Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3003 chữ

- Thưa công tước, phu nhân đi rồi ạ - Hầu tước run rẩy nói, thậm chí còn không dám nhìn lấy khuôn mặt Adalwen.

Choang.

Cốc rượu trên tay vỡ tan nát. Chất Vang đỏ chảy trên nền đá như máu ai đổ ra, bê bết. Bàn tay Adalwen run run, ánh mắt dại ra một lúc như thể không kịp xử lí thông tin mình vừa nhận. Mấy mươi giây sau, chỉ trong chớp nhoáng, ngọn lửa bao lấy vị hầu tước kia, khiến ông ta sợ hãi mà ngã lăn ra đất.

- Tôi không dám lừa ngài đâu. Các bài báo đã đăng cả rồi, dân chúng trên dưới ai cũng biết cả rồi.

Lửa cháy rực trong nắm tay Adalwen, đôi mắt không có lửa nhưng ai cũng có thể cảm thấy có một ngọn lửa căm phẫn đang bùng lên trong đôi mắt ấy.

Adalwen tức tốc bỏ đi, không màn đến bất cứ thứ gì nữa. Bất cứ thứ gì cản đường anh ta lúc này đều bị thiêu rụi, dù là người hay vật.

Đột nhiên nhớ đến mái tóc vàng, Adalwen ra lệnh cho người hầu:

- Tám phút nữa kéo cô ấy lên, chăm sóc cho đàng hoàng, tuyệt đối không để cô ấy rời khỏi đây. Ai làm trái lệnh, giết.

Kim đồng hồ trên tay người hầu vẫn tích tắc tích tắc quay.

Đã bao lâu trôi qua rồi, Lin cũng không biết. Nhỏ chỉ biết cơ thể mình đã không còn sức vùng vẫy nữa, tay chân co rút lại, ngực như bị ai bóp lấy. Cả cơ thể buông lỏng ra, để mặc dòng nước đẩy đưa.

Chiếc váy đỏ như dệt ra một làn máu trong nước. Mái tóc vàng bồng bềnh trên mặt nước có ánh mặt trời chiếu vào.

Mọi đau đớn đều đi qua, cảm giác bồng bềnh bay bổng lâng lâng xâm chiếm lấy tinh thần và thể xác của Lin. Cảm giác này sao mà quen thuộc thế, như thể nhỏ đã cảm thấy ở đâu rồi vậy. Cảm giác cơ thể trôi nổi bồng bềnh này, sao mà quen quá.

Đầu óc Lin lịm dần đi.

Trong các bộ phim hay có cảnh như thế này, đó là khi một nhân vật bị mất trí nhớ sẽ có thể mơ màng nhớ lại khi bị rơi xuống nước.

Lin chắc chắn là mình không bị mất trí nhớ, nhưng nhỏ lại thấy những hình ảnh rất kì lạ.

Trong giấc mộng, tạm gọi là như vậy, Lin thấy một bé gái với mái tóc vàng hoe bị rơi xuống nước, cô bé bất lực vùng vẫy nhưng vô ích vì cô không biết bơi. Nhưng may sao lúc đó có một vòng tay mạnh mẽ kéo lấy người cô, vòng tay vững trãi chở che lấy cô, kéo cô ra khỏi bàn tay tử thần.

Sau đó có một cánh môi lạnh đặt lên môi cô, hơi thở lạnh như làn hơi bốc ra từ tảng băng đi vào cơ thể cô. Kì lạ lắm, rõ ràng nó rất lạnh nhưng sao cô bé lại cảm thấy thật ấm áp.

- Cảm ơn vì đã cứu em, em có thể biết tên anh không? - Cô bé sau khi tỉnh lại liền hỏi.

Chàng trai đó không hề đáp lại, chỉ lạnh lùng xoay lưng đi. Bóng lưng cao lớn mất dần dưới ánh trăng bạc. Trong không gian đêm hoa hồng rơi xuống như mưa.

