Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới thứ 1: Vũ nữ Bách Nhạc Môn

Phiên bản Dịch · 1835 chữ

- Mẫn Mẫn, em mau tỉnh lại đi, uống thuốc trước rồi hẵng ngủ tiếp!

Phong Thất Nguyệt nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện, giọng nói rất êm dịu còn có vài tiếng cuốn lưỡi. Sau đó, cô cảm giác có người đẩy đẩy trên người mình, Thất Nguyệt mơ màng mở mắt ra, cô thấy một người mặc sườn xám, uốn tóc xoăn, cô gái đó đang nhìn cô với vẻ lo lắng.

-Đầu đau quá…

Thất Nguyệt vừa mới cử động thì đầu lại đau đớn một trận. Cô không khỏi rên một tiếng, cảm giác như có gì đó đang nứt ra vậy.

-Tất nhiên là phải đau rồi! Em không muốn sống nữa phải không, hôm qua sốt như vậy mà còn tới làm, cuối cùng ra khiêu vũ còn ngất xỉu nữa, làm cho khách hoảng sợ, ông chủ phải khom lưng xin lỗi cả nửa ngày thì khách mới chịu bỏ qua. Chị thấy hay là em đi xin lỗi ông chủ đi, nếu không sau này… em sẽ bị làm khó đó!

Cô gái cẩn thận đỡ cô dậy, sau khi đút thuốc cho cô thì nói tiếp:

-Em ngủ một giấc cho khỏe đi, hết sốt là tốt tốt thôi! Bác sĩ nói em là do quá mệt mỏi, em cũng thật là! Buổi tối đi khiêu vũ, ban ngày còn giúp mẹ em làm việc nhà, cho dù người làm bằng sắt cũng chịu không nổi đâu!

Cô gái vừa đắp chăn cho Thất Nguyệt, trong giọng nói đều là ai ở bên ngoài bất hạnh, ai bên ngoài không cạnh tranh!

-Ừ!

Thất Nguyệt đáp lại một tiếng, gật đầu. cô giá kia tém tém chăn cho Thất Nguyệt rồi bưng ly nước, mở cửa ra ngoài rồi cẩn thận khép cửa lại.

Thất Nguyệt nằm trên giường bắt đầu tiếp thu nội dung.

Bây giờ là năm 1933, ở Thượng Hải, chủ nhân của thân thể này là một vũ nữ tên Lý Mẫn Nhi.

Khi còn bé, gia cảnh của Lý Mẫn Nhi khá tốt, cha làm ở cửa hàng tây, mặc dù không thuộc tầng lớp đại phú đại quý nhưng cũng được coi như là gia đình kinh tế tầm trung sung túc. Mẹ là nội trợ, nguyên chủ còn một em trai và một em gái nhỏ hơn mình ba tuổi, là một gia đình hạnh phúc. Nào ngờ, năm nguyên chủ mười sáu tuổi, cha đột ngột qua đời vì bệnh, chuyện này khiến cả gia đình lâm vào tình thế khó khăn.

Mẹ Lý Mẫn Nhi luôn sống trong nhung lụa, tới bây giờ bà ta cũng chưa từng phải chịu khổ. Bây giờ, nguồn kinh tế trong nhà lại không còn, bà Lý vô cùng hoảng sợ. Bà ta cũng không muốn ra ngoài kiếm việc làm để nuôi sống ba đứa con mà lại đánh chủ ý lên đầu Lý Mẫn Nhi. Bà Lý khóc lóc cầu xin Lý Mẫn Nhi nghỉ học, Lý Mẫn Nhi cũng hiểu được tình huống nhà mình nên nhịn đau đồng ý. Tuy nguyên chủ còn nhỏ nhưng lại học rất giỏi, đặc biệt trường của nguyên chủ còn là trường công giáo, tiếng Anh có thể nói rất lưu loát, nghỉ học xong muốn tìm một công việc cũng không khó. Nhưng bà Lý lại ép nguyên chủ đi sàn nhạy làm vũ nữ, bởi vì những công việc khác không thể kiếm tiền nhanh để duy trì cuộc sống gia đình trong thời gian gấp gáp như thế.

