Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấp Niệm Của Vũ Thiên

Phiên bản Dịch · 1993 chữ

Vân Trạch chau mày nhìn một màn kỳ lạ đang dần dần xảy ra. Huyết sắc trên người Vũ Thiên có vẻ ảm đạm mấy phần, thay vào đó là một tầng Bạch sắc quang ảnh xuất hiện, cuối cùng lại còn có Kim sắc ngưng tụ nơi cổ tay hắn.

“Thanh nhi, ngươi mau nói cho nghĩa phụ biết, tên tiểu tử này tu luyện công pháp thế nào ?”.

Vân Tiêu Thanh nói.

“Nghĩa phụ, ngài thấy lần đầu nên còn lạ lẫm. Đây là do Vũ Thiên hắn kết hợp ba loại lực lượng lại với nhau. Thứ nhất, Huyết sắc sinh ra từ tâm pháp của hắn, thứ hai, Bạch sắc chính là đẳng cấp hiện tại của linh hồn lực, cuối cùng Kim sắc là công pháp tấn công hắn tu luyện. Tất cả đều được hắn dung hợp lại tạo thành một mảnh Tam sắc này”.

Vân Tiểu Thanh giải thích cặn kẽ. Những ngày qua cùng Vũ Thiên tu luyện, tất nhiên một chiêu này, Vũ Thiên đã từng sử ra để đánh với Trường Bạch lão sư. Cuối cùng đánh cho hắn một phen chật vật.

“Dung hợp linh hồn lực, công pháp và tâm pháp. Hắn là một thiên tài tu luyện công lực a. Ta thật sự chưa từng nghĩ đến việc dung hợp này áp dụng vào rèn đúc”.

Vân Trạch càng lúc càng tò mò, hắn đã bật dậy khỏi chiếc ghế mà tiến lại gần hơn để quan sát. Cái hắn nhìn thấy càng làm hắn một phen kinh hãi.

Khối kim loại dày 10 phân kia, cuối cùng đã bị Vũ Thiên dát mỏng, ước chừng hoàn thành tới 90% rồi.

“Không thể tin được, hắn sắp thành công”.

Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Vũ Thiên cuối cùng giơ cao búa lên, ba cái kim sắc chiến văn lập tức lóe sáng. Sau đó hắn vung liền năm búa.

ẦM … ẦM … ẦM …

Mỗi một búa giáng xuống, đinh tai nhức óc âm thanh vang lên. Sau khi một búa cuối cùng đánh xong. Vũ Thiên thở hồng hộc, rõ ràng thể lực đã bị tiêu hao đến mức kiệt quệ.

Công đoạn cuối cùng, làm nguội miếng kim loại này, Vũ Thiên trực tiếp đem nó nhúng vào trong nước. Thùng nước bốc khói nghi ngút. Sau khi khói tan hết để lộ ra môt thanh kim loại sáng bóng, chiều dài khoảng 5 thước.

Vẫn một màu đen tuyền nhưng khí thế vô cùng khác biệt. Từ trên đó người ta cảm nhận được rõ ràng linh hồn lực ba động.

“Ngài xem, tuy trễ một chút nhưng cũng thành công rồi, có thể niệm tình mà thu nhận ta chứ”

Vũ Thiên gãi đầu đưa thanh kim loại giơ ra trước mặt Vân Trạch.

Vân Trạch như mất hồn trong vài giây rồi đột nhiên chấn tỉnh lại. Hắn chỉ hận bây giờ không thể trực tiếp chạy tới mà kêu hắn làm bái sư nghi thức. Nhưng như vậy còn gì là mặt mũi tôn nghiêm.

Hừ lạnh một tiếng, Vân Trạch cố gắng giữ bình tĩnh nói.

“Ngươi quả nhiên có chút bổn sự. Được rồi phá lệ một lần thu người làm đệ tử”.

Vũ Thiên vô cùng mừng rõ vội quì một chân xuống nói “Đội ơn sư phụ”.

Vân Tiểu Thanh chỉ đứng một bên cười híp mắt “Nghĩa phụ ông ta cũng thật biết giả đò, nhìn bộ mặt kìa, cứ như nhặt được châu báu vậy, nói đi cũng phải nói lại, Vũ Thiên hắn điểm cường đại nhất, có lẽ phải làm một tên Hồn Rèn Sư”.

“Ha-Ha-Ha. Hôm nay thật sảng khoái. Đồ đệ ngoan, hôm nay ngươi bái ta làm thầy, tất nhiên cũng phải có chút quà cho ngươi”.