Sau đó một chàng trai khác chạy đến, hớt hãi ôm lấy cô bé:

- Chúa ơi, Lisatte em gái của anh, em sao vậy?

- Em không sao đâu anh trai.

Lisatte?

Lin ho sặc sụa, không ngừng nôn ra nước, cảm thấy lòng ngực đã thoải mái hơn hẳn. khuôn mặt tái méc rũ rượi đã có chút sắc, ánh mắt xanh mở ra.

Ánh mắt đong đầy hình ảnh của Zue.

Mái tóc anh ướt nhẹp, những giọt nước theo từng sợi tóc nhỏ xuống, đôi mắt anh nhìn Lin đầy nét lo lắng, thậm chí Lin có thể cảm thấy hơi thở gấp của Zue và vòng tay đang ôm mình hơi run rẩy.

- Sao anh lại ở đây? - Lin ngồi dậy, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, Adalwen đã đi đâu mất, chỉ có vài người hầu là bất tỉnh nằm trên sàn nhà. Nhỏ lo lắng chộp lấy cánh tay Zue:

- Anh không nên đến đây, nếu để người khác thấy anh có mặt ở đây chắc chắn sẽ rắc rối, mau đi đi.

Zue ôm chặt lấy Lin, như thể nhỏ vừa chết đi sống lại. Sau đó anh đưa tay lau đi khuôn mặt ướt nhẹp của Lin, vuốt mái tóc vàng bám bết trên vầng trán gọn qua, cười nhẹ nói:

- Anh đến đưa em về.

Trái tim Lin như chững lại, như là bỏ quên vài nhịp đập, trong mắt Lin không còn ngọn lửa bập bùng của Adalwen nữa, chỉ có khuôn mặt Zue khắc ghi nơi võng mạc.

Hơn bao giờ hết, hơn bất cứ thứ gì, ngay chính khoảng khắc này, Lin biết, mình đã chạm tay đến trái cấm.

Đã để cho trái tim rung động trước người không bao giờ được phép rung động.

- Bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây, nghe anh, em cứ theo hướng này đi thẳng, rồi nhảy qua cửa sổ chạy xuống sân sau, ở đó dù thấy một chàng trai có sừng hay một con rồng thì cứ gọi nó là Helios rồi ra lệnh cho nó đưa em đi, khi cưỡi được nó rồi thì cứ phá kết giới mà ra, nếu em giận thì cứ phá nhiều vào cho đỡ tức. Hiểu không?

Lin gật đầu, nhưng lại lắc đầu:

- Con rồng Helios sẽ nghe lời em sao?

Zue đỡ Lin đứng lên, đặt hai tay lên vai nhỏ, cuối xuống sát mặt Lin:

- Sẽ là như vậy. Tin anh.

Lin gật đầu chắc nịch, bàn tay đặt lên bàn tay trên vai mình:- Còn anh thì sao?

- Anh sẽ đợi em ở ngoài thành Vol.

Kể cả đang lúc gặp nguy hiểm thế này, nhưng chỉ cần Zue ở cạnh, Lin không sợ gì nữa. Ánh mắt tít lên nụ cười ngọt ngào:

- Hứa như vậy rồi nhé.

Lin quay đi, mặc nhanh chiếc áo choàng mũ trùm kín mà Zue vừa đưa vào, nâng váy chạy thật nhanh theo con đường mà Zue đã chỉ. Sau khi thông qua cửa sổ nhảy từ tầng 3 xuống, Lin băng qua một tòa tháp tráng lệ nữa mới đến được sân sau.

Hoa uất kim hương đỏ trong vườn nhà Kentauros nở rực dưới ánh trăng như đám lửa vây lấy cả khu vườn. Tại đó xây một chồi nghỉ màu đỏ rất đẹp, nhưng chàng trai ngồi trong chồi nghỉ đó còn đẹp hơn.

Mặt mày như vẽ, đôi tròng mắt màu rượu Champagne kì lạ, nhưng đôi đồng tử hình bầu dục còn kì lạ hơn, và lạ lùng hơn nữa là cặp sừng đen cắm trên đầu anh ta.

