Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Lại

Phiên bản Dịch · 2115 chữ

Truyện của tôi không liền mạch. Tôi biết.

Truyện này coi như là tôi viết cho chính mình, chỉ là muốn thử xem khi mình ghép tất cả các chương không liền mạch đến mức tùy hứng lại, chuyện gì sẽ xảy ra.

Chương trước tôi lấy điểm nhìn của một nhân vật phụ đến không thể phụ hơn, và bao quát mọi sự việc diễn ra. Đơn giản, tôi muốn tạo điểm nhấn.

Mà, điểm nhấn này cũng chẳng liền mạch tẹo nào, rời rạc đến phát ngán.

Bởi lẽ, lý do để xuất hiện nó, vì có một thứ tôi muốn lặng lẽ bỏ qua. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, bỏ vẫn không được. Vì vậy, đành nối tiếp nó ở chương này.

Có lẽ ai cũng biết rằng, một bộ phim tình cảm cơ bản, không bao giờ để hai nhân vật chính đến với nhau một cách dễ dàng. Đạo diễn lẫn biên kịch sẽ tạo ra một bể chông, một đầu tăm tối, một đầu là thiên đường. Để làm gì? Đương nhiên là để thách thức kẻ đang ở đầu tăm tối xem có thể vượt qua để đến thiên đường hay không. Vì thế, sơ sơ sẽ có ba loại người đối với bể chông này. Loại thứ nhất - điên cuồng đi qua. Loại thứ hai- sợ hãi lẩn tránh. Loại thứ ba – cương nghị mà vượt qua với sự hòa hợp của lý trí lẫn tình cảm.

- Lưu Thiên Vũ, anh thuộc loại thứ hai yếu đuối. Anh chần chừ, anh do dự, anh sợ hãi. Anh sợ yêu vì anh sợ đau!

Đại khái, Nguyễn Thị Thúy Hồng đã khái quát như vậy.

Sợ yêu, sợ đau.... Ừ, đúng, nhưng chỉ một nửa.

Đế vương lãnh khốc vô tình vẫn luôn coi trọng một thứ mà chẳng ai hiểu nổi – lòng tự trọng. Kẻ từng nếm qua mùi vị của đau khổ, thề sẽ truy sát đến cùng trời cuối đất kẻ dám làm trái tim mình đau khổ lần thứ hai, tự nhiên sẽ cảm thấy, mình phải bảo vệ lòng tự trọng. Để không kẻ nào dám chà đạp tình cảm, để không kẻ nào dám đùa giỡn, không kẻ nào dám bỏ rơi mình.

- Tôi hiểu.

- ......

Giọng nói trong, bình ổn mà vui tai như tiếng chuông bạc lanh lảnh, dẫn lối người ra khỏi u mê. Đó chính là sự kì diệu của thanh giọng. Điều chỉnh đến một mức cân bằng, dịu dàng như nước, thận trọng nhưng không phòng bị, tạo cho người một loại cảm giác muốn buông lỏng. Một lời nói bao gồm tiếng, cảm xúc và cử chỉ nét mặt. Và Thúy Hồng lúc này, tựa như thiên tiên dưới rừng đào xoay tròn một vũ khúc, thanh tao thoát trần, nhàn nhạt hương hoa mà khẽ động đến đáy lòng người một xúc cảm mát lạnh.

- ......

- Nỗi trống rỗng và hoảng sợ do bị cướp mất niềm tin đem lại còn khổ sở hơn là trực tiếp buông tay. Tô hiểu, anh một khi đã thực sự tin yêu vào cái gì, khi bị chính điều ấy vứt bỏ thì sẽ đau khổ hơn bất kì ai.

- ......

- Nhưng mà, Lưu Thiên Vũ. Chẳng thà anh nhìn tâm can mình bị vứ xuống hồ còn hơn là tự tay mình đẩy nó xuống. Hai người đúng là ngu ngốc. Nói sinh mệnh con người nằm trong tay con người chứ không phải là con người có toàn quyền hủy diệt mình. Chỉ vì một lý do vớ vẩn mà tự diệt, tự mình hại mình, đó mới là bóng ma lớn nhất dưới địa ngục.

- ......

- Tôi kể anh nghe một câu chuyện. Ngày xưa thượng đế phái xuống trần gian một cô gái tên là Pandora và một chiếc hộp, căn dặn Pandora không được mở hộp. Nhưng Pandora quá tò mò, xuống trần gian rồi lại không kiềm được mà mở hộp. Nào ngờ, nắp hộp vừa mở đã tuôn ra không biết bao nhiêu thảm hoạ, giáng xuống đầu con người, chúng sinh lầm than, chìm trong bể khổ. Pandora ngu ngốc lại đi nuông chiều con ác thú trong tâm, giống như con người khi yêu là dâng mồi đến no con ác thú.

