Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trách Nhiệm

Tiểu thuyết gốc · 5743 chữ

“Số phận là thứ để đối đầu hay là để trốn chạy ? Liệu rằng ai có đủ sự dũng cảm để lựa chọn điều thứ nhất ?”

Bên trong chiếc phi cơ có vẻ ngoài hào nhoáng là một nơi yên tĩnh lạ thường, trái ngược với sự ồn ào lộn xộn ở bên ngoài là sự im ắng tĩnh lặng đến từ bên trong. Sâu vào trong lòng trên những hàng ghế được đắp lên vẻ ngoài sang trọng là một nhân dạng nhỏ bé đang ngồi thu mình lại ở một góc tối lạnh lẽo. Trần Nhật Quang tiến lại gần nhân dạng ấy một cách chậm rãi rồi từ từ chìa tay ra, cảm nhận được một chút ấm áp đang cố gắng vươn đến, nhân dạng đó từ từ ngẩng mặt lên như muốn thắp lên một tia hi vọng. Đó là một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn với đôi tai yêu tinh cùng một mái tóc trắng hòa lẫn vào làn da trắng như tuyết, Trần Nhật Quang dễ dàng cảm nhận được sự lạnh lẽo đến từ vẻ ngoài ấy.

- Tôi đến để đón công chúa!

Đôi mắt của cô gái bỗng trở nên bừng sáng, đồng tử giãn ra hết cỡ để lộ những đường vân tạo nên vòng hoa văn tuyệt đẹp, một vẻ đẹp của sự tinh khiết được đánh thức trước mặt Trần Nhật Quang nhưng điều này không làm hắn rung động, trái lại còn làm cho kẻ xấu này có một chút gì đó thương hại.

- Anh là hiệp sĩ của tôi ?

- Vâng thưa chủ nhân!!

- Anh sẽ bảo vệ tôi chứ ?

Trần Nhật Quang khẽ cúi đầu và chợt nhận ra rằng, cô công chúa này có điều gì đó và hẳn là đã phải chịu nhiều áp lực lắm. Công chúa liền nắm lấy tay Trần Nhật Quang và giữ chặt nó lại như muốn đặt cả niềm tin của mình vào cái nắm tay đó. Đáp lại sự tin tưởng nhỏ bé ấy kẻ xấu này không một chút chần chừ mà cầm tay đưa cô công chúa tội nghiệp ra khỏi nơi lạnh lẽo u tối này.

- Tôi... tôi...không đủ can đảm!

Bỗng cô dừng lại ngay trước cửa máy bay, phía bên kia là những âm thanh ồn ào mang theo sự lộn xộn đến từ phía người dân - những người lẽ ra là người nhà của cô. Trần Nhật Quang im lặng, bàn tay có cảm giác chật chội vì nó đang bị xiết chặt hơn, hiểu được đại khái Trần Nhật Quang kéo tay nàng công chúa đi xuống những bậc thang đầu tiên.

- Cứ đi theo tôi!!

Bất chợt một tia ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt, cảm thấy có một sự tin tưởng không hề nhẹ vào chàng hiệp sĩ mới gặp của mình, nàng công chúa bước theo Trần Nhật Quang như một đứa trẻ.theo cha.

- Xin được hỏi tên của công chúa là gì ?

- Elysia Tenebre!

Vừa dứt lời Trần Nhật Quang bất ngờ giơ tay lên trước mặt công chúa nhanh như cắt cùng với một cái thở dài.

- Ném rất tốt!

Một thứ chất ngày nhụa vấy lên khuôn mặt xinh đẹp của Elysia, dù chỉ là một chút nhưng nó cũng khiến cho cô cảm thấy dơ bẩn. Thứ nhày nhụa chính là thành phần của một quả trứng, Trần Nhật Quang đã dùng tay của mình ôm quả trứng đó song vẫn không thể nào trọn vẹn nó vào lòng bàn tay, nói một cách chính xác hơn đó là cơn thịnh nộ của những người dân, sau quả trứng đó là hàng tá dị vật được ném một cách không thương tiếc về phía hai người. Công chúa Elysia ngồi thụp xuống lấy hai tay che đầu cùng khuôn mặt toát lên nỗi sợ hãi, tuy vậy mọi thứ đều đã được Trần Nhật Quang hứng chịu toàn bộ. Bằng chiếc áo choàng của bộ giáp, hắn đã dựng nên một tường thành vững chắc để che chắn cho nàng chủ nhân của mình.

- Chúng ta đi tiếp thôi!

