Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trí Tuệ Của Cổ Nhân

Phiên bản Dịch · 1628 chữ

Chương 4: Trí Tuệ Của Cổ Nhân

‘Mặt trời giả’ sáng lên.

Ánh đỏ ấm áp chiếu xuống, một đám Chu Nho bận rộn ở dưới tường đá xa xa.

Đó là một mảnh đất lớn phì nhiêu, trong từng mảnh, từng mảnh ruộng ngay ngắn, rất nhiều cây trồng kỳ dị sinh trưởng có chút tươi tốt.

Ở trong quặng mỏ phía xa hơn, tiếng khua ‘đinh đinh đang đang’ không ngừng truyền đến.

Trên sân tập, cả người Vu Chiến bốc lên hơi nóng, hóa thành mảng lớn sương mù màu trắng bốc cao lên đến một thước. Cơ bắp trên người ông nảy lên mạnh mẽ, hai tay nhấc một quả cầu đá cao gần bằng ông lên cao, dưới làn da màu nâu đồng, trong từng sợi từng sợi kinh mạch gồ lên không ngừng có ánh sáng lóe lên.

Vu Kim, Vu Ngân, Vu Đồng cũng ở trên sân tập cố gắng rèn luyện sức lực, các loại khí giới nặng nề ở trong tay bọn họ xoay múa lên xuống, thỉnh thoảng bọn họ vứt khí giới xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn.

Trong khu nhà bằng đá, Vu Thiết ngồi bên cạnh bàn vuông, xuyên qua cửa sổ, cậu vừa lúc có thể nhìn thấy khung cảnh trên sân tập.

Trên bàn vuông, trong sa bàn, Khôi phu tử dùng thanh que bằng đá vẽ xuống một hàng ký hiệu, mặt nhăn mày nhíu nhìn cuộn sách mà đám người Vu Chiến đem về từ nhà họ Hùng mấy ngày trước đó.

"Khó, khó, khó...... Đây là...... cách chế tạo cung nỏ?" Khôi phu tử dùng que đá gõ mạnh lên trán mình một cái.

"Cung nỏ...... Dùng sừng trâu?"

"Sừng trâu?"

Khôi phu tử dường như có chút đăm chiêu nhìn về phía mấy chiến sĩ Ngưu Tộc trên sân tập. Bọn họ vung vẩy rìu lớn chế tạo từ gỗ, đang thét lớn cùng nhau luyện tập đến vui vẻ.

"Ngưu Tộc...... Sừng trâu...... Sừng trên đầu bọn họ, có thể dùng tới sao?"

"Vậy, nhựa cá này là cái gì?"

Khôi phu tử rất khổ não dùng đầu đập mạnh xuống bàn vuông.

"Bí hiểm khó dò...... Đây chính là tri thức tổ tiên thời cổ của chúng ta để lại...... Thái Bình!"

Khôi phu tử ngẩng đầu lên, xoa xoa cái trán đau nhức, rất nghiêm túc nhìn về phía Vu Thiết.

Vu Thiết thu lại ánh mắt, cũng thu lại trái tim đã bay xa—— Vừa rồi cậu đang ảo tưởng, cậu trở thành một tu giả hùng mạnh, đang nhẹ nhàng cầm lên khí giới nặng nhất trên sân tập chơi đùa.

Nhìn ký hiệu phức tạp trên sa bàn, ánh mắt tản mác tập trung lại, Vu Thiết khẽ thở dài một hơi.

"Tri thức tổ tiên để lại...... Phu tử, người từng nói, trí tuệ không chỉ là ghi nhớ và truyền thừa mù quáng, quan trọng hơn chính là học cách nghi ngờ!" Vu Thiết rất nghiêm túc nhìn Khôi phu tử: "Cho nên, sừng trâu và nhựa cá là thứ không tồn tại."

Khôi phu tử ngẩn ra.

Vu Thiết càng thêm khẳng định nói với ông: "Chính là giống như mặt trăng, mặt trời, tinh tú trong sách, chính là giống như Giang Hà Hồ Hải, không tồn tại!"

Không đợi Khôi phu tử mở miệng, Vu Thiết tiếp tục nói: "Giống như Hạnh hoa trong Cuối hẻm mai này bán Hạnh hoa, không tồn tại......"

Khôi phu tử nhấc que đá lên, gõ mạnh lên trán Vu Thiết, ông tức giận nhìn Vu Thiết: "Học cách nghi ngờ, con chính là nghi ngờ như vậy sao?"

Vu Thiết mở rộng hai tay ra: "Chưa ai từng thấy!"

Khôi phu tử ngẩn ra.

Ông chậm rãi buông que đá xuống, hai tay cào loạn ký hiệu trong sa bàn, vô cùng buồn rầu, thở dài một hơi.

Ánh mắt Khôi phu tử trở nên đầy ưu thương.

Đưa tay sờ sờ trán Vu Thiết, Khôi phu tử nhỏ giọng, nói: "Điều kiện tiên quyết của nghi ngờ chính là con có đủ trí tuệ...... Thái Bình, con cùng ta đều không có đủ trí tuệ nghi ngờ thứ tổ tiên để lại......"

Vu Thiết cũng thở dài một hơi.

Khôi phu tử đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía đám người Vu Chiến trên sân tập.

"Phu tử của ta từng nói với ta......" Im lặng hồi lâu, Khôi phu tử nhỏ giọng lẩm bẩm, nói: "Chúng ta không thể trộn lẫn cùng bóng tối, chúng ta không thể trở thành dã thú...... Bạo lực và giết chóc không thể che dấu ánh sáng trí tuệ của tổ tiên chúng ta......"