Hoa trong vườn khẽ lay, những bông hoa uất kim hương như chiếc chuông úp ngược kiêu hãnh khoe mình dưới màn đêm lạnh. Nghe đâu đây tiếng chuông thánh thót vang lên khe khẽ, có phải là do gió đánh vào những chiếc chuông ngược kia?

Choang.

Tách trà trên tay Helios rơi xuống đất. Bàn tay cầm tách trà không thu về mà khựng ở đó. Cả cơ thể khựng lại như có dòng điện chạy qua khi cô gái đó chạy về phía anh.

Đây không phải lần đầu tiên Helios thấy Lin, nhưng ở khoảng cách gần kề thế này thì chắc chắn là lần đầu.

Cô ấy có vẻ rất hớt hãi. Thân người ướt sũng, thở hồng hộc, sắc mặt có chút xanh xao. Có lẽ do quá mệt, cô ấy còn chưa kịp đứng trước mặt Helios thì đã vấp gấu váy ngã nhào.

Helios lập tức vươn tay đỡ lấy Lin, lúc bàn tay anh chạm vào cơ thể nhỏ, lại một lần nữa như bị điện giật, mà lần này hình như dòng điện có cường độ mạnh hơn.

Cô ấy cố hít lấy hít để hơi, nói vội như sợ hãi cái gì đang đuổi theo sau mình. Bộ dạng này lọt vào mắt Helios khiến anh nảy sinh cảm giác tội lỗi mà không hiểu tại sao, như là cô ấy sợ hãi như vậy là do anh, do anh không bảo vệ cô ấy chu toàn.

- Đưa tôi ra khỏi đây được không? Làm ơn - Lin tự nhũ mình phải nhanh lên, nếu không khi Adalwen trở về thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối.

- Sao? - Helios tròn mắt, như thể còn muốn hiểu rốt cục chuyện gì đang xảy ra.

Lin nhớ đến cảnh Adalwen thiêu rụi cái bàn, nhớ đến lúc nhỏ sống chết bức sợi dây xích và cảm giác không thể thở dưới nước, bàn tay Lin bấu chặt váy. Nhớ đến vòng tay của anh, anh nói "Anh đến đưa em về", anh nói "Anh sẽ chờ em ở ngoài thành Vol".

Nhỏ muốn về với Zue.

"Hãy ra lệnh cho nó đưa em đi".

Zue nói rằng nhỏ nên ra lệnh. Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Lin tin Zue.

Lập tức, Lin đứng thẳng dậy, giọng nói uy quyền vang lên, giọng nói ấy không còn tính chất cầu xin, mà là trói buộc ra lệnh.

- Helios, ta ra lệnh cho ngươi, đưa ta rời khỏi đây, ngay - lập - tức.

Tiếng vải bị xé rách rơi vào không gian im lặng. Hoa Tulip lay mạnh trong gió.

Helios lẫn Lin đều sững sốt nhìn đôi cánh rồng xé rách áo mọc ra sau lưng Helios, rồi sau đó chớp nhoáng một cái Helios hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại con rồng dũng mãnh cao lớn đạp đổ cả chồi nghỉ trong vườn. Ở cổ con rộng có một chiếc vòng, trên chiếc vòng ấy treo một cái chuông nhỏ, theo cử động của con rồng mà tiếng chuông phát ra âm thanh "leng keng" thanh thót.

Lin mặc dù kinh ngạc đến há hốc cả miệng nhưng vẫn tức tốc trèo lên. Con rồng nhanh chóng quạt cánh, sức gió mạnh đến mức thổi bay cả mãnh vụn của chồi nghỉ. Lin phải cố gắng lắm mới không bị thổi bay về phía sau.

Con rồng này có gì đó rất đặc biệt, không những có thể hóa người mà còn vô cùng dũng mãnh, hơn hết lúc chạm vào nó, Lin cảm thấy bên trong cơ thể này có một dòng ma lực rất mạnh.

