Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 2009 chữ

- Sao trông mệt mỏi thế kia? Công việc nặng nhọc quá hả? Mọi khi trực đêm cũng thấy còn tinh lực dồi dào mà.

- Thôi, đừng nói nữa, mệt chết tôi mất! Trực ca đêm mà làm như giám sát nhà máy điện nguyên tử không bằng!

- Ơ sao vậy?

- Thì do con bé Ngô Nữ Thục Nguyên đó!

- À à nhớ rồi. Thảo nào thảo nào.....

Ngoài mặt thì ai cũng cười nói vui vẻ thế kia thôi chứ thật ra là oán niệm đã giăng tầng tầng lớp lớp khắp nơi như mạng nhện rồi! Vâng, nhờ phúc của Ngô Nữ Thục Nguyên, ai nấy đều rệu ra như bã.

Sự tích về người kia thì đến trẻ con cũng biết, nghe qua đã đủ hơi quỷ dị rồi chứ đừng nói đến chuyện diện kiến trực tiếp. Vì thế, chả có mà nào đến thăm bệnh cả. Hừ, dám sao? Đám y tá xui xẻo này phải chiếu cố cô ta coi như đã là "phúc ba đời" rồi đó! Cho nên mới nói, ngoại trừ Ngô Diệu Hân và vài gã nhà báo gan hùm ra, phòng bệnh số 304 kia là nơi "hiu quạnh" nhất bệnh viện.

Cũng không phải, đúng ra là chỉ có Ngô Diệu Hân thôi. Ngay cả vài tên nhà báo hiếm hoi kia, mới bước đến trước cửa phòng đã bị mấy người vệ sĩ xách cổ ra ngoài mất tiêu rồi! Cũng dễ hiểu thôi, Ngô Diệu Hân trông thì hiền hậu, chứ hành động thì phải nói là dứt khoát đến vô tình.

Cái gì? Ngươi bị loạn não à? Đã nói là không có ai đi thăm bệnh rồi mà, bĩu môi cái gì? Hả? Ngươi thấy một đám người mặc tây trang như xã hội đen đi hỏi phòng Ngô Nữ Thục Nguyên? Ha ha, buồn cười quá, thôi ngay đi, đừng có tám nhảm nữa....

- Phòng Ngô Nữ Thục Nguyên ở đâu?

Ha ha, số phòng thì 304, còn muốn lấy bệnh án nữa thì đi gặp bác sĩ chủ trị mà lấy. Đúng là buồn cười mà, giờ còn có người đi hỏi về Ngô Nữ Thục Nguyên.... Ha ha.....

- Ha.... Hả?....

Ách..... Từ từ chờ chút, chờ chút.... Ngươi mới nói cái gì? Ngô Nữ Thục Nguyên???

Chị y tá thích buôn dưa lê sau vài phút ôm bụng cười ngặt nghẽo liền méo mặt ngước lên nhìn một chút, rồi thành công bị dọa một mẻ nhảy dựng.

Phật tổ ơi, có người đi hỏi về Ngô Nữ Thục Nguyên..... Không đúng, là một đám người đi hỏi về Ngô Nữ Thục Nguyên!

Tây trang màu đen mà đi lại giữa bệnh viện màu trắng toát thì đúng là quá sức nổi bật. Đàn ông cao lớn đều đều đã đành, gương mặt ai cũng vuông vóc, góc cạnh mang theo sát ý đầy người như sứ giả từ địa ngục. Giờ nhìn lại mới thấy, ai ai trong bệnh viện cũng bị sát khí tràn ngập kia dọa sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên đối mặt. Chỉ có người đi đầu là mang nét phong lưu, vương giả, khí chất đạo mạo của vương tôn công tử, và hào hoa phong nhã còn hơn cả minh tinh điện ảnh. Quá mức đẹp trai!

Nhưng đáng tiếc..... chị y tá run rẩy..... cội nguồn của sát khí chính là xuất ra từ người đẹp trai này a..... Đôi mắt nâu so với tiền còn lạnh hơn, mắt kiếm mày ngài, nhưng lãnh khí cùng ngạo khí lớn không chịu được. Tây trang màu đen còn mang tới sự áp bách cùng đe dọa, chỉ sợ so với bản mặt hầm hầm của đao phủ thủ thì còn đáng sợ hơn! Trời ơi, ông còn công lý không? Xuống đây mà nhìn xem tôi bị ông hại như thế nào!!!

- Có cần tôi nhắc lại không?

