Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Novae Future

Tiểu thuyết gốc · 5163 chữ

Mặt trời lấp ló đằng chân trời xa

Rộn ràng chân bước đều theo tiếng ca

Non sông ta bao la mến yêu sao đất quê hương

Vui như chim reo ca tiềng hát em dười mái trường

La la la la la la la là là la

La la la la la la la là là la

Trần Nhật Quang chợt tỉnh giấc trong một căn phòng sang trọng với đầy đủ tiện nghi hiện đại, tuy nhiên đó không phải là điều hắn thấy mà là ánh nắng mặt trời, cả hình ảnh lẫn âm thanh của thứ ánh sáng rực rỡ ấy mới chính là thứ đánh thức kẻ xấu này. Nhìn qua cửa sổ, mọi thứ trở nên khác lạ đến rõ rệt, khung cảnh u ám cùng không khí lạnh lẽo đã biến mất mà thay vào đó là sự náo nhiệt và đầm ấm. Những bài ca của lũ trẻ vang lên trên khắp nẻo đường, nơi nào ánh sáng chiếu đến là nơi đó trở nên nhộn nhịp.

Cho đến lúc này Trần Nhật Quang mới thấy được toàn cảnh thành phố, ở trên tầng cao nhất của biệt thự hắn ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc một cách yên bình và có một chút sự tận hưởng. Thành phố hiện lên một khung cảnh tráng lệ với những tòa nhà trọc trời, sắc nét đến từng chi tiết từ cửa sổ cho đến cái mái nhà thấp nhất của một ông lão đang cố gắng lôi gian hàng của mình ra phía gần ngoài cửa để chuẩn bị một ngày làm việc mới.

- Chào buổi sáng ngài Trần Nhật Quang!

Đó là hai người máy kiểu phục vụ, chúng đã ở đấy tự bao giờ hay nói cách khác Trần Nhật Quang đã không để ý đến chúng khi thức dậy. Từ đồ ăn sáng cho tới những bộ trang phục bản địa đã được chúng chuẩn bị một cách tươm tất và chu đáo ngoại trừ đôi đũa. Thật vậy, ở nơi Trần Nhật Quang sinh sống không có thói quen dùng dao và cái thìa kiểu đinh ba như thế này để dùng bữa, có thứ ngắn gọn hơn mà người xứ hắn dùng đó là đôi đũa.

- Thật thiếu tinh tế!

Trần Nhật Quang khẽ thở dài, khác biệt về văn hóa luôn là thứ gây trở ngại cho những người ngoại quốc như hắn. Thế nhưng có một điều không hề gây khó khăn đó là rào cản ngôn ngữ, Trần Nhật Quang có thể hiểu và nói được người ở nơi đây nói gì, đơn giản vì trước đây kẻ xấu này đã từng gặp những người nói thứ tiếng này, may mắn hơn nữa là được một người bạn dạy cho và người đó gọi ngôn ngữ này là Englisc.

Ở lục địa của mình Trần Nhật Quang từng có trận chiến với những kẻ thù sử dụng thứ ngôn ngữ này, nói một cách cụ thể hơn là những kẻ đi săn. Câu chuyện một kẻ bị săn vươn lên trở thành người đi săn chính những kẻ săn mình, theo như Mantis tìm hiểu thì Trần Nhật Quang khi xưa là một kẻ xấu được tạo nên bởi cái xã hội đầy rẫy sự dối trá, nơi mà cụm từ máu lạnh được dùng để miêu tả toàn bộ lục địa Đông A, giữa quãng thời gian tối tăm ấy vẫn còn một thứ tồn tại để giữ họ nhận thức được mình là con người đó là lòng nhân từ.

Thật vậy, đó là đạo lý bất khả quên của người tu tiên hay nói cụ thể hơn là những người tu luyện sự bất tử, Đông A - nơi mà Trần Nhật Quang sinh sống mọi sinh vật coi sự bất tử là đỉnh cao của sự tiến hóa và làm bất cứ điều gì để đạt được giới hạn đó. Vì vậy có rất nhiều phương pháp tu luyện được phát triển, tuy nhiên có nhiều cách bị xem là vô nhân tính mà bị liệt vào một nhóm bị cấm với cái tên Ma Đạo, trong đó có việc sử dụng máu của những sinh vật sống.

Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi khi mà những cuộc tranh cãi đã đi quá giới hạn của nó, bất kì ở thời điểm nào kể cả sau cơn ác mộng Quỷ Thánh, nó không hề mất đi mà còn lan rộng ra toàn bộ các sinh vật khác, xưa kia chỉ có con người là độc tôn nghiên cứu sự trường sinh vì họ tự cho mình là Thánh Thần.

Còn bây giờ thì cả Phi nhân cũng lao đầu vào nghiên cứu bất chấp mọi hậu quả. Không có gì thay đổi vì bản chất của muôn loài khi tu thành nhân dạng đều có lòng tham vô đáy, bất kì sinh vật nào khi tu luyện thành Phi Nhân đều có bản tính ấy. Phải chăng đó là bản chất sẵn có hay là do cuộc sống đưa đẩy khiến họ và trở thành những sinh vật xấu xa như vậy ? Sẵn sàng tước đi sinh mạng của người khác để phục vụ cho mong muốn của bản thân, cho dù bàn tay nhuốm máu cũng không hề thấy ghê tởm.

- Thưa Ngài!!

Trần Nhật Quang nhìn về phía tên người hầu

- Ngài Mantis có nhắn hẹn gặp ngài ở phòng riêng sau khi dùng bữa xong ạ!

- Dẫn ta đi!

Dọc hành lang, những người hầu và cảnh vệ đang làm nhiệm vụ của mình, là những cỗ máy được tạo nên từ bộ óc của người dân nơi đây, không những đa dạng hình dáng mà ngay cả giọng nói cũng rất chân thực. Bọn chúng đều đang tập trung vào công việc đã được thiết lập sẵn, có một thứ chúng khác với con người là không hề có cảm xúc, mọi máy móc sinh ra là để phục vụ cho nhu cầu của họ và phi nhân. Men theo hành lang những họa tiết cùng những bức tranh treo trên tường tạo nên sự sang trọng và quý phái, bỗng nhiên có xô nước đổ ra sàn ngay trước mũi giày của Trần Nhật Quang, tên người máy vụng về nhanh chóng dựng xô lên và tiếp tục công việc của mình như chưa có gì xảy ra.

- Xin lỗi Ngài vì sự vụng về!

- Đề Nghị đơn vị người hầu số 44 kiểm tra dữ liệu!

Người máy dẫn đường cho Trần Nhật Quang nói với tên lao công vụng về kia, có vẻ như nó gặp trục trặc gì đó.

- Chấp nhận!

Một điều trông nghiêm túc nhưng lại rất khôi hài đó là việc giao tiếp giữa những người máy, chúng có phong cách nói chuyện không câu nệ vòng vo và trên hết là sự kỉ luật thép, nói một sẽ không có hai, điều này chỉ có thể thấy điều đó ở quân đội mà thôi. Thế nhưng với những kẻ ngoài cuộc thì điều này trông khá hài hước, nhất là trong tình cảnh như thế này. Cuối hành lang là một cánh cổng lớn không kém cổng chính là bao, nó cao gấp hai người Trần Nhật Quang và đặc biệt không thể mở theo cách thông thường mà phải dùng khẩu lệnh. Người máy dẫn đường đến bên một cái bảng điện tử được lắp ở phía bên trái cánh cổng nhẹ nhàng cất lời.

- Thưa Ngài! Tôi đã đưa Ngài Trần Nhật Quang đến!

- Hà..đây rồi...xin mời vào!

Có gì đó không ổn trong câu nói của Mantis, một chất giọng đầy sự đau đớn cùng tiếng rên rỉ. Cánh cửa tự động mở ra, hiện trước mắt Trần Nhật Quang là một tấm lưng đầy vết rỉ máu của một kẻ nào đó đang tự tay cầm chiếc roi da hành hạ mình, hắn nhíu mày không có động thái mà chỉ chờ hành động từ kẻ lạ mặt kia.

