Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọn lửa thành Vol

Phiên bản Dịch · 2845 chữ

Trong căn phòng khách ở kí túc xá của Jupiter được bài trí khá đơn giản. Zue ngồi trên ghế bành, ngón tay nhịp nhịp lên thành ghế, đôi chân gác chéo. Ánh mắt lạnh hướng ra cửa sổ. Dáng vẻ rất điềm tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra.

Bên cạnh đó, một thiếu niên trẻ tuổi cũng ngồi trên ghế bành đối diện. Nhưng trái với dáng vẻ điềm tĩnh của Zue, Cedric như có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng. Thỉnh thoảng cậu lại đứng lên, đi qua đi lại rồi lại ngồi xuống. Ánh mắt không ngừng nhìn về Zue.

- Anh Jupiter, Lin bị Adalwen bắt đi rồi, lại còn ngang nhiên bắt người ngay giữa ban đêm, sao anh có thể bình thản như vậy chứ?

Rốt cuộc Cedric không thể nhẫn nại hơn nữa, cậu chồm tới trước mặt Zue, vẻ mặt vô cùng khó chịu nhưng vẫn cố nhịn lại.

Zue lúc này có chút giống vừa bị kéo về từ cõi mộng mơ. Anh nhìn xuống chiếc đồng hồ quả quít trên tay mình, khuôn mặt không có lấy một biểu cảm, đáp:

- Cậu nghĩ ta nên lao đầu đến thành Vol của Adalwen đòi người như một tên làm trò hài?

Cedric im bặt. Zue nói không sai. Nhưng làm sao Zue có thể lí trí như vậy chứ? Cedric tự hỏi đây có phải là điểm cách biệt tuổi tác giữa 18 và 300 không.

Zue luôn bình tĩnh, trong mọi trường hợp anh ấy đều lạnh mặt không quản cũng không sợ hãi gì, như thể mọi việc luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh vậy.

Thấy Cedric có vẻ không cam, Zue giải thích thêm, tay vẫn cầm chặt đồng hồ quả quít:

- Không có gì lạ khi Adalwen "mời" cô ấy đến tư dinh. Với danh nghĩa là vệ sĩ của ta, Adalwen sẽ không làm hại cô ấy, ít nhất là sẽ bảo vệ mạng sống cô ấy cách chu toàn. Cho nên không cần phải lo lắng dư thừa mà làm ra những chuyện không đâu.

- Em xin lỗi, là em hấp tấp - Cedric cuối đầu, cố gắng học theo chữ "nhẫn" của Zue.

Zue đưa ánh mắt nhìn Cedric một cách không hài lòng. Cedric bình thường rất thông minh lí trí, đừng nghĩ cậu ấy chỉ là một cậu ấm ăn không ngồi rồi khi mà công vụ lẫn việc kinh doanh của nhà Glacie đến 60% là do tay cậu ấy xử lí, Cedric được biết đến như một thiên tài trong giới kinh doanh và cũng là một chính trị gia đáo để. Nhưng cứ việc gì dính vào Lin là cậu sẽ xử lí loạn xạ cả lên. Kiểu như chỉ cần Lin ổn, thế giới không quan tâm vậy.

Như thế quả thật là không tốt.

- Cậu nên biết mình là ai - Zue không chỉ trích cũng không nói thêm điều gì, chỉ gói gọn tất cả trong một câu.

Cedric dĩ nhiên hiểu Zue đang nhắc cậu phải biết suy nghĩ cho đại cục hơn là một cá nhân.

Nhưng mà, đến cả người quan trọng với mình cũng không thể bảo vệ nổi thì còn làm được trò trống gì.

Mà lúc này bỗng nhiên Zue đứng lên, người quản gia thỉnh thoảng tới đây của Zue nghiêm chỉnh đưa cho anh chiếc áo choàng trắng. Zue gập mặt chiếc đồng hồ quả quít lại rồi nắm nó trong lòng bàn tay. Chiếc áo choàng không nhiễm bụi trần lay theo nhịp bước đi vững trãi.

- Anh đi đâu vậy? - Cedric đứng bật dậy đi theo, ra đến đầu cổng thì thấy con rồng Ducan đã đợi ở đó từ bao giờ.

- Đi lấy lại những gì thuộc về ta.

Cedric cảm thấy trong tim mình có một cái gai ở đó, nó nhức inh ỏi, nhức đến bực bội khó chịu, nhưng lại không có cách nào lấy nó ra.

- Không phải anh nói không cần lo thừa sao?

Con rồng quạt cánh, tiếng Zue vang lên:

- Đó là dưới thân phận một chính trị gia. Còn bây giờ, ta đi với tư cách là...