Dòng ma lực y hệt với dòng ma lực chảy trong Thần Uy Vương Miện mà nhỏ gặp trong hoàng điện Titania.

Mà chuyện đó để sau hẳn tính, bây giờ phải thoát ra khỏi đây đã. Lin ngước mắt lên nhìn kết giới phủ trên đầu, nếu là bình thường chắc chắn sẽ không thể nào thoát ra nổi nhưng Lin dám chắc con rồng này thừa sức phá nát kết giới kia mà bay ra.

- Helios, phá kết giới ra - Lin nói, bỗng nhớ đến Zue kêu nhỏ phá cho hoành tráng vào thì hơi ngây ra. Không nen như thế, đúng là Adalwen đối xử với nhỏ rất tệ nhưng thuộc hạ của Adalwen đâu có tội tình gì mà phải bị luyên lụy. Nghĩ vậy, Lin thở dài:

- Nhẹ thôi nhé Helios.

Lin vừa ra lệnh thì lập tức Helios gào lên một tiếng náo động thành Vol, từ miệng Helios, ngọn lửa có sức nóng lên đến hàng ngàn độ C hoặc hơn thế nữa phun ra thiêu rụi cả kết giới. Lửa bắn ra đốt cháy cả lâu đài, binh lính la thét lên không ngừng.

Lin giật mình, không phải đã kêu là nhẹ thôi sao, không lẽ đây là mức nhẹ nhất có thể? Bàn tay lại càng bám chặt hơn, Helios này thật sự không bình thường chút nào. Nhưng tại sao nó lại nghe lời Lin?

Lin thở dài mặc kệ, quay lại nhìn đám cháy ở thành Vol, tuy đám cháy khá lớn nhưng các Vampire trong đó sẽ có thời gian thoát ra thôi.

Thế là Lin quay đi, hướng phía Nam mà bay về, về nhà, về với Zue.

Phía xa xa trong màn đêm đen, Zue đang đứng trên lưng con rồng Ducan. Áo choàng trắng tung bay dưới trăng. Nhìn thấy Lin, anh nở nụ cười, nụ cười chỉ duy nhất một mình Lin mới thấy. Vòng tay anh dang ra, hướng về cô gái nhỏ bé ấy:

- Về thôi.

Gió thổi mũ trùm bay khỏi đầu, mái tóc vàng tự do bay tung trong gió, ánh mắt xanh cùng đôi môi ngọt ngào, Lin vừa nâng váy vừa kêu lớn lên, tiếng cười trong vắt:

- Em về rồi.

Bất chấp bản thân không thể bay và Zue cũng thế, Lin nhảy từ thân Helios xuống Zue lúc này đang từ dưới bay lên.

Lin từng cho rằng mình không có người thân, không có bạn bè chí cốt đủ để chia sẽ mọi bí mật, không có một mái nhà để về. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Zue là nhà, nơi nào có Zue thì nơi đó chính là nơi Lin trở về.

Lin rơi đúng ngay vào vòng tay Zue, ôm anh một cái chặt thật chặt, hít lấy mùi hương mà nhỏ nhung nhớ bao ngày.

- Lần sau đừng vậy nữa, như vậy nguy hiểm - Zue vuốt mái tóc Lin.

- Em biết anh sẽ bắt được em mà.

Đột nhiên lúc này, một cơn buồn ngủ kéo đến, tầm nhìn của Lin tối sầm lại, nhỏ nhanh chóng thiếp đi trong vòng tay của Zue.

Zue bọc Lin lại trong áo choàng, việc này dường như đã thành thói quen của anh. Xong, anh bế nhỏ lên, nét cười hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt điềm tĩnh đến lạnh lùng.

Em mệt rồi, cứ ngoan ngoãn ngủ đi, bao nhiêu chuyện còn lại cứ để anh lo.

Helios quay lại thành dạng người, đôi cánh sau lưng dang rộng ra, ánh mắt dán chặt vào Lin, sau đó nhìn về phía Zue.