"Hãy nhìn cha của con!" Khôi phu tử chỉ vào Vu Chiến cả người đầm đìa mồ hôi, dưới da mơ hồ lộ ra một tầng ánh sáng mãnh liệt trên sân tập: "Ông ấy là chiến sĩ mạnh mẽ nhất gia tộc trong mấy tòa thành gần đây...... Nhưng hai mươi năm trước, sau khi ông ấy cứu ta...... Ông ấy cũng hiểu được, tôn trọng tri thức...... Tôn trọng truyền thừa......"

"Ông ấy?" Vu Thiết kinh ngạc nhìn về phía Vu Chiến.

Cậu lại nhìn Khôi phu tử: "Con còn cho rằng, phu tử ngườii vẫn luôn...... là người trong nhà bọn con!"

Khôi phu tử cười cười, lấy ra một cuộn sách khác, vô cùng cẩn thận mở ra.

"Thứ trong đây càng thú vị hơn......" Khôi phu tử nhỏ giọng nói: "Nào, chúng ta cùng nhau đến nghiền ngẫm một chút...... Ô, con xem, văn phong ưu mỹ dường nào...... Thật sự không biết, tổ tiên nhà họ Hùng kia là nhân vật vĩ đại thế nào, vậy mà lại để lại truyền thừa như vậy......"

‘Xanh xanh tà áo, man mac lòng ta...... ’

Khôi phu tử lại nặng nề thở ra một hơi: "Thật đẹp...... Nhưng mà, nên giải thích như thế nào đây?"

‘Ơ’...... Vu Thiết mở rộng hai tay ra, vô thức nhìn về phía sân tập.

Trên sân tập, Vu Đồng đứng ở một bên uống nước, Vu Kim và Vu Ngân đứng thẳng cách nhau hơn mười thước, hai người nhìn nhau một lúc lâu, trường đao trong tay đột nhiên rời tay bay đi, hóa thành hai luồng khí đen lao đi thẳng tắp, mạnh mẽ va chạm vào nhau.

Tia lửa bắn ra khắp nơi, tiếng leng keng đinh tai nhức óc.

Hai thanh trường đao va chạm nhau kịch liệt trên không trung mười ba lần, bấy giờ mới tách ra hai bên, nặng nề rơi xuống đất.

Vu Kim, Vu Ngân đồng thời ra một hơi dài, trên làn da màu nâu đồng cùng thấm ra mảng lớn mồ hôi, mồ hôi như mưa, không ngừng rơi xuống đất.

---------

Men theo hang động mà đám người Vu Chiến trở về mấy ngày trước, thông qua một đường hầm quanh co khúc khuỷu có rất nhiều đang ngang ngõ dọc, theo con đường chính xác đi qua gần trăm dặm, vòng qua rất nhiều cạm bẫy thiên nhiên hung hiểm, lại qua một cây cầu đá thiên nhiên, vượt qua một con sông dung nham nóng cháy liền ra đến lãnh địa nhà họ Hùng.

Trong một ngã rẽ tối tăm, một cây nấm dạ quang lớn cỡ nắm tay tản ra ánh xanh u ám, chiếu sáng một Nham Thạch Chu Nho mình đầy thương tích.

Khi nhà họ Hùng bị hủy, Nham Thạch Chu Nho này may mắn trốn thoát khỏi lùng bắt của chiến sĩ nhà họ Vu, thế nhưng hôm nay, hắn lại rơi vào trong tay một người càng đáng sợ hơn.

Trong bóng đêm, một thanh chủy thủ cong cong lóe lên ánh xanh nhàn nhạt cắt qua yết hầu Nham Thạch Chu Nho.

Một mảng lớn máu tươi vãi ra, cả người Nham Thạch Chu Nho run lên, ngã xuống đất.

Máu tươi của Nham Thạch Chu Nho trời sinh mang theo một tia màu trắng xám, nhưng rất nhanh, máu liền biến thành màu lam nhạt gần giống như của chủy thủ, thân thể của Nham Thạch Chu Nho cũng hiện lên một tia lam nhạt, hơn nữa bắt đầu bị ăn mòn, thối rửa nhanh chóng.

Kịch độc, kịch độc cực kỳ đáng sợ.

"Nanh Xi Vưu!" Nấm dạ quang một hơi bị bóp nát, trong bóng tối vang lên một âm thanh ôn hòa.

"Nơi rừng sâu núi thẩm cũng có thứ tốt?" Một giọng nói khác vang lên.

"Ta nói rồi, càng là nơi rừng sâu núi thẩm, càng sẽ có thứ tốt." Một giọng nói cười lên.

"Nanh Xi Vưu, chỉ một đòn, khiên chắn sắt thép cũng sẽ vỡ vụn!" Giọng nói ôn hòa ban lúc đầu vang lên, hắn cười: "Đáng tiếc, bị cướp đi rồi."

Trong bóng tối vang lên tiếng người không rõ ý tứ, sau đó bóng tối lại khôi phục yên tĩnh, không còn truyền ra bất cứ tiếng động gì nữa.

---------

‘Mặt trời giả’ sáng lên, ánh đỏ soi sáng Vu Cốc.

Trong đại sảnh khu nhà bằng đá, bên cạnh bàn đá rộng lớn, Vu Chiến vừa chiến đấu với một tảng thịt nướng bóng mỡ, vừa ậm ừ căn dặn Vu Thiết.

"Ăn cho ngon, ăn cho no, sau đó theo cha tới quặng mỏ."

Dùng sức nuốt xuống một miếng thịt nướng to, cầm lên một bình nước lớn, vui vẻ thỏa thích rót một ngụm lớn, Vu Chiến thỏa mãn thở ra một hơi.

"Đám người lùn kia hôm qua dùng mìn đá vụn phá núi tìm mạch khoáng, hình như đã đào được một cái hang mới."

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục (Bản dịch) của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.