Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo Nghiệm Dát Mỏng

Phiên bản Dịch · 2449 chữ

Từ khi nhập học đến nay, mỗi ngày của bốn người Vũ Thiên đều như nhau. Sáng dậy sớm chạy bộ đề thăng thể lực sau đó lên lớp học tập tri thức với các vị Lão sư. Đến trưa sau khi dùng bữa xong lập tức tập họp tại sân thi đấu luyện tập thực chiến với Trường Bạch lão sư.

Đến tối bọn họ mới có thời gian nghỉ ngơi tiêu hoá kiến thức một ngày cực nhọc. Đã một tuần trôi qua từ khi Trường Bạch đánh bại toàn đội.

Như mọi lần cả đám bị Trường Bạch lão sư quần cho tơi tả rồi mới thả về. Những vị lão sư khác nhìn thấy phương pháp huấn luyện này chỉ lắc đầu rời khỏi. Cách thức như bóc lột sức lao động a.

Mặc dù mật độ công lực như cũ không thay đổi nhưng sự phản xạ cũng như khả năng phán đoán tình hình đều tăng cao.

Tà Hoả đã có thể sử dụng kỹ năng đơn thể công kích, uy lực mỗi lần ra chiêu đều mạnh mẽ hơn. Lãnh Tuyệt thì chuyển từ một tên chuyên quấy rối đội hình sang vị trí chủ công. Vân Tiểu Thanh thì tập trung phát triển theo hướng du kích và khống chế.

Còn Vũ Thiên, theo định hướng của Trường Bạch, hắn là một tên hoạt động rộng khắp chiến trường, không có vị trí cố định.

"Vũ Thiên, ngươi vẫn còn giữ ý định gặp cha ta không ?" Vân Tiểu Thanh đột nhiên lên tiếng.

Ngồi ở một bên, Tà Hoả cùng với Lãnh Tuyệt sắc mặt ngưng trọng, Trường Bạch cũng khẽ trợn mắt lên.

"Hai người các ngươi còn nhỏ như vậy, làm gì mà vội vàng thế ?" Lãnh Tuyệt thất kinh nói.

Vân Tiểu Thanh đầu óc lanh lẹ, chợt hiểu Lãnh Tuyệt nói gì, lập tức hai tay đưa lên xua xua.

"Á ... không phải như vậy, ngươi đừng hiểu lầm. Vũ Thiên muốn gặp cha ta vì hắn có hứng thú với Hồn Rèn Sư".

Vũ Thiên cơ mặt khẽ co giựt, hắn làm sao không hiểu lời nói của Lãnh Tuyệt.

"Ta chỉ có hứng thú với Hồn Rèn Sư thôi, ngươi nói ta có thể gặp lão nhân gia hả ?".

Trường Bạch ngồi gần đó khẽ vuốt cằm nói.

"Hồn Rèn Sư, có ý tứ. Chức nghiệp này độ khó không cần bàn cãi, nhưng một khi đại thành, sẽ trợ giúp cho lực chiến không nhỏ a"

.

Ba tên đầu óc ngu si Vũ Thiên, Tà Hoả, Lãnh Tuyệt tròn xoe mắt nhìn Trường Bạch. Hắn thở dài nói tiếp.

"Tại sao lại có một lũ kiến thức khiếm khuyết như thế này tồn tại trong học viện. Thợ rèn một khi có khả năng thổi linh hồn vào kim loại, liền gọi là Hồn Rèn Sư. Mà khối kim loại đó sau khi có hồn, nếu được dùng để rèn nên một thanh kiếm thì uy lực của nó không thể dùng từ bình thường để hình dung được".

"Ta thấy trong đám các ngươi không có ai sử dụng vũ khí hết, tuy bây giờ nhìn như có vẻ không cần, nhưng trong tương lai thiết nghĩ nên khuyên các ngươi, cần có một món đồ hộ thân, như vậy tăng thêm cơ hội bảo mệnh".

"Đất trời rộng lớn, ta cũng như các ngươi, chỉ là một con kiến hôi cỏn con, tuỳ tiện vung tay liền đem gạt bỏ".

Dứt lời Trường Bạch bàn tay khẽ lật, thanh cực phẩm đoản kiếm hắn vẫn thường sử dụng lại xuất hiện. Kiếm quang loé lên, khí tức sắc bén tràn ra ngập tràn thiên địa.