- Xin chào người anh hùng của chúng tôi!

Mantis đấy ư ? Chỉ có hắn mới có cái giọng lịch lãm đó, Trần Nhật Quang vẫn im lặng vì chưa dám chắc được có phải là tên đó hay không cho đến khi kẻ lạ hoắc kia quay mặt lại. Một khuôn mặt khôi ngô với dáng vẻ thư giãn đập vào mắt Trần Nhật Quang, lúc này hắn ta không còn thấy một Mantis lùn tịt với làn da xanh lè xấu xí nữa mà thay vào đó là một chàng thanh niên cao gần như ngang ngửa cùng bộ mặt với nhan sắc của một mĩ nam.

- Hẳn Ngài đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ?

Khoác lên bộ vest như mọi khi với một cỡ lớn hơn sau khi đã lau khô vết máu trên lưng, Mantis đến bên chiếc bàn làm việc của mình rồi nhẹ nhàng dựa vào góc cạnh của nó, hướng thẳng về phía Trần Nhật Quang với bộ mặt thư giãn.

- Tôi chỉ đang tự trừng phạt bản thân một chút thôi!

Bỗng nhiên hắn trở nên nghiêm nghị

- Bởi vì tôi là kẻ bị chúa nguyền rủa!

Trên đời này có rất nhiều sự bất công trong đó có việc sinh ra là một sinh vật thừa thãi. Mantis kể cho Trần Nhật Quang nghe một câu chuyện mà có vẻ như không quá xa lạ đối với một kẻ đã từng trải một cuộc đời với qua nhiều sóng gió. Có hai kiểu phạm trù là bẩm sinh và luyện tập đã tồn tại trong thế giới này từ rất lâu, không biết nó xuất hiện từ bao giờ chỉ biết khi nhân loại xuất hiện thì nó được tìm ra, điều đó chứng minh rằng con người là sinh vật được chọn để chạm tới đỉnh cao của sự thông thái.

Tử Vi là khái niệm mà con người đặt cho nguồn gốc của mọi sinh vật, cũng như thước đo cho tu luyện và nó đại diện cho sự thông thái vốn có cùng với tư chất làm chủ thiên nhiên, tuy nhiên không phải ai cũng có được điều đó. Những sinh vật xấu số sinh ra không có được Tử Vi khởi đầu bị coi là Vô Năng, không có nó thì những khả năng siêu nhiên của họ không thể phát triển hay nói huyền học hơn một chút là không thể hòa làm một với thiên nhiên để sử dụng phép thuật hay thể thuật nổi trội hơn bình thường. Sinh vật phải rèn luyện để đạt được cảnh giới như mong muốn, nhưng để có thể làm được điều này thì trước tiên bẩm sinh phải có Tử Vi.

Có thể nói rằng phải xui xẻo lắm mới có một Tử Vi yếu đuối và cần phải nỗ lực luyện tập gấp nhiều lần để bù đắp cho sự yếu ớt ấy, còn những kẻ không có Tử Vi thì sao ? Nó hoàn toàn nằm ngoài hai phạm trù kia.

- Đất nước của chúng tôi là nơi tập hợp những sinh vật vô năng!

Mantis nhấn mạnh từ Vô Năng như muốn dằn mặt Trần Nhật Quang - kẻ đang đứng ở đỉnh cao của Tử Vi. Trớ trêu thay một kẻ không có năng lực gì như hắn lại có thể trở thành hiệp sĩ danh giá của Hoàng tộc còn Trần Nhật Quang có Tử Vi mạnh mẽ nhưng cũng chỉ dừng lại là một kẻ lang bạt không có tiền tài vật chất và không có chỗ đứng trong xã hội. Nói không có chỗ đứng trong xã hội thực sự đúng trong tình cảnh bây giờ bởi Trần Nhật Quang đã gác kiếm được năm năm rồi, khoảng thời gian đủ lâu để người ta quên đi danh tính của một người mặc cho có nổi tiếng đến mức nào, hơn nữa hắn lại là một thứ khiến mọi sinh vật đều khiếp sợ - sát thủ máu lạnh.

