Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiệt Sức

Phiên bản Dịch · 1153 chữ

Chương 30: Kiệt Sức

ĐỀ CỬ để ủng hộ dịch giả BẠO CHƯƠNG các bạn nhé!

---

Cho nên những con nhện kim loại này chỉ có thể chạy trong phạm vi mười dặm quanh binh doanh Cổ Thần.

Nói cách khác, nếu Vu Thiết bị thương ở chỗ cách binh doanh Cổ Thần quá xa, nếu cậu không thể tự mình trở về, cậu chắc chắn phải chết.

Lần này xuất hành, Vu Thiết thuận lợi tập kích, săn được chín con Đại Địa Thử to mọng, mỗi một con Đại Địa Thử đều nặng chừng ba mươi cân (15 kg), chỉ một lần thu hoạch này cậu đã thu hoạch hơn hai trăm cân máu thịt.

Lúc Vu Thiết tinh thần phấn chấn mang theo con mồi quay lại binh doanh Cổ Thần, một con Chuột Độc Răng Sắt từ xéo phía sau lặng lẽ tới gần, thành công tập kích, một hơi cắn lên chân Vu Thiết, rót một lượng lớn nọc độc vào trong người Vu Thiết.

Thân thể Vu Thiết tê dại, lảo đảo đi về phía trước mấy bước, trước mắt tối sầm ngã xuống đất.

Khi tỉnh lại lần nữa, Vu Thiết lại đang ngâm trong cầu thủy tinh, bên tai như trước là tiếng mắng chửi tức giận của Lão Thiết. Mắng chừng một khắc đồng hồ, binh doanh Cổ Thần biến thành một cái đầu lâu cực lớn đột nhiên đụng vào Lão Thiết, tiếng mắng chửi của Lão Thiết dừng lại, hai cái đầu lâu kim loại một lớn một nhỏ mắt đối mắt, ánh mắt lấp lóe một hồi, giọng nói Lão Thiết đột nhiên trở nên cực kỳ quái dị.

"Đúng vậy, ông nội đây...... đã quên cho hắn một bộ giáp trụ."

"Đây là lỗi của ông nội đây sao? Ông nội đây có bao giờ cần tới giáp trụ? Ngươi không phải cũng chưa từng nhắc nhở ta sao?"

"Cái này...... không thể trách ta."

"Ta chỉ là Cổ Thần Binh loại thầy thuốc...... Ha ha, là loại thầy thuốc, ai lại nghĩ tới mấy vấn đề này chứ?" Giọng Lão Thiết thật lớn phập phồng lên xuống, ánh sáng màu máu trong mắt nhấp nháy cực nhanh, làm cho Vu Thiết cũng cảm thấy nhức mắt.

Độc tính của Chuột Độc Răng Sắt không lớn, miệng vết thương do nó cắn ra cũng chỉ nho nhỏ một cái, ngâm trong cầu thủy tinh một lúc, Vu Thiết liền trượt ra khỏi cầu thủy tinh.

Trên trần nhà lóe lên tia điện, trần nhà kim loại giống như gợn nước, xuất hiện một cái vòng xoáy.

‘Đông’ một tiếng, một bộ quần áo màu trắng từ trong vòng xoáy trên trần nhà rơi xuống.

"Mặc vào đi...... Nhìn xem ngươi đã thành bộ dạng gì rồi. Một người đàn ông, để mông trần chạy khắp nơi có được không."

Bốn con nhện kim loại nâng Lão Thiết đi đến bên cạnh Vu Thiết, Lão Thiết giống như không có việc gì dặn dò.

Vu Thiết mấy ngày nay chỉ dựa vào lá dương xỉ che thân vội vàng cầm quần áo lên, luống cuống tay chân mặc lên người. Quần áo rất mềm mại, tay chạm vào mát lạnh, mặc lên người lại vô cùng ấm áp dễ chịu. Đặc biệt là Vu Thiết không nhận ra quần áo này là do vật liệu gì chế thành, không phải vật liệu sợi thực vật mà cậu biết, trái lại liền một mảnh, giống như một thể hoàn chỉnh. Quần áo sau khi mặc lên người liền tự điều chỉnh kích cỡ, dán chặt lên người Vu Thiết, quả thật giống như lớp da thứ hai.