Cánh con rồng dũng mãnh quạt lên ù ù, gió xung quanh nổi lên khiến cây cối chao đảo, hoa hồng tan tát trong gió. Tai Cedric cũng theo đó mà ù đi, khiến Cedric không nghe rõ lắm lời Zue nói lúc cuối.

Hình như là "Ta đi với tư cách là một người đàn ông" thì phải.

Cedric sững người. Không. Không phải. Chắc chắn là do tiếng gió ù tai khiến cậu nghe nhầm mà thôi.

Mà lúc này, người quản gia của lâu đài Crytal bước đến, cuối đầu kính cẩn chào cậu:

- Cậu chủ, công tước phu nhân Elizabeth Rigil Kentaurous mất rồi.

Đôi mày Cedric cau lại, nhưng sau đó nhanh chóng giãn ra, lấy lại vẻ khí chất kiêu ngạo cao sang của một dòng thuần, cậu chỉnh lại cổ áo, bước về phía con dơi Dracula:

- Nguyên nhân cái chết? Chết bao lâu? Đã bao nhiêu người biết?

- Thưa cậu chủ, nguyên nhân cái chết không xác định. Theo khám nghiệm tử thi thì đã chết 3 tháng. Cuối cùng là toàn thể Vampire's World đều đã biết nhưng công bố với dân chúng rằng chỉ vừa mất 2 ngày trước.

Cedric gật đầu như đã hiểu, cậu leo lên lưng con Dracula, nói:

- Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ viếng lễ tang.

Bỗng nhiên người quản gia bước đến gần, như muốn nói nhỏ với Cedric, cậu cũng hiểu ý nên ra lệnh cho con Dracula cuối người xuống một chút.

- Cậu chủ, không biết đúng hay không nhưng tôi nghe nói chuyện tiết lộ thông tin cái chết với giới truyền thông có liên quan đến Jupiter điện hạ.

Hình ảnh Zue cầm đồng hồ quả quít tính thời gian khiến cả người Cedric lạnh toát.

Một chuyện động trời thế này cũng không có gì là lạ khi Zue là tác giả phía sau. Có điều, Elizabeth chết được 3 tháng nhưng bây giờ mới được công bố là một điều rất lạ, mà tất nhiên Cedric không tin là Zue chỉ vừa mới biết bà ta chết vài ngày đâu. Lin vừa bị Adalwen bắt đi thì tin tức phu nhân Elizabeth được tung ra, có chuyện trùng hợp thế à?

Rõ ràng là Zue muốn cảnh cáo Adalwen. Nhưng nguyên do cảnh cáo là gì, Cedric không muốn nghĩ tới nữa.

Nghĩ đến việc lúc nãy bản thân nóng nảy đòi đến lâu đài Vol đòi người và thái độ điềm tĩnh của Zue, Cedric chỉ có thể cảm khái một điều: Trong cuộc chiến của những kẻ thông minh, bạo lực dường như là một thứ gì đó quá tầm thường để dùng đến.

---

Lin trong chiếc váy đỏ ngồi trên bàn tựa một món máu thơm ngon đang chờ dâng lên miệng ác ma. Ánh mắt đầy giận dữ của nhỏ nhìn chăm chăm về phía Adalwen không chút sợ hãi, mái tóc vàng ướt trong máu bám bê bết ở cổ.

- Em dám tát ta? - Adalwen dại mặt ra, bàn tay dính máu của anh ta ôm lấy bờ má vừa bị tát khiến khuôn mặt trắng như men sứ nhuốm một màu đỏ thẫm.

- Adalwen là ai? Kentauous là gì? Tất cả những tên biến thái đều đáng bị ăn tát, không cần phân biệt ai là ai đâu - Lin trợn mắt nhìn Adalwen, lửa giận bốc lên trong ánh mắt xanh.

Bỗng dưng lúc này, cánh môi đỏ máu nhếch lên nụ cười lạnh có chút khinh miệt, bàn tay thôi không suýt xoa bờ má mà buông xuống, có vẻ để rảnh tay chuẩn bị làm việc khác:

- Sao? Không diễn nữa à?

Lin nhếch mép cười khinh theo, nhỏ chỉnh lại phần áo bị Adalwen giật hết nút, sau đó đứng dậy hướng thẳng Adalwen mà nói:

- Tôi không diễn nữa à? Anh coi lại mình đi, sống sai đến mức đến kiên nhẫn tôi cũng không có để mà diễn với anh đấy. Cái thể loại mà kẻ giả tạo cũng không chịu đựng nổi thì quả thật là không biết dùng từ gì để khái quát nữa.