- .....

Ư hư hư, mặc kệ là ông trời có xuống hay không, chị y tá lúc này đã lạnh tới mức xương cốt rã rời luôn rồi! Nhắc lại? "Có cần tôi nhắc lại không" ?..... Chị y tá ròng ròng nước mắt..... Bệ hạ ơi, ngài làm ơn thu nòng súng lại đi, con dân bình thường nho nhỏ như thần không dám mạo phạm thánh thượng đâu mà..... Hu hu, thế mới biết trên thế gian này không có nơi nào an toàn cả, ngay cả nơi mà "lương y như từ mẫu" này cũng ẩn chứa nguy hiểm rình rập! Nhìn tất cả trợn mắt trắng dã lên mà dõi theo bóng đám người kia đi khỏi mà chị y tá đáng thương lại thầm đồng cảm.

Tôi hiểu mấy người cảm thấy như thế nào.

Rầm

- Người đâu? Người ở đâu? Các người đem Ngô Nữ Thục Nguyên đi đâu rồi???

Cửa bị oanh liệt đá ra. Ngô Diệu Hân như rồng lửa hầm hầm đi từ tầng trên của bệnh viện đi xuống, chỉ hận không thể một hơi bay ào xuống mà gầm thét, trách cứ tất cả những người có thể trách được. Dung nhan diễm lệ tuy ít phai tàn nhờ chăm sóc tốt, nhưng chỉ cần tức giận một tí thôi liền giống bà phù thủy độc ác ngay. Đáng tiếc, lúc này không đơn thuần là "tức giận một tí" phải là "vô cùng tức giận" mới đúng.

Không thể dùng ngôn ngữ gì để hình dung.

Nãy giờ, tính từ lúc sứ thần địa ngục đi cho đến lúc người này bước vào rồi lại bước xuống, tầm mười phút.

- Giám đốc Ngô.... Bình tĩnh.... Bình tĩnh...... Chúng tôi thật sự không biết gì cả..... A, có có Hồng Ngọc đã gặp kẻ dám đưa Ngô Nữ Thục Nguyên đi....

- .....

Chị y tá đáng thương vẻ mặt ai oán.

Giám đốc, ngài muốn em sống sao? Ông trời, ông muốn tôi sống sao? Nhân vật chính, mấy người muốn tôi sống sao? Tại sao lại nhằm vào một nhân vật phụ nho nhỏ như tôi mà công kích thế này???

Tại sao? Đừng lấy người yếu đuối như tôi ra làm chất bán dẫn cho mấy người lên sàn chứ! Thật không công bằng!

Hốc mắt chị y tá đỏ lên, đảm bảo sẽ lệ rơi đầy mặt, khóc đến lê hoa đái vũ nếu Ngô Diệu Hân cứ nhiệt tình nắm lấy bả vai nữ - phụ - của – vô – cùng - phụ mà lắc lắc hỏi dồn dập

- Cô đã gặp? Nói mau! Là kẻ nào đã đưa con bé đi, hắn đưa đi đâu rồi? Là kẻ nào?

- Giám đốc Ngô... Tôi thật sự không biết gì cả.....

-Đám người như thần chết kia chỉ ào tới một cái là vào rồi ào ra một cái là đi, căn bản không để người nào vào mắt, càng không thèm hạ mắt cáo danh một tiếng. Thậm chí mang người đi cũng không ai dám cản, còn ai có cam đản mà nói tiếng ngăn cản thì đừng nói đưa đi đâu, thật sự là chẳng biết gì ngoài gương mặt cả. Dẫn một đám người đến đã đủ làm chị y tá bạt hồn mất vía rồi, còn tâm trạng nào để để ý đến chuyện khác nữa chứ!

- Nói dối! Mau nói đi, là kẻ nào?

-Hu hu..... Giám đốc.... Tôi không biết....

Đồng nghiệp co ro đứng ngoài thầm hứa hẹn sẽ cúng giỗ đầy đủ cho người con gái hồng nhan bạc mệnh.

- Không biết? Làm sao mà không biết được? Không phải đã nói chuyện sao?

Chằn tinh lại phun lửa, đã sớm thiêu rụi một nửa bệnh viện rồi. Chị ý tá đáng thương lại run rẩy. Bà Hân, trả lời thử một ngày bà đi bao nhiêu bước chân đi rồi hãy tra khảo tôi. Ư hư hư, đâu phải là nói chuyện thì sẽ biết ai là ai đâu. Tôi bị ép cung chứ cũng chẳng phải nói chuyện nữa đâu bà chằn lửa! T^T

Tất nhiên, có đánh chết thì chị y tá cũng không dám hét lên như vậy.