Lý Mẫn Nhi cũng rất hiếu thuận nên đã đồng ý.

Buổi tối Lý Mẫn Nhi đi khiêu vũ, ban ngày còn phải giúp bà Lý luôn sống trong nhung lụa kia làm việc nhà. Nhưng mà mặc dù như thế thì nguyên chủ cũng không được hai đứa em tôn trọng, đặc biết là đứa em trai, lúc nào cũng cảm thấy chị gái làm bẩn nhà của mình, cả ngày không trào phúng thì chính là nhục mạ, hưng đứa em gái thì lại là một ‘ đóa hoa trắng’ không biết đến lợi ích, luôn khiến cho đứa em trai luôn tức giận chị cả hơn nữa.

Vì nuôi sống gia đình, Lý Mẫn Nhi cũng không lập gia đình, cho tới khi nguyên chủ đến lúc tuổi già sắc giảm thì lại bị người nhà đuổi ra ngoài, nói Lý Mẫn Nhi là sỉ nhục của gia đình. Nếu như giữ nguyên chủ lại thì em trai và em gái không thể kết hôn với người torng sạch được.

Lý Mẫn Nhi mang một thân bệnh tật nên khi bị đuổi ra ngoài cũng chỉ có thể đi ăn xin, chẳng bao lâu thì bị chết vì lạnh cóng.

Thất Nguyệt chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi thật dài. Cuộc đời nguyên chủ này đúng là đáng buồn, vì người nhà dâng hiến cả đời, thế mà cuối cùng lại bị bọn họ ghét bỏ như rác rưởi, thảo nào mà hận tới mức muốn làm giao dịch linh hồn.

Phong Thất Nguyệt giật giật thân thể, cảm giác mình không có chút sức lực nào. Cơ thể này quá yếu, còn phải vất vả quá độ nên làm cho bên trong mới tổn thương như vậy.

Ở Bách Nhạc Môn, một đại dương có thể nhảy bảy điệu nhảy, nhưng một khối đại dương lại không đủ để em gái may quần áo, huống chi còn có một em trai như thiếu gia và một người mẹ suốt ngày than vãn mệnh mình khổ như thế nên đêm nào Lý Mẫn Nhi cũng phải lao lực.

Cho đến sau nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi, đôi khi tan làm xong thì chân cũng đã sưng lên.

Cô giá kia tên là An Lan Hoa, cô ấy ngại tên mình quá quê mùa nên tự sửa tên thành Anna. Nhà của Anna là ở nông thôn nên cô ấy tự thuê phòng ở đây để sống, căn phòng không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách nhỏ. Giường trong phòng ngủ chỉ nằm được một người, hai ngày nay Anna đều ghép ghế lại để ngủ ngoài phòng khách.

Thất Nguyệt vô cùng áy náy, đợi thân thể khỏe hơn một chút thì cô lập tức chào tạm biệt Anna. Anna muốn giữ cô lại, kêu cô dưỡng bệnh đến kkhi khỏe rồi hẵng về, nếu không… khi về nhà thì lại phải làm trâu làm ngựa, như thế thì tới khi nào mới hết bệnh được.

Nhưng Thất Nguyệt lại muốn rời đi nên Anna cũng khong còn cách nào khác, kín đáo đưa cho Thất Nguyệt mười đồng đại dương. Trên người Lý Mẫn Nhi không có một xu, thu nhập hàng ngày đều nộp cho bà Lý, còn tiền xe mỗi ngày sau khi tan làm là do kiếm được trong ngày tại sàn nhảy.

-Mấy ngày nữa tôi sẽ trả lại cô!

Phong Thất Nguyệt cầm đồng đại dương rồi nói với với Anna. Anna cũng khônng giàu có gì, một tháng cô ấy đều phải gửi tiền về cho gia đình, căn bản cũng chả còn để dành được bao nhiêu.