Theo lời Mantis kể thì thực sự những người ở vương quốc này không hề Tử Vi mà chỉ là những sinh vật hết sức bình thường không có khả năng gì đặc biệt, thứ duy nhất mà họ có chính là bộ óc của mình. Với trí tuệ của mình người dân đã tạo nên cho mình một thế giới của riêng họ.

- Vậy nên chúng tôi tự tạo phép màu cho riêng mình!

Sức mạnh trí tuệ chưa bao giờ là tầm thường, bằng chứng là những thành quả công nghệ hiện đại, không phải lúc nào cũng có cơ hội thấy nhiều những thứ máy móc thông minh đến như thế này ở những nơi khác. Thay vì biến hóa vật chất bằng những câu thần chú cầu kì và thủ công người ta tạo ra máy móc lệnh cho chúng làm ra những thứ mà mình muốn, tất nhiên là trong tầm hiểu biết của họ.

Chỉ có máy móc thôi vẫn chưa đủ để nói về nơi này, kiến trúc văn hóa mới là bộ mặt thật của thành phố bởi sự hoành tráng đến kì lạ và nằm ngoài tầm hiểu biết của thế giới bên ngoài, hẳn là phải cực khổ lắm mới có thể tìm tòi phát triển một nền móng vững chắc, khác lạ đến thế này. Tất cả những điều này được xuất phát từ cái tên “Khoa học” và khái niệm này xuất phát từ nơi đây. Mantis gọi đây là phép màu mà đất nước mình tạo ra, thế giới bên ngoài có Tử Vi còn họ có khoa học sánh ngang không thua kém.

- Ngươi gọi ta đến chỉ để nói mấy điều này thôi à ?

Trần Nhật Quang khẽ nhíu mày, thái độ của hắn khiến Mantis cười nhẹ.

- Tất nhiên là không thưa Ngài! Tôi chỉ muốn nói ở đây khác với nơi mà Ngài sinh sống.

Vừa nói Mantis vừa tiến đến chiếc ghế của bộ bàn làm việc, ngồi xuống đưa đôi tay lên bàn rồi đan vào nhau tạo điểm tựa rồi dựa cằm vào, ngừng một lát hắn tiếp lời một cách nghiêm túc và dứt khoát

- Ngài sẽ phải làm việc theo cách của chúng tôi!

- Đó là tất cả những gì ngươi muốn ?

- Vâng thưa Ngài!

- Được!

- Cảm ơn Ngài!

Trần Nhật Quang dễ dàng chấp nhận điều kiện của Mantis vì biết mình đang ở hoàn cảnh như thế nào, con gái thì bị bắt cóc còn bản thân bị điều khiển như một con rối, sẽ rất là thiếu khôn ngoan nếu như phản đối chúng vì cơ hội hầu như sẽ bằng không. Quan sát tình hình trong im lặng là một trong những phong cách làm việc của Trần Nhật Quang, quan trọng hơn là bản thân kẻ xấu này không có thói quen nhiều lời.

- Bước đầu đã xong và bây giờ sẽ tiến hành bước thứ hai!

Cánh cửa ra vào lập tức mở ra với một đội người máy phục vụ tiến vào cùng với những món đồ kì lạ. Một trong số đó là bộ giáp trông khá ngầu được dựng trên giá với chiếc mũ sắt được mô phỏng như đầu của một con sói được che kín mặt ngoại trừ đôi mắt sau đó là đến giáp thân, hạ bộ, tay rồi đến chân, cùng với cây kiếm có lưỡi lạnh như băng.

- Đây là những thứ mà tôi cần Ngài trang bị!

- Sau đó ta sẽ làm gì ?

- Ngài sẽ giống như tôi - một hiệp sĩ Hoàng Gia!