- ......

- Nhưng có điều, chẳng ai biết. Sau cùng của thảm hoạ, dưới đáy hộp lại là thứ vô giá.

- .......

- Trần gian khi Pandora được phái xuống vẫn là một bức tranh dang dở của thượng đế - thiếu màu sắc. Pandora mở chiếc hộp, thảm họa tuy mang đến chết chóc, chiến tranh, đau khổ, loạn lạc. Nhưng giữa những thứ đó là mầm non của sự sống. Bệnh tật thúc ép con người phải thông minh, chiến tranh nuôi dưỡng anh hùng và chính nghĩa. Đau khổ, lầm than và loạn lạc vẽ ra bức tranh nhân đạo. Chết chóc phát triển sự cảm thương.... Để rồi cuối cùng, mọi sóng gió qua đi, lúc bấy giờ mới có hạnh phúc và niềm vui nảy nở. Thượng đế không thể trực tiếp tạo ra cảm xúc nên ngài mới gián tiếp vẽ ra điều ấy. Còn Pandora đáng thương phải chấp nhận sự trừng phạt vì những gì mình đã làm. Nỗi đau đớn, hối hận tột cùng khi bị nguyền rủa mạnh mẽ đến mức lan tỏa ra ngoài, từ từ thấm vào sự cảm thụ tất cả những con người khác, làm hoàn thiện mọi tâm hồn còn thiếu một nét vẽ. Và bức tranh thế gian hoàn thành.

- ......

- "Pandora và chiếc hộp", tôi kể với anh câu chuyện này, chỉ vì, nó giống ái tình, Lưu Thiên Vũ.

- Anh hiểu không? Nhìn một góc độ khác, chỉ nhờ có dâng mồi đến no con ác thú thì Pandora mới giúp Thượng đế hoàn thành bức tranh nhân gian. Khi yêu, con ác thú trong anh sẽ dày vò chính anh, thử thách anh có vượt qua hay không để đến hạnh phúc. Vì vậy, Lưu Thiên Vũ, anh không tò mò ở dưới đáy chiếc hộp Pandora đó có gì sao?

- ....

Trong nghệ thuật thuyết phục người khác, có một điều cấm kỵ tối cao mà không ai được phép vi phạm, đó là đừng bao giờ dồn kẻ vốn không còn đường để đi trực tiếp vào chân tường.

Thế nên, Thúy Hồng không dám hét lên hỏi tại sao Lưu Thiên Vũ lại nhút nhát như vậy, hay chạy xổ tới nắm cổ áo anh ta, nghiến răng bảo anh ta phải quay lại với đứa bạn thân đáng thương của cô.

Cô chỉ đưa ra cho anh ta lựa chọn, và vẽ nên một cách toàn diện nhất bức tranh về lợi hại cho cái lựa chọn đó của anh ta.

Và cũng thêm vài phần cầu khẩn, giống như tha thiết muốn anh ta cứu rỗi kẻ đáng thương kia.

Nguyễn Thị Thúy Hồng đứng ngược sáng, đầu hơi nghiêng, ánh chiều tà leo lắt làm kẻ khác chỉ có nhìn thấy hàng mi thăng thẳng, mỏng manh như sứ, dễ vỡ như thủy tinh và mơ hồ như sương khói. Dáng vẻ làm người ngẩn ngơ như vậy, lời nói lại như tiếng chuông bạc dẫn lòng người vào mộng mơ. Đối với một kẻ đang rối như tơ vòng, điều ấy lại càng Lưu Thiên Vũ thơ thẩn.

Nhưng không phải loại thơ thẩn do bị nhấn chìm, mà là loại thơ thẩn vì bỗng nhiên trông thấy tia sáng lấp lánh phía trước mặt.

Kẻ vốn luôn ở trong bóng tối, bỗng chốc nhìn thấy ánh sáng, không thơ thẩn mới là lạ. Bởi lẽ, cũng không phải có người cố ý ép anh mà là người ta rạch ra cho anh thấy ánh sáng, và chờ đợi anh lựa chọn đi hay không.

Chân Lưu Thiên Vũ dùng dằng nửa bước nửa dừng. Những hình ảnh như một thước phim quay chậm chập chờn quanh trí óc, đều là về một người. Lưu Thiên Vũ một mình đứng giữa một phòng chiếu trống không, ngơ ngẩn, chẳng biết nên ngồi lại hay bỏ về.

Bất giác, anh nhìn tay mình.

Chiếc điện thoại đang réo từng hồi, dòng chữ "Ngô Diệu Hân" lạnh lùng nhấp nháy trên màn hình. Ngón tay lại chần chừ đặt hờ trên nút xanh, không rút khỏi, cũng không nhấn vào.

Ha, từ bao giờ, ngay cả với những người liên quan đến người đó, anh cũng trở nên nhút nhát vậy?

