Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấm Kim Loại

Phiên bản Dịch · 1360 chữ

Chương 19: Tấm Kim Loại

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

"Trúc Cơ Thức quá ôn hòa. Ôn hòa, nghĩa là hiệu suất thấp, cho nên tiến độ rất chậm chạp."

"Ngươi đã mười một tuổi, có lẽ ngươi cần hai mươi năm mới có thể hoàn thành trúc cơ, cái này thì quá chậm rồi."

"Bên dưới đây, có thứ tăng nhanh tu luyện của ngươi." Trong con mắt Lão Thiết bắn ra ánh đỏ, ở vị trí nó nói vẽ ra một cái vòng đường kính hai thước.

Vu Thiết không nói một lời nhảy tới, hai tay dùng sức đào bới mặt đất lên.

Lão Thiết không nói một lời nhìn Vu Thiết, nhìn cậu dùng hai tay đào ra từng khối, từng khối bùn đất, từng khối, từng khối đá, không ngừng ném bùn đất và đá ra phía xa xa.

Đào, đào, đào......

Bùn đất ở tầng bên ngoài cực kỳ mềm, Vu Thiết đào lên có chút dễ dàng.

Sau khi đào xuống sâu hai thước, số lượng cát đá trong bùn đất tăng lên nhanh chóng, mặt đất trở nên càng ngày càng cứng, ngón tay Vu Thiết rất nhanh đã bị cọ rách, mười đầu móng tay đều bị cọ cho nát nhừ, máu tươi không ngừng rơi từng giọt, từng giọt xuống đất.

Hai tay run rẩy, mười ngón co rút, sắc mặt Vu Thiết khó coi nhìn vết máu trên mặt đất.

Vòng tròn đường kính hai thước, cậu chỉ trong phạm vi hai xích vuông đào sâu hai thước, mười ngón tay đã đau nhức thấu tim, không thể tiếp tục đào bới.

"Ngốc......" Một tiếng hừ lạnh, một tia điện quang to cỡ hạt đậu hung hăng đánh lên người Vu Thiết.

Vu Thiết đau đến kêu thảm một tiếng, cả người co giật ngã xuống đất. Tóc dài trên đầu cậu, dựng thẳng lên từng sợi, từng sợi, giữa các sợi tóc ánh chớp điện cực mảnh đang kịch liệt nhảy múa.

"Sinh vật trí tuệ và động vật khác nhau ở chỗ, sinh vật trí tuệ biết sử dụng công cụ." Một tia điện quang của Lão Thiết đánh cho Vu Thiết run rẩy kêu rên, nói từng chữ, từng chữ: "Cái răng treo trên cổ ngươi, ngươi không biết là so với ngón tay ngươi còn rắn chắc hơn sao?"

Sắc mặt Vu Thiết đột nhiên cứng đờ, cậu cố nhịn đau ngẩng đầu lên, nhìn Lão Thiết, hỏi: "Vì sao không nhắc nhở tôi sớm một chút?"

"Ông nội đây muốn xem ngươi có thể ngốc tới mức độ nào." Lão Thiết cười lạnh: "Không ngoài dự tính, quả nhiên là cái loại ngu ngốc nhất kia."

Cười kỳ quái một tiếng, Lão Thiết nói: "Thật ngại quá, ông nội đây chính là người đàn ông thẳng thắn bộc trực như vậy...... Chính là thích nói lời thật lòng."

Vu Thiết cắn răng không lên tiếng, cậu đứng dậy, tháo Nanh Xi Vưu treo trên cổ xuống, dùng dây đeo gân thú quấn lên cổ tay, cầm Nanh Xi Vưu dùng sức ghim xuống đất.

Lúc cầm Nanh Xi Vưu dùng sức, trong Nanh Xi Vưu giống như có dòng điện cực kỳ mỏng manh tràn ra. Bàn tay Vu Thiết cảm thấy ngứa ran, có chút giống như cảm giác bị Lão Thiết dùng điện đánh.

Cảm giác ngứa ran chạy khắp toàn thân, thân thể mệt mỏi bắt đầu khôi phục sức lực.

‘Bang’ một tiếng, Nanh Xi Vưu đánh thật mạnh lên mặt đất.

Mảng lớn đất đá bị đập thành bụi phấn, Vu Thiết tùy ý khẩy Nanh Xi Vưu một cái, trên mặt đất liền hiện ra một hố đất lớn cỡ cái chậu.

Vu Thiết ngẩn ngơ, ngạc nhiên nhìn Nanh Xi Vưu trên tay, cậu cười ‘khanh khách’, nắm chặt Nanh Xi Vưu càng thêm dùng sức mà làm.