Một hàng lệ chảy dài trên đôi mắt theo hai bên má rơi xuống tạo nên những giọt nước rớt xuống đất như một cơn mưa cùng thân thể run rẩy vì bị nỗi sợ hãi kèm sự tủi thân xâm chiếm. Hàng người vẫn cứ chửi rủa và ném tất cả những gì có thể nhưng hai người họ vẫn bước đi như chưa có gì xảy ra, Trần Nhật Quang giữ tấm áo choàng của mình tạo cảm giác an toàn cho một cô gái nhỏ bé cả về thể xác lẫn tâm lý.

Sau những bước chân có phần chậm chạp thì họ cũng đã đến bên chiếc xe của Mantis, thế nhưng gã da xanh này lại đi đâu mất mà để chiếc xe trống vắng không ai trông coi thế này. Quay lại nhìn những đoàn người biểu tình đã được cản lại bởi lực lượng an ninh một lát rồi kết thúc bằng một hơi thở dài, Trần Nhật Quang nhớ lại những gì Mantis đã làm, hắn nhẹ nhàng tiến đến cửa sau chiếc xe mở ra rồi làm động tác mời công chúa Elysia một cách trịnh trọng.

- Xin mời!

- Cảm ơn anh rất nhiều!

Bước lên xe cùng một lời cảm ơn chân thành, công chúa Elysia thu mình lại cùng với một tâm trạng rối bời. Trần Nhật Quang ngồi vào buồng lái nhưng không biết làm gì tiếp theo, một suy nghĩ khó xử hiện lên trong đầu hắn.

- Có chuyện gì với anh à?

- Chỉ là một chút rắc rối nhỏ thôi thưa công chúa!!

Kẻ xấu này đang cố nhớ lại những hành động của Mantis, làm thế nào mà gã da xanh lịch lãm đó có thể điều khiển một chiếc xe phức tạp như thế này ? Nắm tay lái một hồi Trần Nhật Quang liền kéo chiếc chìa khóa bên dưới, bảng điều khiển hiện lên những dòng chữ cùng thông số khó hiểu nhưng may mắn là hắn có hiểu được một vài thứ trong đó.

Điều chỉnh một hồi chiếc xe cuối cùng cũng có thể lăn bánh, hắn tựa vào ghế thở dài một cái rồi nhận ra một điều “Dù có là gì thì cứ phải làm thì mới biết được”. Chiếc xe xuyên qua đoàn người biểu tình hướng thẳng về phía lâu đài theo những gì mà Trần Nhật Quang đã thiết đặt trước đó, chỉ trong thoáng chốc nó đã dừng ở trước cánh cổng chính của tòa lâu đài

- Đây là xe hộ tống công chúa Elysia!

Trần Nhật Quang nói với lính gác cổng, anh ta nhìn về hàng ghế sau rồi vẫy tay cho đồng đội của mình mở cổng đi vào. Mọi thứ ở đây có nhiều thứ rất lạ lẫm song những thứ quen thuộc cũng không ít là mấy, đối với một kẻ đã từng lang bạt đó đây trong cái lục địa Đông A nhỏ bé của mình thì những việc như hộ tống quý tộc không có gì xa lạ với hắn.

Cánh cổng mở ra với những cảnh vật lộng lẫy, đẹp mắt hiện ra trước mắt. Công chúa Elysia bước ra khỏi xe với tâm trạng có chút ổn định rồi từng bước tiến vào cung điện. Những người lính gác như đã được dự báo trước, họ xếp hàng hai bên thật ngay ngắn cùng súng ống dựng trang nghiêm lại để chào đón một nhân vật quan trọng của hoàng tộc.

Theo sau công chúa Elysia là một tên hiệp sĩ mới vào nghề - Trần Nhật Quang, bước theo sau một cách nghiêm nghị, kẻ xấu này chẳng những không có chút bỡ ngỡ nào mà ngược lại còn rất chuyên nghiệp, có lẽ đây là một trong những thứ mà hắn cảm thấy quen thuộc ở nơi xa lạ này.

Đại điện đang ở ngay trước mắt, cánh cổng to lớn từ từ mở ra hiện lên khung cảnh hoành tráng của nơi mà mọi chuyện quốc sự đều diễn ra. Nơi cao nhất của căn phòng là một người đàn ông đứng tuổi với đôi mắt sắc cạnh cùng làn da xanh như nước biển, khoác trên mình bộ trang phục có chút diêm dúa, phong thái hoàng tộc tỏa ra từ người đàn ông này mạnh đến kinh ngạc cùng với một hiệp sĩ ngay cạnh bên, vẻ mặt ông ta có chút hồi hộp. Hai người chào nhau bằng một nụ cười mãn nguyện trên môi, có phải những năm tháng xa cách dài đằng đẵng đó chưa đủ khiến họ bộc lộ hành động hay là có một rào cản vô hình nào đó ngăn cản những cảm xúc thực sự của chính bản thân con người ?