"Kiếm này theo ta đã lâu rồi, tên gọi đơn giản Bạch Kiếm, là tặng phẩm của một vị bằng hữu đúc riêng cho ta. Đồng dạng là một thanh kiếm có linh hồn".

Trường Bạch khẽ vung kiếm. Bàn bạc kiếm ý như bạo long gào thét mà tới. Bốn người đứng xung quanh tê dại cả da đầu, phảng phất có một cảm giác, chỉ cần Trường Bạch tuỳ tiện xuất chiên, bọn họ là người đã chết.

Thu kiếm lại, Trường Bạch mỉm cười nói.

"Nếu như ta là một vị Hồn Rèn Sư, tự đúc cho mình một tuyệt thế bảo kiếm, áp lực vừa rồi, có thể khiến cho các ngươi lập tức mất đi ý thức".

Bốn người Vũ Thiên tất nhiên hiểu được dụng ý trong lời nói. Ngươi sử dụng vật phẩm hồn rèn, thực lực đại tăng. Nhưng nếu ngươi tự rèn đúc cho riêng mình, lại càng trở nên khủng bố.

Quay đầu nhìn sang Vân Tiểu Thanh, Vũ Thiên nói.

"Ngày mai phiền dẫn ta diện kiến cha của ngươi, ta muốn học tập rèn đúc".

"Được thôi" Vân Tiểu Thanh mỉm cười đáp ứng.

"Ngày mai các ngươi bỏ học ?" Đột nhiên Trường Bạch hạ giọng nói.

"Ách ... ta quên mất, Trường Bạch lão sư, có thể hay không cho ta một ngày nghỉ ?" Vũ Thiên quên mất hắn đang chịu sự huấn luyện ma quỉ của Trường Bạch lão sư.

Bất quá Trường Bạch tiến tới ghế đá, trực tiếp ngồi xuống phất tay nói.

"Được rồi, vốn dĩ cũng tính cho các ngươi một ngày nghỉ ngơi, dùng một ngày này để tiêu hoá những gì ta chỉ dạy. Hôm sau lại tiếp tục. Giải tán".

"Cám ơn Lão Sư" như mọi lần, Vũ Thiên đứng thẳng lên hướng Trường Bạch cảm tạ.

"Ngươi nói ta nên theo đuổi chức nghiệp gì ?" Trên đường trở về ký túc xá, Tà Hoả hỏi.

Vũ Thiên không do dự nói.

"Ta nghĩ ngươi nên tham gia Hiệp Hội Luyện Đan a, bên trong đó rất cần nhân tài chưởng khống hoả nguyên tố như ngươi".

"Được, ta cũng tìm hiểu một thoáng".

Trở về phòng, Vũ Thiên cũng không có bước ra khỏi giường nữa, lập tức minh tưởng điều chỉnh trạng thái. Ngày mai tới xin học nghề, không biết tình huống như thế nào. Trạng thái ở mức đỉnh phong có khi lại hữu dụng.

Sáng hôm sau.

Vũ Thiên đi theo Vân Tiểu Thanh tới Hiệp Hội Hồn Rèn trực thuộc Hoả Thần Học Viện. Đây là một khu vực hoàn toàn biệt lập với khu Tam Ban và Chủ Lực.

Khu vực này tập trung hầu hết các chức nghiệp đỉnh cao trong đại lục. Hồn Rèn Sư, Luyện Đan Sư, Dược Sư ...

"Cha của ta là Hội trưởng của ở đây" Vân Tiểu Thanh cười nói rồi mở cánh cửa lớn bước vào trong.

Vừa bước vào cửa, bên trong đã có tiếng gọi ra.

“Thanh nhi, con tới à”.

“Bảo bối của cha đây” nói xong nàng chạy tới bay vào lòng một trung niên nam tử. Hắn một thân quần áo đen, thân hình vạm vỡ.

“Đây chính là tiểu huynh đệ mà con hay kể à” trung niên nam tử ánh mắt nhìn vào Vũ Thiên nói.

“Ngài khỏe, vãn bối là đồng học của Vân Tiểu Thanh, ngài gọi Vũ Thiên là được”

Vũ Thiên mỉm cười ôm quyền nói.

