Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

người được chọn

Phiên bản Dịch · 1568 chữ

Trên một tinh cầu bỏ hoang, vắng vẻ và tối tăm của Liên minh tinh tế, một chiếc cơ giáp hư nằm lẳng lặng trên mặt đất. Dưới thân nó là một cái hố to do lúc rơi xuống tạo ra, mạng lưới dây điện của nó đã lộ hết ra bên ngoài, mà vỏ ngoài của cơ giáp lồi lõm đủ loại vết thương, từ đây có thể thấy trận chiến nó từng trải qua có bao nhiêu thảm khốc.

Phong Thất Nguyệt muốn bò ra khỏi buồng lái nhưng cô vừa mới cử động nhẹ thì lập tức phun ra một búng máu. Cô cười khổ một cái, xem ra nội tạng của cô đã bị thương rất nghiêm trọng rồi, mà phần xương cốt bên dưới cũng đã gãy mất mấy cái, bây giờ cô cứ như không còn là mình nữa rồi! Nếu bây giờ cô còn chút nội lực thì còn có hi vọng sống sót, nhưng cô đã bị phế bỏ thể thuật, hiện tại cô chỉ còn cách chờ chết thôi!

Lại phun ra một ngụm máu nữa, Phong Thất Nguyệt bắt đầu cảm thấy trước mắt mờ nhạt, thân thể rét run, dù cô không phải chết thì vỡ nội tạng thì cứ chảy máu như thế này cũng chả sống được bao lâu.

Trong lòng Phong Thất Nguyệt càng thêm hận, loại hận ý này càng ăn mòn cô hơn cả sự đau đớn của vết thương, hàm răng của cô cắn chặt, máu theo khóe miệng tràn ra ngoài khiến cho gương mặt trắng bệch của cô càng thêm thê thảm.

Cô không cam lòng, tại sao, dựa vào cái gì chứ! Trong lòng cô càng tự hỏi thì hận ý càng lan tràn.

Phong Thất Nguyệt được gọi là Thất Nguyệt là vì khi cô được nhặt được là thời tiết đang vào thu, cô không nhớ rõ trước đây mình là ai, tên gì, có cha mẹ hay không. Ký ức của cô bắt đầu từ khi cô uống một loại hỗn hợp dinh dưỡng chất lượng kém trong trạm thu nhận, mùi vị của hỗn hợp dinh dưỡng sền sệt, còn mang theo mùi vì quá hạn sử dụng, đó chính là bắt đầu hồi ức của cô.

Cô chưa ở trạm thu nhận được một ngày thì gặp phải Phong gia tới chọn người. Đại tiểu thư Phong gia cần ảnh vệ nên họ tới nơi này để xem có đứa bé nào có thiên phú tốt hay không. Thiên phú của Thất Nguyệt cũng được coi như là thuộc loại tốt nhất, vì vậy mà cùng ngày cô đã bị mang đi, đưa đến trại huấn luyện.

Trong trại huấn luyện rất cực khổ nhưng cô đều cắn răng nhịn xuống, thành tích của cô tốt, tính tình lại cương nghị nên năm mười tuổi, cô được đưa tới trước mặt đại tiểu thư Phong Uyển Uyển cùng với ba người khác, ba người bọn cô sẽ trở thành cái bóng của Phong Uyển Uyển. Thất Nguyệt không có quá khứ, cô cũng chẳng nghĩ tới tương lai, từ khi vào trại huấn luyện thì tương lai của những đứa trẻ như cô chính là nghe lời.

Từ nhỏ tới lớn, Phong Thất Nguyệt đều ở bên cạnh Phong Uyển Uyển. Phong Uyển Uyển là một trong những người thừa kế nên cô ta luôn bị rất nhiều người ám sát, mà thứ những sát thủ này để lại chính là những vết sẹo trên người Phong Thất Nguyệt, mà thứ Phong Thất Nguyệt lấy chính là mạng của họ, Phong Thất Nguyệt cho rằng mình sẽ bảo vệ Phong Uyển Uyển cả đời nhưng cô không hiểu tại sao cuối cùng người muốn cô chết chính là Phong Uyển Uyển.

Đến bây giờ Phong Thất Nguyệt cũng không hiểu được lí do là vì sao? Phong Uyển Uyển phế đi thể thuật của cô, cắt gân chân của cô, nếu không phải là bình thường Phong Thất Nguyệt còn để lại chút đề phòng thì hiên tại cô đã bị tiêm thuốc hòa tan rồi.

Cô cảm thấy thân thể mình nhẹ bổng, có phải là cô sắp chết không? Nhưng mà cô không cam tâm! Cô cảm thấy có một cỗ ngoại lực đang lôi kéo linh hồn mình thoát ly thể xác.

Thời điểm linh hồn Phong Thất Nguyệt tỉnh lại thì cô đã ở trong một không gian trắng xóa.

-Nơi đây là thiên đường sao?

Phong Thất Nguyệt nhìn chung quanh, nhỏ giọng thì thầm.

-Xuy…

Một tiếng cười khẽ vang lên.