- Cô ấy là chủ nhân của tôi, đúng không?

Mà lúc này, phía thành Vol phát ra tiếng nổ động trời. Lửa như sóng thần ụp lấy nuốt trọn cả một vùng rộng lớn. Nhưng cả hai người đều không quan tâm.

- Trên danh nghĩa là vậy - Zue không hề phủ nhận điều đó, mà có lẽ chuyện đến mức này cũng không còn cách nào phũ nhận nổi nữa, khi mà Helios là người nắm rõ mọi chuyện hơn bất kì ai.

- Trên danh nghĩa? Ngài đùa tôi chắc, cô ấy đích thực là chủ nhân của tôi, bởi chỉ có chủ nhân mới đủ năng lực cưỡng ép cơ thể tôi nghe theo lệnh người. Jupiter, trả cô ấy cho tôi - Helios bức xúc gào lên, đồng thời bay lại gần nhưng lập tức bị lời nói của Zue ngăn lại.

- Rồi cậu sẽ làm gì? Nên nhớ cô ấy bây giờ chỉ là Clionadh - một vampire bình thường mà thôi. Cậu có thể làm gì trong khi không thể mở được phong ấn? Không lẽ định đi rêu rao thân phận của cô ấy rồi để cho dòng thuần tìm cách giết cô ấy?

- Chết tiệt, ngài có thể mở phong ấn cho chủ nhân, tại sao ngài không làm vậy? Tôi có thể thấy ngài yêu cô ấy, vậy tại sao không mở phong ấn rồi cùng cô ấy trị vì thế giới này.

- Cậu nghĩ mình hiểu biết bao nhiêu khi nói ra điều đó? Ngày mà phong ấn được mở ra sẽ là ngày cô ấy phát điên với chuỗi quá khứ mà Titania đã góp phần xây dựng nên cho cô ấy - Lúc nói cậu này, đôi tay Zue siết chặt lấy Lin hơn, ánh mắt lạnh hơn rất nhiều.

- Không thể nào, ngài đệ tam sẽ không bao giờ làm hại cô ấy - Helios lắc đầu, mong muốn cướp lại Lin từ tay Zue càng cao hơn.

- Năm nay ta chính xác là 326 tuổi, nhưng Lin chỉ mới 117, cô ấy lúc đầu là một con người, sau này mới bị biến thành Vampire, thì cậu nghĩ sao?

Helios sững người. Nếu thật vậy, 209 năm qua chủ nhân đã làm gì, ở đâu? Khoan đã, chủ nhân là con người rồi mới bị biến thành vampire? Như thế là sao chứ? Chủ nhân không thể là con người. Tuy nhiên Titania có thể tạo một cái vỏ bọc con người cho chủ nhân, nhưng cứ cho là vậy thì 209 năm trước đó chủ nhân ra sao? Tia sáng bay ra từ hoàng điện Titania vào 327 năm trước, nhưng tại sao đến 209 năm sau chủ nhân mới sinh ra? Không có con người nào có thể sống 209 năm, tất nhiên bản thân chủ nhân không thể già đi.

Từng mãnh ghép rời rạc họp lại với nhau.

- Tiania không hại Lin, nhưng bà ta đã chọn cô ấy làm vật hi sinh, đẩy cô ấy vào chỗ đau khổ khốn cùng - Zue ôn tồn nói rõ với Helios.

Helios choáng đến mức phải vỗ cánh để giữ thăng bằng. Giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh hiểu rồi, cuối cùng anh cũng hiểu rồi. Dù sao thì chỉ số IQ của anh cũng đâu thua kém gì dòng thuần, vì anh là con rồng của chủ nhân mà.

- Ngài nói đúng, đừng bao giờ để chủ nhân nhớ lại. Nhưng ngài cho rằng có thể dấu được bao lâu?

- Bao lâu cũng được, mãi mãi càng tốt, ít nhất bây giờ cô ấy chưa đủ trưởng thành để chấp nhận nó.

Bạn đang đọc Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương của Rose Killer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.