Muốn hoạt động một cách dễ dàng ở nơi xa lạ trước tiên phải có một danh phận, có vẻ như Mantis đã có những kế hoạch rất hoàn hảo và chỉ chờ Trần Nhật Quang có thái độ hợp tác. Những kẻ giết thuê có trình độ cao thường tỉ lệ thuận với cái tôi của họ, luôn cho rằng cách làm của mình là tốt nhất và gạt bỏ những ý đồ của người thuê. Kết liễu mục tiêu và lấy tiền là tất cả những gì mà họ có thể suy nghĩ một cách ngắn gọn nhất, do đó mà chỉ có một niềm tin duy nhất là cách làm của bản thân là hoàn hảo.

Trần Nhật Quang là một trường hợp ngoại lệ vì hắn đang bị khống chế, không phải tiền mà là chính người thân của của mình. Sát thủ mà để bị nắm thóp là một điều rất sỉ nhục nhưng trong hoàn cảnh này thì bất kể là ai cũng khó mà có cách giải quyết khác. Mantis có thể nói là đã thành công khi biến Trần Nhật Quang trở thành một tôi tớ không còn sức kháng cự, phục vụ vô hạn mà không hề có động thái phản kháng nào

- Bây giờ xin Ngài hãy mặc bộ giáp này vào!

Trần Nhật Quang vẫn có chút lưỡng lự trong khi Mantis vẫn đang nói

- Nó được làm từ những bộ óc siêu phàm nhất của đất nước này và tôi tin rằng sẽ không khó để Ngài làm quen với nó!

Nhìn kĩ thì bộ giáp này không có gì đặc biệt ngoài cái dáng vẻ được thiết kế một cách ngầu lòi thế nhưng đó chưa phải là điều kiện đủ để Trần Nhật Quang có thể khoác nó lên ngay. Mantis dường như đọc được suy nghĩ, hắn tiến đến bộ giáp rồi từ từ khoác lên mình để làm mẫu cho Trần Nhật Quang

- Đây là loại sức mạnh gì vậy ?

Trần Nhật Quang nhíu mày vì hắn thấy được thứ gì đó tỏa ra từ bộ giáp trên người của Mantis

- Xin lỗi Ngài trước!

Dứt lời Mantis biến mất trong khoảnh khắc khiến đôi mắt Trần Nhật Quang trợn lên, không gian bỗng nhiên biến đổi cùng một luồng sức mạnh ghê gớm đánh thức toàn bộ giác quan của một kẻ đã từng là sát thủ đỉnh cao. Xuất hiện ở phía sau lưng Trần Nhật Quang là một biến ảnh không rõ nhân dạng với một đôi mắt lóe sáng tràn đầy sát khí.

Cảm nhận được sự nguy hiểm Trần Nhật Quang lập tức cúi xuống đồng thời lấy đà gạt chân kẻ phía sau nhưng không có ai cả mà là ở phía trên, một luồng sát khí nặng hơn núi ập xuống, hắn nhanh chóng lộn về phía trước một vòng để tránh cú đâm tựa như trời sập và nó đúng như vậy với một vụ nổ quy mô lớn khiến cho mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Cứ như thế trận chiến diễn ra trong vô hạn cả không gian lẫn tốc độ, hai đấu thủ lao vào nhau nhanh đến nỗi mà mắt người bình thường không thể nào cảm nhận được. Không gian bị phá hủy với những vụ nổ lớn nhỏ khác nhau ngay trước mắt nhưng mặc nhiên không biết ai là kẻ đã gây ra.

- Tôi đã giải phóng gần như toàn bộ sức mạnh của bộ giáp nhưng Ngài vẫn bắt kịp ! Ngài quá mạnh đấy!!

- Ờ! Ngươi cũng không tệ đâu!

- Vậy tôi phép được kết thúc buổi trình diễn tại đây!