Lin tháo kẹp tóc đắc tiền ra, tùy tiện ném xuống đất, chẳng buồn nhìn đến khuôn mặt càng ngày càng đen của Adalwen:

- Anh dựa vào cái gì để tôi phải bỏ Zue mà theo anh. Anh giàu hơn? Xin lỗi Zue chủ nhân tôi là đức vua tương lai, anh so với anh ấy ai sang ai quý hơn? Đẹp trai ư? Nói không ngoa chứ anh cũng rất đẹp mã đấy, nhưng trình này mà muốn so với hoàng tử của tôi, anh có bị chứng khuếch đại ảo tưởng không vậy? Chưa kể lại còn biến thái, sống sai hết sức. Từ đầu tới chân đến cái đời lũy lai nhà anh, tất cả trong mắt tôi một chút cũng không hơn được hoàng tử. Vậy anh dựa vào cái gì mà bắt tôi phản lại anh ấy theo anh? Bớt ảo tưởng bản thân đi ông bác già ạ.

Nói xong, Lin đứng lên bàn. Cầm lấy đôi giày cao gót màu đỏ không chút nể nang ném thẳng vào mặt Adalwen.

Có lẽ anh ta muốn xem gan Lin đến đâu nên không buồn né đi.

Khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc dính lại dấu giày khiến Lin bật cười ha hả, đưa ngón trỏ quắc quắc Adalwen, Lin cười khinh, khinh cái giới cầm quyền rác rửi, khinh cái lũ dòng thuần cậy mình sinh ra được may mắn hơn người, có vẻ bề ngoài đẹp đẽ, đầu óc thông minh sáng láng, lại có ba mẹ làm lớn này. Phải, họ là tuyệt tác của tạo hóa, mọi thứ ở họ đều đẹp đều hoán hảo, chỉ có điều cách sống quá sai, khiến Lin đây chỉ muốn nôn một chữ khinh vào:

- Tôi nói xong rồi, tới anh đó, lên đi.

Adalwen đứng im đó. Cả cuộc đời cao cao tại thượng của anh, đây là lần đầu tiên bị sỉ nhục đến mức này, còn tệ hơn cái tát tay lúc nãy rất nhiều. Ánh mắt khinh bỉ Lin nhìn anh, đôi môi đỏ không ngừng nhả ra những từ ngữ loạn ngôn như tát thêm một cái nữa vào lòng kiêu hãnh của anh. Tại sao trên đời này lại có một kẻ không biết sợ dòng thuần chứ?

- Ta tự hỏi nếu em là dòng thuần thì không biết còn kiêu ngạo đến mức nào nhỉ? - Adalwen bước lại gần Lin, ánh nhìn ngước nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đang đứng trên bàn nhìn xuống anh.

Chân váy đỏ rực một màu trải dài trên chiếc bàn gỗ, thân ảnh đó thật nhỏ nhắn nhưng ánh mắt kiên quyết không chút sợ hãi. Đó là hình ảnh Adalwen không bao giờ có thể quên được. Cô ấy nói, giọng nói thanh nhẹ nhưng tuyệt đối dứt khoác:

- Nếu tôi là dòng thuần, nếu tôi có sức mạnh, tôi sẽ thay đổi bộ mặt của thế giới này.

Adalwen cười lớn thành tiếng. Chỉ trong phút chốc chiếc bàn bị anh thiêu rụi. Anh tiến đến bắt Lin vừa rơi xuống vào vòng tay, bàn tay mạnh mẽ vòng qua chân Lin rồi bế thốc nhỏ lên. Thân ảnh anh bước ra khỏi căn phòng, nhanh chóng vác Lin đi.

- Em tơ tưởng về Jupiter quá rồi đó Pet, để ta giúp em tĩnh táo lại một chút. Còn nữa, nếu em là dòng thuần, ta sẽ biến em thành của ta. Ha ha, đúng vậy, chỉ có những kẻ cùng đẳng cấp với nhau mới cùng chung một thế giới mà thôi. Em nhớ lấy điều đó đi. Em nghỉ Jupiter xem em là gì trong mắt? Rồi sẽ có ngày hắn ta thuộc về một cô gái khác mà thôi.

Adalwen cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy. Không hiểu sao anh lại có cảm giác tức giận về việc Lin quá coi trọng Jupiter hơn cả việc nhỏ xúc phạm anh. Có lẽ là do bị một cô gái đem ra so sánh với kẻ thù nên lòng tự tôn bị xúc phạm, cũng có lẽ đây là lần đầu tiên Adalwen không có được thứ mình muốn.

Mà Lin lúc này cũng cực kì tức giận, câu nói "chỉ có những người cùng đẳng cấp với nhau mới chung thế giới" không ngừng hiện lên trong đầu Lin, như ai đó không ngừng thét câu đó vào tai nhỏ, vô cùng đinh tai nhức óc.