"Tốt rồi, vũ khí, phòng cụ, còn có kỹ xảo chiến đấu sơ cấp."

Lão Thiết hài lòng nói:

"Bây giờ ngươi mới là một chiến sĩ nhập môn đủ tư cách. Như vậy, tiếp tục ra ngoài phấn đấu đi, dũng cảm nhiệt huyết chiến đấu đi, thiếu niên!"

"Nói vậy...... Giống như thương thuật trước đó, ông cũng quên đã cho tôi một bộ phòng cụ?"

Vu Thiết có chút nổi cáu nhìn chằm chằm Lão Thiết.

Người này, vó vẻ không phải người đáng tin cậy.

Cái gì gọi là, bây giờ ‘Vu Thiết mới là một người nhập môn đủ tư cách’? Người trước đó để cho Vu Thiết ‘không đủ tư cách’ ra ngoài săn bắn là ai?

Lão Thiết im lặng, trong đôi mắt lấp lóe ánh sáng màu máu. Nháy mắt tiếp theo, nó bùng nổ rồi.

"Đừng quên, ánh mắt Lão Thiết lúc nào cũng chú ý ngươi. Nếu ngươi lại gặp phải chuyện bị mấy thứ rác rưởi kia đánh lén thành công, ông nội đây sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là khổ tu như địa ngục!"

Lão Thiết lớn tiếng rít gào, âm lượng so với ngày thường cao hơn mấy lần.

Từng tia, từng tia điện màu lam nhạt không ngừng bắn ra từ trên hàm răng của Lão Thiết, đánh thật mạnh lên phần đầu không có dụng cụ bảo hộ của Vu Thiết.

Cả đầu tóc dài của Vu Thiết dựng thẳng lên từng cây, từng cây, giữa những sợi tóc, tia điện bắn ra bốn phía, cậu thét lên chói tai, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi binh doanh Cổ Thần. Lần đi săn này, Vu Thiết thành công săn được một con Nham Mãng cỡ nhỏ.

Nham Mãng chiều dài hơn năm thước, bộ dáng nặng gần trăm cân. Vu Thiết rất vui vẻ khiêng nó trở về binh doanh Cổ Thần, dọc đường, cậu đánh chết hai con Chuột Độc Răng Sắt đột kích, lại trong lúc thu thập Chuột Độc Răng Sắt, bị một con Hắc Quả Phụ kịch độc rơi xuống vai.

Hộ giáp bó sát trên người Vu Thiết ngăn cản tấn công của Hắc Quả Phụ, Hắc Quả Phụ bị một con nhện kim loại nhẹ nhàng đánh chết. Lúc Vu Thiết trở lại binh doanh Cổ Thần, nghênh đón cậu lại là một trận mắng chửi lớn tiếng của Lão Thiết.

Ngay sau đó, Vu Thiết trải qua mấy ngày sống không bằng chết. Bởi vì lần này cậu bị Hắc Quả Phụ đánh lén thành công, Lão Thiết trừng phạt cậu chạy vòng quanh một tòa đại điện kim loại, mỗi ngày đều phải chạy đến kiệt sức, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy mới thôi.

Sau đó cậu sẽ được nhét vào cầu thủy tinh, sau khi khôi phục một chút thể lực nhỏ nhoi, liền dựa theo động tác của bóng người trên màn ánh sáng, liên tục đánh ra thương thuật cơ bản.

Đâm mạnh, quét ngang......

Quét ngang, đâm mạnh......

Một ngàn lần, một vạn lần...... Tương tự đến khi kiệt sức, hao hết một chút sức lực cuối cùng té xuống đất.

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục (Bản dịch) của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.