Lão Thiết vẫn luôn nhìn chằm chằm Vu Thiết. Nhìn thấy Vu Thiết nở nụ cười, con mắt Lão Thiết nhất thời đảo nhanh một vòng, dùng giọng nói cực nhỏ không thể nghe thấy nhỏ giọng tự nói: "Còn có thể cười được, xem ra vẫn chưa mất trí, sẽ không rơi vào cảnh bị thù hận che mắt hoàn toàn mà trở thành ma vương giết người......"

"Có điều, cho dù biến thành ma vương giết người thì đã sao?" Lão Thiết tràn đầy ý tứ hàm xúc không rõ cười mấy tiếng.

Một tia sáng đỏ chớp lóe, trong một bụi nấm cách xa trăm mét, mấy chục con nhện kịch độc lớn cỡ ngón cái đang bò nhanh tới phía Vu Thiết, ‘xuy’ một tiếng, nháy mắt hóa thành từng luồng, từng luồng khói đen.

"Tiểu Thiết, tốc độ nhanh lên một ít chút." Giọng nói Lão Thiết trở nên có chút yếu ớt: "Ông nội đây suốt quãng đường này đã dốc hết tâm huyết, ngươi không nhanh lên một chút, thì sẽ thật sự không còn sức lực cùng ngươi lăn qua lăn lại nữa."

Thân thể Vu Thiết cứng lại, cậu cắn chặt răng, Nanh Xi Vưu một lần lại một lần tăng nhanh tốc độ hơn nữa, đâm mạnh xuống đất, cát bùn vẩy ra, bụi đất bay loạn. Cơ bắp non yếu trên người Vu Thiết nhu động thật nhanh. Rất nhanh, toàn thân cậu đều là mồ hôi, cát đất văng lên người cậu, kết thành một lớp bùn đất thật dày.

Nanh Xi Vưu sắc bén đáng sợ, đá tảng gì chỉ cần nhẹ nhàng gõ một cái liền nổ thành bụi phấn, việc này mang tới thuận lợi rất lớn cho Vu Thiết.

Vu Thiết cố sức đào bới, một cái hố lớn đường kính hai thước từ từ sâu thêm.

Mệt đến mức không thể cử động được nữa, liền dừng lại chợp mắt một lúc, ngủ một giấc, sau đó ăn một chút gì đó, luyện Trúc Cơ Thức một chút, hoạt động thân thể một chút, rất nhanh có thể khôi phục tinh lực, sau đó tiếp tục đào bới.

Một ngày...... Hai ngày...... Ba ngày...... Mười ngày sau, Vu Thiết đã đào ra tại chỗ một cái hố to sâu tận năm thước.

May mắn địa tầng chỗ này rất ổn định, vách động xung quanh không xảy ra tình trạng sụp đổ.

Ngày hôm nay, Vu Thiết vung vẫy Nanh Xi Vưu, vừa mới đập nát một khối đá lớn cỡ đầu người, Nanh Xi Vưu đụng mạng vào một vật cứng. Một tiếng giòn vang, tia lửa văng khắp nơi, Nanh Xi Vưu mấy ngày qua tách đất phá đá cực kỳ mau lẹ, không có vật cứng nào không thể đập vỡ, bàn tay Vu Thiết bị chấn động đến đau nhức khó thể chịu nổi.

"Đào tới rồi?" Giọng nói Lão Thiết từ phía trên hố to truyền đến.

Vu Thiết dùng Nanh Xi Vưu vạch ra bùn đất trên mặt, bên dưới bùn đất là một khối phẳng kim loại màu trắng bệch.

Kim loại trắng phau, có chút giống như là chất liệu của Lão Thiết.

"Đào tới rồi chứ?" Vu Thiết vuốt ve tấm kim loại lạnh như băng, giống như Lão Thiết, tấm kim loại này bị bùn đất bao phủ không biết bao nhiêu thời gian, bàn tay Vu Thiết phất quá, tất cả bùn đất đều không lây dính một chút nào, tấm kim loại trở nên vô cùng sạch sẽ.

"Mang ông nội đây xuống, đây là cánh cửa, ngươi đập không ra đâu." Lão Thiết gấp gáp nói.

"Cửa?" Vu Thiết nhìn kỹ tấm kim loại dưới chân, cái này cũng không giống dáng vẻ một cái cửa nên có.

Men theo thành hố bò lên mặt đất, Vu Thiết ôm Lão Thiết lên, đứng ở bên cạnh hố nghĩ nghĩ, Vu Thiết trực tiếp ném Lão Thiết xuống hố sâu.

"Tiểu Thiết, thằng nhóc thối!" Lão Thiết ‘đùng’ một cái rơi trên tấm kim loại, khuôn mặt nó hướng xuống, nằm trên mặt đất, tức giận rống lớn một tiếng.

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục (Bản dịch) của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.