Dứt lời, Vân Trạch cầm lấy thanh kim loại này lại tiến về lò rèn quăng vào trong hỏa diễm. Vũ Thiên chợt ngẩn người không biết sư phụ định làm gì.

“Hắn vì ngươi mà khai mở đệ nhất hồn ấn đó” Vân Tiểu Thanh chạy tới cười nói.

“Ngươi rất may mắn nha, nghĩa phụ ta đã lâu lắm chưa có đích thân ra tay, lần này thực sự dẫn người ngoài về chiếm hết tiện nghi. Ngay cả ta mà hắn còn chưa làm giúp”.

Khi thanh kim loại bị nung đến nhiệt độ thích hợp, Vân Trạch bắt đầu ra tay. Từ đỉnh đầu của hắn bốc lên một tầng Tử Sắc quang ảnh. Đây chính là cấp độ linh hồn lực của Vân Trạch, Tử Sắc Hồn Lực.

Tầng thứ linh hồn lực này tuyệt đối khủng bố. Tử Sắc sau khi thành hình lập tức theo hai ngón tay Vân Trạch dẫn động, trực tiếp xâm nhập vào bề mặt thanh kim loại.

Ngay lập tức một màn kinh diễm xảy ra. Trên thân của thanh kim loại lập tức xuất hiện bảy vệt ấn ký. Cuối cùng tại ấn ký đầu tiên, Vân Trạch mạnh mẽ dùng một cái đục và một cái búa. Trực tiếp vung lên rồi đập xuống.

Lực đập mạnh đến nỗi từ vị trí ấn ký đó xuất hiện một cái hắc môn. Ngay lập tức Vân Trạch quay đầu lại quát.

“Ngươi mau lại đây ký thác huyết dịch vào”.

Vũ Thiên làm theo, một giọt máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống, rơi vào ngay trung tâm hắc môn. Ngay lập tức hắc môn đóng lại, một tầng huyết sắc lập tức chuyển động lần lượt qua các vị trí ấn ký khác sau đó ngừng lại tại vị trí đầu tiên.

Ngay chỗ đó lại xuất hiện một viên huyết thạch nho nhỏ.

Vân Trạch thu chiêu lại, khẽ thở phào một cái. Mỉm cười nhìn sang Vũ Thiên nói.

“Đã xong rồi, món quà mà sư phụ muốn tặng cho ngươi chính là thanh kim loại đã có ấn ký của ngươi lưu lại”.

Vũ Thiên nhận lại thanh kim loại, ánh mắt không giấu được sự vui mừng. Nếu hắn lại đem thanh kim loại này đi rèn đúc thành một món vũ khí, không phải hắn sẽ có một vật phẩm mang hồn lực hay sao.

Thấy Vũ Thiên vui mừng như vậy hắn cũng đâm thêm một câu.

“Nói cho ngươi biết một chút, lúc đầu tính chọc ngươi thôi, ta mới đem ra một khối đạt tới trăm năm Vẫn Thạch, ta cứ nghĩ ngươi sẽ không làm được, ai mà ngờ ngươi biến thái như vậy”.

Vân Trạch nói xong, gương mặt nhìn qua vô cùng buồn bã. Vũ Thiên thấy vậy cũng trợn mắt há mồm, sư phụ hắn quả thực biết đùa a, ta rèn đến kiệt quệ đứng còn không nổi.

“Trợn mắt cái gì, ta mới là người phải đau lòng, khối Vẫn Thạch đó, giá thị trường không dưới 10 vạn vàng nha”.

“Ách …” Vũ Thiên lúc này thật sự muốn thổ huyết.

“Sư phụ, ngài không nói sớm, không phải bây giờ bắt ta trả tiền chứ ?”

“Cái thằng đầu đất này, Thanh nhi nói ngươi không sai, quà của sư phụ tặng cho mà lại lấy tiền là ý tứ gì” Vân Trạch cắn răng đau khổ nói.

Trở lại bên trong đại sảnh lúc này trời đã gần về chiều. Một ngày nghỉ được Trường Bạch cho phép cũng sắp hết. Hắn cùng Vân Tiểu Thanh cũng không nán lại lâu nữa. Bất quá trước khi về, hắn quyết định lấy ra một vật phẩm đưa cho Vân Trạch xem xét.

“Sư phụ, ta lấy được nó trong một cuộc thi đấu. Theo ghi chép thì đây là chuôi của một thanh kiếm tên Bảo Minh Thánh Kiếm. Bất quá đã bị gãy nát, nay muốn phục chế cần một vị Tượng Sư Cấp. Ngài xem thử một chút”.

Vũ Thiên từ trong giới chỉ lấy ra chuôi kiếm đưa cho Vân Trạch.