Khi Mantis tháo bỏ chiếc mũ xuống thì toàn bộ không gian trở về thời điểm trước đó, căn phòng làm việc của hắn trở lại với đồ đạc ở trạng thái nguyên vẹn không có chút trầy xước nào.

- Tôi xin phép đi chuẩn bị bữa trưa thừa Ngài!

Mantis cúi chào trịnh trọng rồi bước ra khỏi căn phòng để lại một mình Trần Nhật Quang trong không gian yên tĩnh. Sở dĩ hắn ta mặc bộ giáp ấy là muốn chứng minh rằng nó an toàn và không có một chút cạm bẫy nào, còn về Trần Nhật Quang, hắn ngắm nhìn bộ giáp thật kĩ vì nó vốn là một thứ không bình thường, có lẽ đó không phải là thứ sức mạnh mà Mantis đã phô diễn ra mà là cái gì đó ghê gớm khiến miệng của kẻ xấu này phải thốt lên những lời kinh ngạc trước đó

Trong căn phòng rộng lớn cùng những tia sáng chiếu qua khe cửa sổ hướng thẳng đến chiếc bàn ăn cỡ lớn, trên đó là những món ăn ngon được trải dài từ đầu cho đến cuối căn phòng như một bữa tiệc thịnh soạn, những người máy phục vụ đang hoạt động hết công suất với mỗi kẻ mỗi việc. Trần Nhật Quang bước xuống sau khi đã xong việc của mình, hắn đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi thấy những gì đang diễn ra trước mắt.

- Ở đây sắp mở tiệc à ?

- Vâng thưa Ngài!

Mantis vui mừng đáp lại

- Bữa tiệc chúc mừng Ngài trở thành hiệp sĩ Hoàng Gia!

Là một kẻ cô độc không quen với những nơi đông người, Trần Nhật Quang có chút khó chịu hiện lên trên nét mặt, có vẻ như hắn sắp phải đối mặt với rất nhiều người, điều này chưa từng xảy ra trước đó. Trần Nhật Quang tiến đến chiếc ghế mà Mantis đang giữ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, ngắm nhìn những món ăn được trang trí bắt mắt khiến hắn có một chút lạ lẫm nhưng dù vậy vẫn không thể giấu đi sự thèm khát của mình.

- Khách đã đến đủ chưa ?

Đây là bữa tiệc mà Nữ Hoàng tổ chức riêng cho Ngài nên sẽ không có ai ngoài chúng ta đâu thưa Ngài!

- Vậy Nữ Hoàng đâu ?

- Nữ Hoàng của chúng tôi đang không được khỏe nên đã dùng bữa tại phòng thưa Ngài!

Nói về Nữ Hoàng thì Trần Nhật Quang có một chút tò mò về con người này, kẻ xấu này không hề cảm nhận được sự sống nơi sống ở bà ta. Những người tu hành Tử Vi luôn có một giác quan gọi là tâm linh có khả năng cảm nhận được sức mạnh, cũng như linh hồn của vạn vật chuyển động. Thông qua cái nhìn lần đầu tiên Trần Nhật Quang đã có chút nghi ngờ bản thân mình, đã năm năm trôi qua hắn sống như một con người bình thường và không có một sự đề phòng nào, bởi vì danh tính của hắn đã biến mất một cách bí ẩn trên thế gian, không kẻ nào có khả năng tìm được. Thế nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra và bằng chứng là Trần Nhật Quang đang ngồi đây làm tay sai cho một thế lực mà hắn ta không có một chút thông tin nào.

- Có thể Ngài chưa biết ở đây đang bị một dịch bệnh hoành hành!

- Nữ Hoàng chắc cũng là nạn nhân!

- Thật may mắn là không thưa Ngài!

