Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phục Kích

Phiên bản Dịch · 1364 chữ

Chương 6: Phục Kích

Nhà họ Vu.

Tường sau khu nhà bằng đá, trên vách đá, trong hang động cực lớn, Nham Mãng lười biếng cuộn thành một vòng.

Bốn tên người lùn màu xám cầm bàn chải, mang theo thùng nước, bận rộn cọ rửa vảy xám dày nặng của Nham Mãng. Nham Mãng thỉnh thoảng há miệng phun ra một ngụm mùi tanh, lưỡi rắn dài hơn ba thước uể oải phun ra nuốt vào.

Một viên đạn kim loại màu đen lớn cỡ nắm tay nhân lúc Nham Mãng mở miệng, bất ngờ bay vào trong miệng, xâm nhập vào chỗ sâu trong người nó.

Một tiếng ‘bùng’ trầm đục, thân thể cỡ vại nước, ở gần chỗ bảy tấc nổ thành hai đoạn, máu tươi và thịt vụn bắn tung ra đầy đất.

Bốn người lùn xám bị nổ bay ra ngoài, không đợi bọn chúng rơi xuống đất, ánh sáng lạnh xẹt qua trong không khí, bọn chúng bị chặn lại, chém ngang thành hai nửa. Chưa kịp kêu thảm thành tiếng, ánh sáng lạnh lại lóe lên, đầu bọn chúng đã bay lên cao vút.

Mấy dặm bên ngoài khu nhà bằng đá, dưới bức tường đá, ba anh em Vu Kim, Vu Ngân, Vu Đồng đứng bên cạnh ruộng, nhăn mặt nhíu mày giám sát Nham Thạch Chu Nho gánh từng thùng từng thùng phân Nham Mãng pha loãng, tưới vào từng gốc, từng gốc nấm màu trắng xám béo múp dưới đất.

Vỏ ngoài của những cây nấm này gần như bán trong suốt, bên trong lớp vỏ là từng hạt, từng hạt giống lớn vỡ ngón cái dày đặc sắp xếp chỉnh tề.

"Anh ghét ăn ‘cháo’ nấu từ Nấm Địa Mễ!" Vu Kim chẹp miệng một cái, chán ghét nói: "Đặc biệt là, tưởng tượng đến bọn chúng là do dùng chất thải gớm ghiếc để tưới..... Ôi......"

Vu Kim phun mạnh một ngụm nước miếng xuống đất!

"Em vẫn còn nhớ, lúc Thái Bình được nửa tuổi, cha mang cái loại này ‘gạo’ này về nấu thành ‘chúc’...... thật sự rất thơm!" Vu Ngân cũng miệng một cái, nói tự tận đáy lòng: "Tuy rằng em chỉ nếm thử một ngụm!"

"Thơm! Nhưng mà, ‘mặt trời giả’ của nhà chúng ta quá nhỏ, loại ‘gạo’ này, ít nhất phải có ‘mặt trời giả’ đường kính ngàn thước mới có thể trồng được!" Vu Đồng ngẩng đầu lên, nhìn ‘mặt trời giả’ đường kính không quá ba mươi thước trên không khu nhà bằng đá của nhà mình, bĩu môi: "Cháo kia thật sự là rất thơm...... em cũng chỉ ăn một ngụm......"

"Thái Bình khi đó thân thể yếu ớt mà...... Ăn không ăn được thứ gì, sữa thú cũng sẽ nôn ra a......" Vu Kim cười một tiếng: "Lúc đó, chúng ta đều là ‘người lớn’ mà, cũng không thể tranh ăn với Thái Bình!"

Nắm chặt nắm tay, dùng sức hươ hươ, ánh mắt Vu Kim lấp lánh, lẩm bẩm nói: "Cha nói, chỉ cần tích đủ đồ tốt rồi, chúng ta có thể trở về trong họ, ra mắt trưởng bối...... ‘Mặt trời giả’ trong họ hẳn có đủ đường kính ngàn thước, sẽ trồng được ‘gạo’......"

"Chỉ cần cha mang chúng ta trở về trong họ tế tổ một lần, về sau sẽ có tư cách giao dịch các loại đồ tốt trong họ!" Vu Kim nhếch miệng cười: "Đến lúc đó......"

Tiếng nổ trầm đục khi Nham Mãng bị nổ đứt người chấn động qua lại giữa vách đá, nhanh chóng truyền tới bên này.

Một thanh trường mâu hình răng nanh sắc nhọn hung hăng xỏ xuyên qua đầu lâu Nham Mãng, ghim chặt nó dưới đất. Nham Mãng chợt há mồm phát ra tiếng rít dài ‘xì xì’, tiếng rít bén nhọn cũng theo sau tiếng nổ mạnh truyền tới.