“Bảo Minh Thánh Kiếm …” Vân Trạch hai mắt tập trung nhìn vào chuôi kiếm.

“Đúng rồi, là cây kiếm mà Thiên Kiếm yêu quí. Năm đó còn hành tẩu giang hồ, ta cũng có gặp qua người gọi là Thiên Kiếm này”.

Vân Trạch ánh mắt mơ màng như nhớ lại thời tuổi trẻ tung hoành ngang dọc. Hắn gặp vị Thiên Cấp Cảnh cường giả khủng bố này khoảng 20 năm trước. Lúc đó Vân Trạch dĩ vãng so với bây giờ nhược rất nhiều. Mà Thiên Kiếm danh tiếng lúc đó trên Bắc Hải Đại Lục không ai không biết.

Hắn có một thanh bảo kiếm tên gọi Bảo Minh. Kiếm này tuyệt đối xứng đáng xếp vào top 10 vũ khí cường đại nhất thời bấy giờ. Bất quá sau trận giao chiến ấy, Bảo Minh gãy nát, Thiên Kiếm vẫn lạc, kết thúc một đời truyền kỳ.

“Tiểu Thiên à, muốn phục chế nó, e rằng cả Tượng Sư Cấp bình thường cũng khó lòng làm được” Vân Trạch nói.

Vũ Thiên ánh mắt hơi động “Thật sự khó như vậy sao”.

“Tất nhiên rồi, Bảo Minh Thánh Kiếm đã đạt tới cấp độ Thánh Phẩm. Trừ khi ngươi kiếm được một vị Tượng Sư Cấp với công lực đạt tới cảnh giới Thánh Cấp Cảnh trong truyền thuyết, còn nếu không thì nên từ bỏ là vừa. Ngay cả ta đây, dừng chân ở Thiên Cấp Cảnh đã lâu, nhưng muốn trùng kích cấp độ Tượng Sư Cấp thì cần công lực tăng tới Vương Cấp Cảnh trình độ trước. Một đời này chỉ sợ không bao giờ làm được”.

“Tượng Sư Cấp trong cả Nhân Vũ Trụ này, thực sự quá hiếm hoi”.

Nghe Vân Trạch nói vậy, Vũ Thiên thời dài một cái, cuối cùng đã nghĩ thông. Có nhiều cái bản thân mình muốn nhưng lực bất tòng tâm, nếu như đã cố gắng hết sức vẫn không làm được thì nên lựa chọn buông bỏ.

Bất quá Vũ Thiên hắn có chấp niệm vô cùng lớn, ánh mắt lóe lên như nghĩ ra một điều gì đó.

“Sư phụ, người nói đúng, là ta viễn vong ảo tưởng, dù có phục chế thành công thì không biết năm nào tháng nào mới có thể sử dụng được”.

“Ngươi hiểu vậy là được” Vân Trạch thở dài nói.

“Sư phụ ta hỏi người một chuyện, nếu như ta không phục chế nữa, thì có thể sử dụng chuôi kiếm này, kết hợp với thanh Vẫn Thạch kia, rèn lại thành một thanh kiếm mới. Có được hay không ?”.

Vân Trạch nghe vậy mém chút nữa thì sặc nước, hắn trợn mắt nói.

“Ngươi là muốn đem chuôi Bảo Minh này kết hợp với Vẫn Thạch trăm năm ?”.

“Không được luôn sao ?” Vũ Thiên buồn bã nói.

Vân Trạch ngược lại, sắc mặt vô cùng kinh hỷ “Tất nhiên là được, tại sao ta lại không nghĩ ra. Nếu như thành công tuyệt đối là một thanh tuyệt thế bảo kiếm xuất thế”.

Vân Tiểu Thanh nói “Muốn như vậy, ngươi phải tiến vào Khí Cấp Cảnh tầng thứ, sau đó trùng kích Tông Sư thành công thì mới tiến hành được”.

“Thanh nhi nói rất đúng, chuyện này không thể gấp gáp được. Mặc dù ta tùy tiện đều có thể làm được nhưng đối với ngươi không phải là điều tốt nhất. Tự mình rèn ra một thanh kiếm mang hồn lực, mạnh mẽ dường nào”.

Đúng là như vậy, nếu bây giờ gấp gáp thì sau này có thể sẽ hối hận. Thu lại chuôi kiếm vào trong giới chỉ, Vũ Thiên và Vân Tiểu Thao cáo từ Vân Trạch trở về khu vực Tam ban. Một ngày nghỉ thật sự bổ ích.

Từ bây giờ hắn đã có thể tự xưng là một tên Tiểu Sư Cấp Hồn Rèn Sư rồi a.

--------

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.