Trần Nhật Quang ngồi ăn một cách ngấu nghiến trong tâm trí nhưng vẫn để một chút từ tốn của mình thể hiện ra bên ngoài, vì vậy mà mọi thứ Mantis kể ra đã đi vào dĩ vãng. Không nghe được gì nhiều mà đại khái chỉ có thể nắm được vài ý rằng nơi đây đang bị một căn bệnh hoành hành liên quan đến máu, nó khiến sinh vật trở nên mất dần ý chí rồi trở thành những con quái vật khát máu, và đức Vua chính là nguyên nhân của mọi việc. Trần Nhật Quang vốn không hề quan tâm đến những gì Mantis kể bởi vì quan điểm của kẻ xấu này ngay từ đầu là không quan tâm, tò mò là bản tính bất diệt của con người và điều ấy có thể sẽ giết chết chính bản thân họ

Miếng đùi gà cuối cùng được Trần Nhật Quang đặt xuống đĩa cũng là lúc tiếng còi xe vang lên ở trước dinh thự, đằng sau cái cửa lớn đó là một chiếc xe bốn bánh cực kì sang trọng với thiết kế bo tròn góc cùng tông màu xanh dương rất bắt mắt

- Ah! Đã đến rồi sao ?

Mantis vui mừng rời khỏi chiếc ghế của mình tiến ra cửa để được thấy chiếc xe, Trần Nhật Quang cũng vén lối theo sau. Khi chiếc xe dừng lại cách bậc tam cấp một khoảng vài bước chân thì cũng là lúc hai người họ đã đứng sẵn ở trước cửa. Bước ra từ bên trong chiếc xe là một tài xế người máy ăn vận một bộ vest lịch lãm.

- Đơn vị sáu chín đã có mặt!

- Rất tốt!

Hài lòng là thái độ mà Mantis dành cho sự phục vụ chu đáo đến từ phía sáu chín, nhìn vào chiếc xe một lát rồi quay sang Trần Nhật Quang

- Đây là món quà mừng mà chúng tôi tặng Ngài!

Một món quà kì lạ, Trần Nhật Quang không phải là người ở đây và hắn cũng chưa được tiếp xúc nhiều với những món đồ công nghệ cao như thế này. “Mù” là từ thể nói về hắn ta lúc này nhưng may mắn thay là chiếc xe có chế độ lái tự động.

- Chúng ta sẽ khởi hành ngay sau khi Ngài thay đồ xong!

Mantis vừa dứt lời thì Trần Nhật Quang đưa tay trái của mình lên, trên tay có đeo một chiếc vòng đã bám chặt. Mantis mỉm cười như đã nhận ra điều gì đó và hắn ta đang cảm thấy rất vui. Trần Nhật Quang xoay nhẹ chiếc vòng khiến nó phát sáng rồi từ đó tuôn ra một dòng chảy năng lượng bằng ánh sáng bao quanh thân thể, sau khi thứ ánh sáng đó nguội đi lộ ra một Trần Nhật Quang với một dáng vẻ mới - Huyết Hỏa, hay nói chính xác hơn đó là cái tên của bộ giáp mà Mantis đã dành tặng cũng như trang bị cho kẻ xấu này để giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ của mình.

- Ngài đã quen với nó rồi sao ?

- Như ngươi thấy thôi!

Bước lên xe với một phong thái lạnh lùng, Trần Nhật Quang ngồi ở hàng ghế sau vì không biết lái xe, Mantis thay sáu chín để trở thành tài xế riêng cho hắn.

- Tôi cá là Ngài chưa làm điều này bao giờ nên hãy chú ý nhé, sẽ rất đơn giản thôi!

Dứt lời Mantis đạp ga một cách dứt khoát mặc cho Trần Nhật Quang chưa thắt xong dây an toàn làm cho phần đầu của kẻ xấu này ngã ngửa ra đằng sau ghế. Chiếc xe lăn bánh qua cổng chính dinh thự một cách nhanh chóng. Trên đường đi có rất nhiều hình ảnh nhộn nhịp của thành phố, điển hình là có rất nhiều người cầm băng rôn hò reo tuy nhiên vẻ mặt của họ lại mang một bầu không khí u ám. Bên trong chiếc xe sang trọng Trần Nhật Quang ngắm nhìn thành phố một cách đăm chiêu, phía xa kia là tòa lâu đài - nơi diễn ra những sự kiện chính trị hiện ra trước mắt, nhìn kĩ một chút mới thấy những đường nét hiện đại cách tân của nó

“Tin mới nhận : Máy bay Lạc Hồng đã hạ cánh thành công”

Tiếng của một ai đó vang lên, một giọng nói như đang bị ngạt mũi của một cô gái nào đó

- Vậy là vừa kịp lúc!