Lin không muốn chấp nhận. Nhỏ không chấp nhận. Nghĩ đến việc Zue sẽ cùng một cô gái nào đó cao quý sáng tối kề cạnh, Lin không thể chấp nhận nỗi. Nỗi tủi hơn biến thành cơn tức giận. Tại sao? Rõ là nhỏ biết Adalwen nói đúng, nhưng cái cảm giác không can tâm này là ở đâu ra?

PHẬP.

Con dao băng từ tay Lin đâm vào vai Adalwen, anh ta kêu đau một tiếng, lập tức Lin nhân cơ hội đó mà thoát khỏi vòng tay anh ta, cắm đầu cắm cổ hì hục chạy.

Zue, Zue, Zue, Zue, Zue.

Trong thế giới của Zue hiện tại chỉ có mình nhỏ. Nhưng rồi mai sau đây, Zue sẽ không có riêng mình nhỏ sáng tối nữa. Anh sẽ có địa vị của anh, có cả thế giới trong tay, có cả dàn mỹ nhân cao quý chờ anh lựa chọn.

Zue, Zue, Zue, Zue.

Có thể hay không, mãi mãi về sau đừng bao giờ có thêm một cô gái nào bên cạnh anh ngoài em?

Đến lúc Lin giật mình phát hiện ra sự ích kỉ của mình thì đã bị Adalwen tóm lại, vết thương trên vai anh ta cũng lành hẳn. Đôi mắt một màu đỏ cam giận dữ như hòn than đang nóng mà gặp gió.

Bàn tay Adalwen tóm lấy cổ tay Lin, hung hăng kéo đi, bất kể là Lin bao nhiêu lần ngã lên ngã xuống đều không ngưng lại.

Cánh cửa cao lớn phút chốc bị Adalwen đạp tung, lực mạnh đến nổi cánh cửa cao 4 mét văng ra xa. Bên trong là một bể bơi rất lớn, mặt hồ dập dềnh dậy sóng như lòng người lúc này.

- Anh muốn làm cái gì nữa đây, buông ra - Lin dẫy lên nhưng vô ích, đôi tay Adalwen túm chặt lấy nhỏ, mang vào tay nhỏ một chiếc còng. Mà chiếc còng này nối với một khối nặng bằng sợi dây xích.

- Ta và Jupiter, em chọn ai? Nói.

Adalwen quát lên. Chưa bao giờ Adalwen muốn chiếm hữu thứ gì đó đến mức này. Tại sao?

Lin nhìn Adalwen, vẫn nụ cười khinh miệt trên môi:

- Anh bị điếc sao? Hay bị bệnh đãng trí?

Lập tức khối nặng kia bị Adalwen đạp xuống nước. Tiếng dây xích cạ vào thành hồ "Keng Keng" vang lên.

Lin cắn răng ra sức kéo nhưng khối nặng kia thật sự rất nặng, ít nhất cũng phải vài tấn, chỉ trong nháy mắt Lin bị kéo luôn xuống hồ.

Trên đời này, Lin ghét nhất chính là cảm giác ngộp nước.

Trong làn nước lạnh ngắt, Lin cố giẫy dụa, cố bức dây xích ra, cố gắng giật tay với hi vọng cái còng đứt ra, nhưng giật đến tay mất cảm giác cũng không có chút tác dụng gì.

- Một Vampire thường có thể chịu bao nhiêu phút dưới nước? - Adalwen khoanh tay đứng trên bờ hỏi người hầu.

- Thưa cậu chủ, khoảng 15 phút - người hầu nam cung kính đáp, khuôn mặt không có cảm xúc gì như đã quen với thói ngang ngược của Adalwen.

Adalwen nhếch mép, nụ cười đểu càng đậm hơn trên đôi môi vẫn còn bám chút máu khi cậu thấy mặt nước hồ dập dềnh mạnh hơn, chứng tỏ người bên dưới hẳn là giẫy dụa rất nhiều.

Một Vampire chỉ có thể chết khi tim bị tổn thương nặng. Trong trường hợp bị nghẹt dưới nước cũng chỉ chết tạm thời mà thôi.

Em cứ ở dưới đó cho tỉnh táo ra một chút đi. Tỉnh táo để ngưng ảo tưởng mà biết mình là ai.

Bỗng dưng lúc này, một hầu tước bước vào, bộ tước phục nhăn nheo ở vài chỗ cùng bộ mặt lo âu hớt hải của anh ta khiến Adalwen cau mày, dời sự chú ý qua bên đó:

- Cái bộ dạng như vậy còn ra thể thống gì? - Adalwen nhận cốc rượu Vang từ tay người hầu vừa dâng lên. Chợt nhớ đến vai áo bị rách một mảng do bị Lin đâm của mình còn tệ hại hơn. Adalwen phất tay:

- Có gì nói đi. Ta còn có việc.

Bạn đang đọc Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương của Rose Killer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.