"Đại Khôi!" Vu Đồng vụt nhảy lên, muốn chạy về phía hang động Nham Mãng.

"Kẻ địch tập kích!" Vu Ngân một hơi ôm lấy thắt lưng Vu Đồng, kéo cậu lui mạnh về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa đã té ngã dưới đất.

Vu Kim đã rút ra trường đao bên hông, liên tục phát ra ba tiếng huýt gió gấp rút.

Trong tiếng huýt gió, Nham Thạch Chu Nho trong ruộng bỏ lại công cụ trong tay, sải đôi chân ngắn, nhanh chóng chạy như điên về phía mấy hang động xa xa bên dưới tường đá.

Gần cửa vào mấy đường hầm thông ra bên ngoài phía xa xa liên tiếp truyền đến tiếng huýt gió, đó là lời đáp lại của chiến sĩ nhà họ Vu với báo động của Vu Kim.

Nhưng tiếng huýt gió ở mấy chỗ kia chợt đứt đoạn, bốn phía ngoại trừ Nham Thạch Chu Nho chạy trốn vào hang động thì không còn một chút âm thanh phát ra. Khiến cho người khác càng bất an chính là trong khu nhà bằng đá của nhà họ Vu vậy mà cũng không truyền đến một chút tiếng động nào.

"Là ai? Lăn ra đây!" Vu Kim vung mạnh trường đao trong tay lên, nhìn về phía khu nhà bằng đá hô lớn một tiếng: "Là bọn khốn Hắc Phong Cốc sao? Các ngươi cả gan dám gây hấn với nhà họ Vu?"

Một tiếng hô đau đớn từ phía khu nhà bằng đá truyền đến, Khôi phu tử bị người ném ra từ trong tháp canh trên cửa viện.

Khôi phu tử nhìn thấy sắp té xuống đất, một sợi dây thừng cột bên ông chợt căng chặt, Khôi phu tử không có chút sức chiến đấu, thân thể run lên, không khỏi phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Phu tử!" Lúc này, Vu Ngân và Vu Đồng đồng thời tiến lên mấy bước.

Tiếng xé gió bén nhọn truyền đến, một cái bóng đen bay ra từ trong trạm gác, nháy mắt quét qua không trung, nặng nề rơi xuống chỗ cách bảy tám thước phía trước ba anh em Vu Kim.

Đó là một cây gậy gỗ màu đen dài chừng hai thước, đầu trượng là một con rắn hổ mang màu đen uốn quanh.

Vu Kim hét lớn một tiếng, bước mạnh tới một bước, bổ một đao xuống xà trượng.

Cái miệng con rắn hổ mang mở lớn điêu khắc trên xà trượng đột nhiên phun ra một mảng lớn khói đen.

Khôi phu tử vội ngẩng đầu lên, trừng lớn mắt gào quát: "Độc...... Lui lại! Tìm lão Vu!"

Vu Kim lui về sau một bước dài, trên người cậu và Vu Ngân đồng thời bắn ra từng đợt, từng đợt khí kình màu đỏ sậm, nửa như ánh sáng, nửa như sương mù. Khói đen do xà trượng phun ra va chạm với khí kình phát ra trên người bọn họ lập tức phát ra tiếng ‘xèo xèo’ chói tai.

Vu Đồng ở ngay bên cạnh Vu Ngân, bên dưới lớp da của cậu, từng sợi, từng sợi cơ bắp máy động nhanh chóng, lại không phóng ra khí kình giống vậy.

Khói đen phả mạnh lên người cậu, chỉ nghe một tiếng ‘xèo xèo’ vang lên, mặt Vu Đồng bị khói đen bắn tới nháy mắt liền giống như bị axit đặc ăn mòn, da mặt cậu cùng mảng lớn máu thịt nháy mắt sủi bọt thối rữa, hóa thành nước mủ dính dớp bong ra khỏi mặt.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng cùng con ngươi sinh động của Vu Đồng cũng bị khí độc phun vào, hai con mắt ‘bùng bùng’ nổ tung, hóa thành hai dòng máu sệt bắn ra thật xa.

Vu Kim, Vu Ngân đồng thời gào khóc một tiếng ‘Lão Tam’, giơ mạnh tay trái lên, tát mạnh lên mặt mình một cái.

Cái tát tai này vô cùng mạnh, đầu Vu Kim, Vu Ngân xoay mạnh, hai anh em đồng thời phun ra hai cái răng, máu loãng phun khắp người. Bọn họ một trái một phải nắm lấy bả vai Vu Đồng, mang theo cậu chạy như điên về hướng mỏ khoáng Vu Chiến và Vu Thiết thăm dò.

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục (Bản dịch) của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.