“Cha, ngài đừng nói bậy” Vân Tiểu Thanh khẽ bấu cánh tay nam tử một cái mè nheo nói.

“Được rồi, không có nói thì thôi ha-ha. Lão phu tên là Vân Trạch, tiểu nha đầu này gọi ta một tiếng nghĩa phụ, hôm nay ta rất vui, ngươi có việc gì muốn hỏi ta vào trong rồi nói”

Vân Trạch thái đội niềm nở, nói xong liền xoay người đi vào trong, hắn vẫn không quên nhìn qua Vân Tiểu Thanh nói nhỏ

“Tuổi còn nhỏ nhưng nhìn hắn soái a. Vẫn là con mắt nhìn nam nhân của Thanh nhi tốt nhất”

“Cha...” Vân Tiểu Thanh hai má hồng ửng đỏ, quay sang nhìn Vũ Thiên xua tay “Ngươi đừng để ý a, cha ta hay chọc ghẹo lắm”.

Vũ Thiên thấy một màn này chỉ cười, sự ấm áp này làm hắn bỗng nhớ nhà, nhớ phụ thân ngoài lạnh trong nóng, nhớ mẫu thân lúc nào cũng lo lắng, nhớ cả Vũ tộc.

Vào trong đại sảnh, người hầu dâng lên mỗi người một chén trà thơm, Vũ Thiên nhập một ngụm sảng khoái. Một đợt ấm áp từ trong lòng ngực truyền ra vô cùng thoải mái. Uống xong hắn đặt tách trà xuống, chấp tay nói.

“Hôm nay vãn bối tới đây mục đích là xin được gia nhập Hiệp hội, học tập rèn đúc hay vẫn là Hồn Rèn Sư chức nghiệp”.

Vân Trạch vốn đang cầm một chén trà lên uống thì bị lời nói của Vũ Thiên làm hắn mém sặc, ho khụ vài tiếng rồi nhìn Vũ Thiên nói

“Thẳng thắn, thẳng thắn. Tốt”.

Lời nói Vũ Thiên bình tĩnh mà quyết đoán, hắn đã suy nghĩ rất kỹ, trở thành Hồn Rèn Sư, trăm lợi mà không có một hại. Biết đâu được một ngày kia, hắn dùng chính thực lực của mình phục chế miếng giáp bạc hoặc may mắn hơn, hồi sinh Bảo Minh Thánh Kiếm.

Vân Trạch nhìn Vũ Thiên thêm một lát, rồi nói “Được rồi, ngươi đi theo ta”

“Muốn học tập Hồn Rèn thì cần kiểm tra một chút công phu đã” Vân Trạch cười nói.

"Đa tạ, mọi việc xin theo ngài sắp xếp".

Vũ Thiên đi theo cha con Vân Trạch ra sân sau. Ngoài này là một mảnh đất trống rộng lớn, một hàng dài lò rèn được xây dựng, có không ít người đang thực hiện thao tác rèn đúc.

“Đây là khu vực rèn đúc, nếu ngươi muốn học tập trở thành một tên Hồn Rèn Sư thì ta sẽ làm một ít kiểm tra”

Vân Trạch cầm lấy một cây búa đưa qua cho Vũ Thiên.

“Cầm lấy, từ đây đến giữa trưa, nếu như ngươi có thể dát mỏng cho khối kim loại dày kia coi như tạm được”

Vũ Thiên quay đầu theo hướng Vân Trạch chỉ. Nằm một góc là một khối kim loại đen xì, độ dày khoảng chừng 10 phân.

“Được” Vũ Thiên cầm lấy búa, đi tới nâng khối kim loại sau đó bỏ vào trong lò rèn rực lửa.

"Đầu tiên phải nung nóng trước đã, sau đó đem búa đập" Vân Trạch nói.

Vũ Thiên gật đầu, hai tay áo xắn lên, tập trung tinh thần chuẩn bị tiến hành. Hắn đối với rèn đúc cũng có sự tìm hiểu nhất định. Đầu tiên phải nung qua hoả diễm để cho độ cứng kim loại giảm bớt. Tiếp đó mới tiến hành dát mỏng.

Tuy nhiên Vũ Thiên đây là lần đầu tiên hắn thực hiện, đối với khối kim loại trước mặt hắn hoàn toàn không biết là cái gì, thời gian để nung chảy là bao lâu, cho nên tâm tình của hắn thập phần khẩn trương.