-Tôi thật sự không biết gì....

-.....

Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt "bốc chái" như vậy chứ..... Muốn nướng khét người sao? Tôi vô tội mà!! Tôi không biết gì hết.... Hu hu....

Bà chằn lửa chắc cũng còn chút lương tâm mà buông tha cho chị y tá, tức giận giậm giậm chân, thở phì phò. Sau đó một lúc, cố bình tĩnh lại mới lấy điện thoại ra, cấp tốc gọi cho ai đó. Diễn biến ra sao gì gì đó chị y tá không biết, chỉ biết sau đó ông trời lại phái người xuống tiếp.

Mà người đó là, hình như cũng đến rất vội vàng, giống như là trời sắp sụp đến nơi.... Hả? Lưu Thiên Vũ?

Đế vương lãnh khốc trong truyền thuyết đại giá quang lâm, loại bỏ khí thế áp bách như lời đồn ra, ngay cả chị y tá đang đứng sát vực cũng phải kiềm chế kích động muốn hét lên. Quá đẹp trai! Quá quyến rũ! Quá phiêu lượng!

Nhưng mà..... hình như đang thịnh hành mốt tâm trạng bề ngoài thì lạnh lùng, trong đáy mắt lại ồ ạt nổi bão thì phải.... Biểu cảm của Lưu Thiên Vũ giống với người ban nãy, chỉ có điều, bão của Lưu Thiên Vũ là vì tức giận, còn bão của người kia là vì độc lãnh cười cho âm mưu gian ác nào đó thôi!

- A A, nhắc tới người kia mới nhớ.... Anh ta có để lại mảnh giấy.....

A A A, giờ này mới nhớ ra, cái người khủng bố lúc nãy trước khi đi còn dừng lại trước mặt chị y tá đáng thương, hai tay bế Ngô Nữ Thục Nguyên đang ngất lịm, như một con mèo nhỏ, đôi mắt kia liếc tới một cái làm chị y tá run không ngừng luôn, còn tưởng có gì sẽ xảy ra, không nghĩ tới là anh ta lại ra lệnh cho người vệ sĩ đứng phía sau, đưa cho chị y tá một mảnh giấy.

Mảnh giấy cứng, chữ viết tay, nét uốn lượn và thanh mảnh như sóng nhẹ, giống như là tùy ý viết vài từ, nhưng là, đặt vào hoàn cảnh này, thì giống như ẩn chứa một thông điệp gì gì đó.

Đôi mắt kia quét tới cái bàn tay run run cầm mảnh giấy của chị y tá, rồi lại nhìn khuôn mặt chị, môi vẽ nụ cười.

Nụ cười đầy hiểm độc.

Vậy mới nói, anh ta đến và đi cứ như cơn gió, nhưng là cơn gió mang mùi thuốc súng của khủng bố đó! Làm người ta sợ tới mức, quên luôn mình mới làm gì.

May quá, lúc này lại nhớ ra, cái mảnh giấy kia chắc chắn là có bí mật gì đó, cứ giao cho những người này, rồi thì mình sẽ được tha.

Chị y tá thông minh hiểu ra, lúc này chính là phải nắm bắt thời cơ mà giao nộp thứ cần giao. Giấy.... mảnh giấy chết tiệt.... đây rồi..... đây rồi.... các người cầm thì cầm đi, rồi hãy buông tha cho tôi đi.

Quả nhiên, mới giao nạp ra mảnh giấy, Lưu Thiên Vũ đã gấp rút giật lấy, bất động thanh sắc trong vài giây rồi xoay người bỏ đi, thậm chí, một lời thoại cũng chưa nói. Ngay cả Ngô Diệu xem xong mảnh giấy, cũng ngưng thần nghĩ ngợi một chút rồi vội vàng bỏ đi ngay. Mảnh giấy tà tà đáp xuống mặt đất.

Chị y tá cầm xem, nhẩm đọc. Đọc xong liền chẳng hiểu gì, mà cũng chẳng còn tâm trạng nào để hiểu.

"Lưu Thiên Vũ, nơi nòng súng bắt đầu tất cả."

Chương ngắn nhất trong tất cả các chương – đây chỉ là chất bán dẫn -

End.

Bạn đang đọc Kẻ Sát Nhân của Ngọc Đen (Rinny)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.