-Trả cái gì mà trả! Trong túi tiền cô có bao giờ cất hơn năm đồng đâu! Cả ngày khuyên cô đều khuyên cô để dành lại một chút mà cô cũng không nghe, cứ điền hết vào cả nhà không đáy kia, lúc lớn tuổi thì làm sao bây giờ?

Anna vẫn luôn rất nhanh mồm nhanh miệng, trước kia Lý Mẫn Nhi luôn có chút xa cách với cô ấy vì cô ấy hay nói mấy chuyện này nhưng lại không biết Anna nói ra đều là vì tốt cho cô.

-Tôi biết rồi!

Phong Thất Nguyệt mím môi, cô tất nhiên sẽ không tin vào cả nhà kia nữa, không chỉ không nuôi bọn họ nữa mà còn muốn làm cho họ vạn kiếp bất phục.

-Cũng tại cái tính hay buồn bã này của cô đấy, nếu cô hoạt bát lên một chút thì với dung mạo của cô làm sao không nổi tiếng được chứ!

Anna đâm cô một cái, thấy bộ dạng tu sĩ già của Thất Nguyệt thì cảm thấy rất là vô lực.

Phong Thất Nguyệt có giữ lại ký ức của Lý Mẫn Nhi nên cô mua hai cân điểm tâm trong cửa hàng rồi kêu một chiếc xe kéo chạy về Lý gia.

Năm đó, Lý gia là một nhà sung túc, tuy đã suy tàn nhưng căn cơ thì vẫn còn, nhà của Lý gia là một tứ hợp viện độc lập, đường xá tốt và còn có một vườn rau, nếu bây giờ bán đi cũng sẽ được mấy vạn đồng đại dương, nhưng bà Lý lại tình nguyện kêu con gái đi bán thân chứ không muốn bán nhà lấy tiền.

Trong lòng Phong Thất Nguyệt cười nhạt, trên mặt mang theo sự trào phúng, tay đẩy cửa vào nhà..

-Mày còn biết về nhà hả? Mấy ngày nay mày chết ở đâu hả, mày không biết trong nhà đang chờ mày về đưa tiền mua gạo nấu cơm sao?

Bà Lý nghe tiếng mở cửa thì tức giận đi ra từ trong nhà.

-Một tuần tôi đưa bà ít nhất là ba mươi đồng, bà lại nói là không có tiền mua gạo à?

Cô vốn dĩ không muốn xung đột với bọn họ sớm nhưng thấy bộ dạng chổng ngược chân mày của bà Lý thì Phong Thất Nguyệt lập tức cảm thấy tức giận không có chỗ phát tiết. Con gái không có tin tức gì cả hai ngày mà câu đầu tiên bà ta hỏi lại là tiền.

Bà Lý có chút sửng sốt, con gái cả từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ cãi lại bà ta. Lý Mẫn Nhi học ở trường công giáo nên tính cách vô cùng nghe lời, nếu không thì… bà Lý cũng không dám đối xử với nguyên chủ như thế.

-Mẹ đây không phải là đang lo cho mày sao! Hơn nữa em trai mày cũng sắp phải đóng học phí rồi, Diệu Nhi còn phải may đồng phục học sinh nữa, bạn học của nó mời sinh nhật nên không thể để nó mặc đồ cũ được! Vì thế, mẹ đã thuận tiện may hai bộ rồi, tiền trong nhà cũng đã xài hết. Con đó, mấy ngày nay đi đâu mất dạng hà, gạo chỉ còn đủ trong hôm nay thôi, con mà không về thì cả nhà phải hít không khí để sống rồi! Trên người con còn tiền hay không, đưa cho mẹ để mẹ đi mua ít thịt, mẹ thấy em trai con hai bữa nay lại gầy đi rồi, phải bồi bổ cho nó!

Ngữ điệu của bà Lý ôn hòa hơn một chút nhưng bên trong vẫn mang ý oán trách.

Bạn đang đọc Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn của Khoái Nhạc Tiểu Vu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaiamtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.