“Cha không phải quá khắt khe sao, không nói tới khối kim loại này độ dày 10 phân đi. Hắn lần đầu tiếp xúc với rèn đúc, ngay cả kiến thức cơ bản còn chưa nắm vững mà”

Vân Tiểu Thanh bất bình nói nhỏ.

“Nha đầu này, ngươi đừng xem thường tên thanh niên này, ta là đang muốn thử xem định lực của hắn như thế nào. Đối với những sự việc ngươi không nắm chắc, cách hành động cũng sẽ khác.”

Vân Trạch từng trải nhiều, tất nhiên kinh nghiệm sống phong phú. Nếu như để hắn rèn đúc một khối kim loại quá quen thuộc, thì không thể bộc phát hết tiềm năng của một người được.

Nấu hơn mười phút, khối kim loại đã có dấu hiệu đỏ lên. Vũ Thiên dùng một thanh kẹp gắp nó bỏ lên bàn sắt. Tới công đoạn dát mỏng.

ẦM ẦM ẦM

Tay phải cầm búa, Vũ Thiên vung liên tục tạo ra vô số thanh âm vang lớn.

"Hự, khối kim loại này độ cứng thật bá đạo, mới vài búa đã làm bàn tay tê rần" Vũ Thiên trong lòng cả kinh.

Vân Trạch từ đầu tới cuối đều vô cùng tập trung "Thể lực cũng như sức bền của hắn vượt xa đồng bạn, ngay ca Thanh nhi đã bước chân vào Đại Sư Cấp cũng không hơn là bao. Bất quá nếu chỉ có vậy, không thể dát mỏng được khối kim loại này, bởi vì nó là thứ ta chuẩn bị riêng để khảo nghiệm hắn ha-ha-ha".

ẦM ẦM ẦM

Đã đập hơn một canh giờ, khối kim loại cũng có dấu hiệu mỏng đi nhưng như vậy là không đủ. Càng đập Vũ Thiên càng thấy không đúng.

“Dùng sức thôi không được đâu” một bên Vân Trạch lên tiếng nhắc nhở.

Vũ Thiên quay đầu nhìn Vân Trạch, ánh mắt hắn lóe lên một tia nhàn nhạt tiếu ý.

“Sức không được thì dụng công lực thử xem”.

Huyết quang lập tức cuộn ra phủ lấy hai cánh tay. Vũ Thiên đối với Huyết Thể Tâm Pháp vô cùng thành thục, đã có thể sử dụng theo ý muốn của mình.

Có tâm pháp phụ gia, Vũ Thiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Mỏng ra rồi".

"Hắn là ai thế, trước đây ta chưa từng thấy".

"Kim loại như vậy, không phải một tên Đại Sư Cấp thì đừng hòng dát mỏng nó".

Môn sinh xung quanh đã bị Vũ Thiên thu hút. Mọi người đều có chung một ý nghĩ, đó là kinh sợ. Đừng nói bọn họ vốn là một tên Tiểu Sư Cấp Hồn Rèn Sư, nhưng kim loại dày 10 phân, bọn hắn vẫn không dát mỏng được.

Lại thêm một canh giờ, Vũ Thiên vẫn kiên trì rèn đúc, lúc thì đưa khối kim loại vào lò lửa nung nóng, lúc thì lại đập búa liên hồi.

Gần đến giữa trưa, Vân Trạch sắc mặt phi thường hài lòng. Thật sự chỉ cần Vũ Thiên thể hiện một chút sự cố gắng mà thôi, hắn cũng thu nhận. Nhưng Vũ Thiên càng rèn hắn càng hứng thú cho nên mới để tới giờ này.

Hắn thực sự là muốn xem, tên tiểu tử này thực sự có thể dùng chính hiểu biết mơ hồ của hắn về Hồn Rèn, làm được tới mức nào.

“Sắp đến cực hạn rồi, Tiểu Thanh, bảo hắn ngừng lại đi” Vân Trạch mỉm cười nói.

Đến lúc Vân Tiểu Thanh chuẩn bị đi ra thì Vân Trạch bỗng đưa tay ngăn lại.

“Khoan đã, có động tĩnh”.

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.