Mantis thở phào nhẹ nhõm

- Chúng ta sắp tới sân bay rồi thưa Ngài!

- Nơi nào ?

- Đi gặp nhân vật mà Ngài sẽ bảo vệ!

Trần Nhật Quang nhíu mày.

- Ai vậy ?

- Một cô công chúa đồng thời cũng là một kẻ bị nguyền rủa thưa ngài ?

- Nguyền rủa ?

Chiếc xe dừng lại ở trước cửa ra vào sân bay, một hàng chữ chạy dài trên đỉnh cánh cổng lớn mang tên Air Future. Bước ra khỏi xe Trần Nhật Quang ngắm nhìn xung quanh địa điểm mới này một chút, có rất nhiều người qua lại với mật độ còn dày hơn cả trong nội thành. Từng nghe đến một nơi có những cỗ xe sắt khổng lồ nằm ở phía bên kia thế giới.

Trần Nhật Quang ngỡ ngàng nhận ra đó chính là nơi này khi tận mắt chứng kiến chiếc máy bay mang tên Lạc Hồng khổng lồ hạ cánh ở phía bên kia cửa kính của tòa nhà. Ngay khi nó vừa hạ cánh, một luồng người và phi nhân từ đâu bỗng ập tới như một cơn bão với băng rôn cùng những khẩu ngữ, Trần Nhật Quang nhìn không rõ ở trên đó là gì, chỉ nghe phong thanh những câu nói rất miệt thị đến từ một vài người trong đám đông đó

- Đừng để con quỷ ấy trở về đất nước này!

Mantis đã từng kể trước đó rằng nơi đây đang bị một căn bệnh hoành hành, cụ thể hơn là nó đến từ người trị vì đất nước này, nhưng liệu điều đó có phải là sự thật hay chỉ là sự bao biện của kẻ âm mưu đi ám sát ? Điều được nghe kể hay là tận mắt nhìn thấy mới là sự thật ?

- Lên xe thôi thưa Ngài ! Chúng ta cần phải nhanh chân lên!

Mantis đã lái chiếc xe đến bên cạnh từ khi nào và hắn mở cửa cho Trần Nhật Quang với một thái độ gấp gáp, lẻ xấu này nhanh chóng ngồi lên hàng ghế đầu kế bên cạnh Mantis rồi thở dài một tiếng

- Có vẻ như người dân không được thích cô công chúa này cho lắm!

- Nhưng dù vậy nơi đây vẫn là nhà của cô ấy thưa Ngài!

Trần Nhật Quang có một chút ngậm ngùi, kể từ sau khi biết được sự thật về thân thế của mình, kẻ xấu này đã không còn một nơi nào để gọi là quê hương nữa, dù sao vẫn còn may mắn hơn là có nhà nhưng không thể nào quay trở về. Không biết cô công chúa kia đã làm chuyện gì để bị quê hương chối bỏ, nguyền rủa như một kẻ tội đồ, hi vọng không phải là những chuyện như hắn đã làm.

Sự đồng cảm là một phần của yếu đuối và khơi gợi nỗi đau cùng sự lạc lõng trong quá khứ, không ai có thể quên được những khó khăn mà bản thân đã từng trải qua. Có ai đã từng nghĩ rằng quá khứ chỉ là tro tàn, tương lai chất liệu cháy còn thực tại chính là ngọn lửa đang bùng cháy hay là cứ bấu víu nắm tro ấy để vùi dập ngọn lửa của ngày hôm nay ?

Hết chương 3

Bạn đang đọc Huyết Hỏa sáng tác bởi ds2981995
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ds2981995
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.