Phải, tự bao giờ và tại vì sao vậy? Vì sao lại như thế chứ?

Có phải chăng, là vì một lý do duy nhất, lý do anh luôn cố gắng chối bỏ?

Anh yêu người đó. Có phải, là vì vậy không?

Cười vì người, vạn biểu cảm vì người, vạn cảm giác vì người, cứ ở bên người, anh lại cảm thấy mình không phải là mình nữa, trời đất như nở hoa, lăng kính cũng chuyển hồng, không phân biệt nổi đâu là bầu trời, đâu là mặt đất, nhưng lại say mê đến nỗi nguyện đem theo cảm giác đắm chìm.

Phải, tất cả những gì anh cố chối bỏ, đều là vì nỗi sợ hãi cùng ám ảnh trong lòng. Phức tạp đến nỗi chính bản thân Lưu Thiên Vũ còn không hiểu được mình, làm sao kẻ khác hiểu được chứ? Phải, yêu mà cứ tảng lờ, phải, yêu mà cứ chạy trốn, Lưu Thiên Vũ, mình là loại người gì vậy?

Thật kinh khủng.

Khi phải thừa nhận, mình lại yêu thêm lần nữa.

Thật kinh khủng, thật tồi tệ, thật ghê sợ. Thật... Thật...

Anh không biết phải làm gì nữa.

Nhắm tịt mắt lại, đầu muốn nổ tung, một tay cầm cái điện thoại vẫn réo, một tay tì lên thành ghế để khỏi ngã phịch. Vô tình, ngón tay cái chạm hẳn vào nút màu xanh. Ngay lập tức, một tràng âm thanh không xa lạ tuôn ra, muốn vỡ òa.

- "Lưu Thiên Vũ, nói cho cậu biết, tôi sẵn sàng giết cậu, hành hạ cậu, mổ ruột moi tim cậu nếu cậu đụng vào con bé. Lưu Thiên Vũ! Tôi đã nhờ vả cậu việc gì, mà bây giờ lại thành ra như vậy? Tôi cảnh cáo cậu, làm đau nó một lần rồi, đừng ngu ngốc mà làm đau nó thêm lần nữa!! Lưu Thiên Vũ, đưa nó về cho tôi!"

Lưu Thiên Vũ giật mình làm rơi luôn điện thoại. Thế mà âm thanh tức giận đến cực điểm vẫn vang lên bình thường, khiến Thúy Hồng đứng ngồi không yên nãy giờ cũng phải tự mình xem lại đó có phải Ngô Diệu Hân hay không.

- "Đừng chối tôi, Lưu Thiên Vũ! Trên đất nước này chỉ có cậu mới dám ngang nhiên đưa người đi như thế thôi! làm nó tổn thương như vậy vẫn chưa đủ sao? Cậu còn muốn gì nữa?"

- "...."

- "Yêu.... Ha, lúc đầu tôi còn tưởng cậu yêu nó đấy! Hóa ra, hừ, đều là dối trá cả!"

Dối trá.... Dối trá cả....

Lưu Thiên Vũ chẳng nghĩ được gì nhiều, chỉ có một sự phản đối quyết liệt vang lên trong sâu thẳm, bức bách chính con tim điên rồ của mình, nói thành lời.

Dối trá....

- Không phải, không phải dối trá....

Thúy Hồng bỗng sững người.

- "Đúng là không bao giờ tin được đàn ông.... Cậu vừa nói cái gì?"

- Cháu không nói dối. Cháu chưa bao giờ dối trá. Cháu yêu cô ấy. Thật sự, cháu yêu cô ấy.

Thúy Hồng bịt mồm mình lại.

- "Cái... gì cơ?"

- Ngô Diệu Hân, bác nghe cháu nói. Cháu yêu cô ấy thật lòng. Vì vậy, bác đợi đi, cháu sẽ đưa Ngô Nữ Thục Nguyên trở về."

Lưu Thiên Vũ nói xong, thẳng tay cúp máy luôn, bất giác nhìn thẳng vào mắt Thúy Hồng. Rồi bỏ đi, để lại nữ vương một mình trong phòng, kinh hách lẫn vui mừng đến rối loạn.

Trở lại rồi.... Trở lại rồi.... Ác vương trở lại với chính mình rồi.... Ác vương cũng đã thừa nhận luôn rồi.....

- Ấy, Lưu Thiên Vũ, cậu đi đâu vậy? Này....

- Dương Lịch Hi, để hắn đi.

Để con rồng đen bộc phát đi. Bị giam cầm bấy lâu thì phải có chỗ giải tỏa chứ.

Hà hà! Mình đã làm được điều tưởng như không thể !!!

--- End chương 16 ----

:"> xàm quá nhỉ

Bạn đang đọc Kẻ Sát Nhân của Ngọc Đen (Rinny)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.