ngươi, vậy lão phu làm sao đối mặt với nhi tử tôn tử được chứ?”

Bị kêu tử lão đầu, lão nhân gia kia mị mị mắt, nói :”Lão phu năm đó tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, mới để cho ngươi lấy vợ sinh con, hiện nay một chân đã đặt vào trong quan tài, nếu không tranh thủ, thì kiểu gì cũng mang theo tiếc nuối xuống mồ, hơn nữa đến kiếp sau cũng sẽ vẫn tiếc nuối! Tao lão đầu, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta đi!”

Tao lão đầu đỏ mặt, cả giận nói :”Ngươi đã tám mươi tuổi, còn làm gì được chứ!” Rồi nhanh chóng cầm lấy ống tay áo của Cổ Tam Dũng, nói :”Anh hùng cứu mạng, thỉnh cứu lão phu thoát khỏi dâm ma ma chưởng của lão già kia a!”

Cổ Tam Dũng nghe hai người nói chuyện, sắc mặt hoàn toàn chuyển thành màu đen. Nguyên lai hắn đụng trúng một nam nhân yêu nam nhân a…

Tử lão đầu liếc mắt nhìn Cổ Tam Dũng, nói lầm bầm mấy tiếng :” Đừng tưởng ngươi núp sau tên tiểu tử kia là bình an vô sự! Lão phu cái gì cũng đã chuẩn bị tốt hết rồi, chỉ thiếu mỗi trói ngươi về thành thân mà thôi! Hay… Ngươi lại thích tiểu tử thân cường thể tráng kia?”

Nói xong lời cuối cùng, tử lão đầu khuôn mặt đều âm lên, hắn nói :”Ngươi có can đảm thì cứ coi trọng người khác xem…” Hắn nắm tay, khớp ngón tay kêu lách cách :”Ta tuyệt đối cho ngươi sống không bằng chết…”

Tử lão đầu ánh mắt sắc như dao, liếc về phía Cổ Tam Dũng. Hắn quát to :”Còn ngươi, mao đầu tiểu tử, dám cam đảm cướp người của lão phu, hanh, lão phu hôm nay đưa ngươi vãng âm tào địa phủ, xem ngươi cướp thế nào!”

“A ——–” Biết sự việc cấp bách, tao lão đầu kêu to.

Lão giả ra quyền đánh về hướng Cổ Tam Dũng, Cổ Tam Dũng cũng lách mình tránh né, chỉ là khi đối phương vừa tiếp cận hắn, hắn liền xuất bột phấn từ trong người ra ném về phía lão đầu.

“A a —–” Tử lão đầu hét to một tiếng, hai tay che mặt ngã ra đất, cứ thế lăn hai vòng, rồi không nhúc nhích nữa.

“A a a a a ——-” Tao lão đầu nhìn tử lão đầu tựa hồ khí tuyệt, cũng kêu lớn lên.

Cổ Tam Dũng kéo tay áo từ trong tay lão đầu ra, đi tới trước mặt lão đầu ngã dưới đất, dùng chân đá đá, muốn xem hắn đã chết thật hay chưa.

Lão đầu bị bỏ lại đứng đằng sau, nhìn Cổ Tam Dũng đá mấy cái bồm bộp như vậy, không khỏi hít sâu một hơi. “Nãi nãi cá hùng, có thể đừng đá mạnh như vậy được không a!” Hắn kêu thầm trong bụng.

Nhìn một lát, Cổ Tam Dũng quay đầu liếc lão giả, lão giả liền kéo lên nụ cười, “Hắc hắc” cười hai tiếng.

“…Ngươi không sao chứ?” Cổ Tam Dũng trở về bên đống lửa, ngồi lên đám cỏ khô.

“Không sao không sao, cảm tạ anh hùng đã cứu giúp.” Lão giả lập tức nói.

“Không sao thì lập tức ly khai đi!” Cổ Tam Dũng thần tình đạm mạc thuyết.

Lão giả cả kinh, vội vã chạy tới ngồi bên cạnh Cổ Tam Dũng. “Mặc kệ có được hay không, anh hùng ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, dù gì cũng phải cho ta biết tên chứ a, rồi nhà của ngươi ở đâu, để về sau nếu có dịp, ta còn có thể báo đáp.”

Cổ Tam Dũng cúi đầu nhìn hỏa quang. “Tuyền Châu Cổ gia Cổ Tam Dũng, tạ lễ thì không cần, ta chỉ thấy lão nhân kia đáng ghét, tiện tay tống hắn đi gặp Diêm Vương, đều không phải do cứu ngươi.”

“Tuyền Châu Cổ gia?” Lão giả nhãn tình sáng lên. “Ngươi là người của Cổ gia?”

“Đúng.” Cổ Tam Dũng ngẩng đầu, khuôn mặt có chút nghi hoặc. “Ngươi biết Cổ gia?”

“Biết!” Lão giả lập tức thuyết :”Thế nào mà không biết! Ta có một đường muội được gả đến Cổ gia, ngươi có biết Trần A Hoa không? Nó hình như gả cho Cổ…Cổ…Cổ Tuấn gì gì đấy… Ai… Ngươi xem ta này, chuyện đã mấy chục năm rồi, nếu như không gặp ngươi, nói không chừng ta còn không nhớ là có một đường muội như vậy nữa…”

Lão giả cười cười.

Cổ Tam Dũng lúc đầu có chút hoài nghi, nhưng sau thấy người nọ với mình đúng là bình thủy tương phùng ( bèo nước gặp nhau, ý chỉ sự ngẫu nhiên ), không có chút gì giống cố ý, rồi ngẫm lại Cổ gia hình như cũng có người tên “Tuấn”, hơn nữa lão giả kia đúng là vừa được mình cứu, đang tươi cười vô cùng thân thiết, nên cũng dần dỡ bỏ cảnh giác.

Đến đêm, lão giả trước đem cỏ khô phủ lên lão nhân vừa chết kia, rồi quay trở lại ngồi bên cạnh Cổ Tam Dũng, cùng hắn nói chuyện phiếm.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.