Bỗng nhiên Phong Thất Nguyệt quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông đang đứng phía sau mình. Bề ngoài của người đàn ông này vô cùng tuấn mỹ, dù cho Đường Thần đứng trước mặt anh ta thì cũng ảm đạm mờ nhạt. Cho tới bây giờ, Phong Thất Nguyệt cũng chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp như thế nhưng trực giác của cô mách bảo là người này rất nguy hiểm.

-Anh là ai?

Phong Thất Nguyệt cảnh giác nhìn người đàn ông.

-Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là… cô muốn tiếp tục sống hay là muốn chết đi như thế!

Người đàn ông nhìn Phong Thất Nguyệt.

-Tôi…muốn sống!

Phong Thất Nguyệt trả lời.

-Cô muốn báo thù không?

Ánh mắt của người đàn ông vô cùng lạnh lẽo, trong đó không hề có chút cảm xúc gì.

-Muốn!

Thất Nguyệt nắm chặt tay, tất nhiên là cô muốn, cô muốn đem những gì mình phải trải qua trả lại trên người Phong Uyển Uyển.

-Ký vào thỏa thuận này đi, tôi sẽ cho cô một cơ hội!

Người đàn ông búng ngón tay, một tờ giấy đột ngột xuất hiện, bay tới chỗ Phong Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt nhận lấy tờ giấy để xem, lúc này cô mới hiểu người này muốn cô làm gì.

Nơi này có rất nhiều không gian song song, bao gồm luôn cả thế giới mà Phong Thất Nguyệt sinh sống, tất cả đều do người đàn ông này tạo ra. Những không gian này muốn tiếp tục phát triển thế giới mới thì cần có năng lượng, mà những năng lượng này bắt nguồn từ linh hồn mà một vài người dâng lên, mặc dù những thế giới này là do người đàn ông kiến tạo nhưng anh ta cũng không thể cưỡng chế rút hồn phách của người khác.

Điều Phong Thất Nguyệt cần làm là tiến nhập vào cuộc đời của những người này, thực hiện yêu cầu mà họ ủy thác, khiến cho người đó cam tâm tình nguyện dâng linh hồn lên.

Thù lao chính là những điểm kinh nghiệm EXP sau khi hoàn thành độ khó của các nhiệm vụ, những kinh nghiệm này có thể đổi được những vật phẩm trong cửa hàng hoán đổi.

Phong Thất Nguyệt nhìn xuống cửa hàng vật phẩm, ‘ thuốc trị thương vạn năng’ mà cô cần có giá là 200 điểm nhiệm vụ. ngoại trừ thuốc trị thương vạn năng còn có rất nhiều đồ vật thiên hình vạn trạng như sách thuốc, thực đơn, bí tịch võ công, công pháp tu tiên, thậm chí còn có ‘ không gian tùy thân’ với giá trên trời nữa.

Phong Thất Nguyệt không chút do dự ký vào thỏa thuận, tuy nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì anh ta sẽ lấy đi linh hồn cô, nhưng cô không để ý điểm này. Chỉ cần cô có cơ hội, cô tin tưởng mình sẽ làm được, cô phải sống tiếp.

Đối với việc Thất Nguyệt thoải mái đồng ý, người đàn ông rất hài lòng, anh ta đã tìm rất nhiều người làm nhiệm vụ nhưng đa số đều nói rất nhiều, không phải cò kè mặc cả thì chính là khóc sướt mướt, vô cùng phiền phức. Thất Nguyệt không yêu cầu anh ta thứ gì thì ngược lại người đàn ông lại muốn cho cô một vài chỗ tốt.

-Cái này cho cô!

Ngón tay người đàn ông điểm một cái lên đầu Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt cảm thấy như có thứ gì đó vào trong thân thể mình nhưng lập tức đã không thấy tăm hơi.

-Đó là cái gì?

Thất Nguyệt nghi ngờ hỏi.

-Chính là nếu như gặp chuyện cô không muốn làm thì cô có thể tắt phần cảm giác đi, để cho thân thể làm nhiệm vụ theo bản năng là được!

Người đàn ông giải thích với sự kiên nhẫn hiếm thấy.

-Chuyện không muốn làm à?

Thất Nguyệt có chút khó hiểu, cô sửng sốt một hồi mới phản ứng ra, gương mặt có chút đỏ.

Thất Nguyệt còn chưa từng trải qua việc đời, nhưng thời điểm còn trong trại huấn luyện, huấn luyện viên từng nói với các cô, cô cũng hiểu được đôi chút. Nhưng dù sao cô cũng là thiếu nữ, khi tham gia nhiệm vụ thì không thể tránh khỏi xảy ra mấy việc này, như vậy sẽ khiến cô có rất nhiều phiền phức.

Hiện tại, Phong Thất Nguyệt chỉ có thể nhận nhiệm vụ sơ cấp, bởi vì tinh thần lực của nên cô còn chưa thể thực hiện nhiệm vụ có độ khó cao hơn nên phải bắt đầu làm lại.

Bạn đang đọc Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn của Khoái Nhạc Tiểu Vu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaiamtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 252

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.