- Cũng đã mười năm rồi nhỉ thưa bệ hạ!

- Ừ! Một khoảng thời gian rất là dài rồi, thật là vất vả cho cháu!

- Đó là trách nhiệm mà cháu phải gánh lấy thôi ạ!

- Phải rồi! Tất cả vì Novae Future!

Có thể nhận thấy rằng thứ rào cản đó đang hiện hữu rõ hơn. Trách nhiệm là một cụm từ luôn khiến cho chúng ta cảm thấy một sức nặng không thể đong đếm được, Đức Vua thở dài một tiếng rồi tiếp tục với một chất giọng có chút ân hận.

- Ta thật sự xin lỗi cháu về tất cả mọi chuyện vì không thể làm gì hơn ngoài việc chiều theo ý dân chúng!

- Cháu hiểu thưa bệ hạ, xin Ngài đừng tự trách bản thân mình vì đã làm một điều thực sự đúng đắn!

- Dù sao thì ta cũng không mong được tha thứ, chỉ hi vọng rằng cháu sẽ có một khoảng thời gian yên bình sau ngày hôm nay!

Hướng ánh nhìn về phía Trần Nhật Quang, Đức vua nhìn hắn với một ánh đầy tò mò cùng một chút sự cảm phục.

- Vị hiệp sĩ này, ta nghe nói là người của Công Tước Mantis!

Trần Nhật Quang cúi chào thật trịnh trọng, y như cái cách mà Mantis đã từng làm và một điều quan trọng là kẻ xấu này nhận ra một điều rằng Mantis đã cố gắng chỉ dạy khá là nhiều lễ nghi cùng một chút văn hóa nơi đây để hắn kịp hấp thụ và tự ứng xử với bộ óc đầy thông thái của mình.

- Tên của cậu là gì ?

- Giant là tên của thần thưa bệ hạ!

- Ta cá đó là cái tên của một vị anh hùng!

Bất chợt có một luồng sát khí nào đó đang hướng tới mình Trần Nhật Quang đưa ánh nhìn hướng tới vị hiệp sĩ bên canh Đức Vua, anh ta đã ở đó và nhìn chằm chằm vào kẻ xấu này ngay từ đầu nhưng thoạt nhiên hắn không mảy may chú ý cho đến khi cái tên giả của mình được nói ra. Có vẻ như anh ta biết gì đó về cái tên này và khi nó được đọc lên thì áp lực cũng được đẩy cao hơn, linh tính mách bảo Trần Nhật Quang rằng, kẻ này là một nhân vật không hề tầm thường

- Với tất cả sự chân thành ta xin được cảm ơn cậu!

Đức vua đến trước mặt Trần Nhật Quang rồi cúi chào một cách trịnh trọng, đối với người khác thì có lẽ họ sẽ thốt lên những lời lẽ sửng sốt trước một hành động đổi vai khập khễnh này nhưng Trần Nhật Quang thì lại dửng dưng như muốn nhận lấy sự chân thành ấy. Đối với một kẻ lang bạt sống trong giang hồ luôn phải biết có đi có lại, bất kể kẻ đó có là ai ở vị trí nào thì việc trao - đáp lễ luôn là thứ cơ bản phải nắm rõ. Có lẽ vì thói quen đó nên kẻ xấu này mới có thái độ như vậy.

- Thần xin được nhận tấm chân tình này!

Trần Nhật Quang cúi đầu bày tỏ sự tôn kính của mình, Đức Vua mỉm cười hài lòng rồi bước lên trên chiếc ngai Vàng, quay lại hướng ánh nhìn trìu mến về phía công chúa.

- Tối nay ta sẽ mở tiệc mừng, hi vọng cháu sẽ đến tham dự!

- Vâng! Làm sao cháu có thể không đến được ạ!

Công chúa nở một nụ cười rạng rỡ,Trần Nhật Quang nhìn thấy nụ cười hồn nhiên như thế không biết đã bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên được thấy nó trên đôi môi hồng của công chúa sau một khoảng thời gian ngắn gặp mặt, một nụ cười của đứa trẻ khi trở về ngôi nhà của mình.

Màn đêm dần buông xuống trên toàn thành phố Novae Future, mọi ngóc ngách đều đã lên đèn và đường xá bắt đầu trở nên thưa thớt hơn. Tại lâu đài, ở nơi cao nhất đang rất náo nhiệt, có rất nhiều pháo hoa được bắn lên bầu trời đêm tỏa ra những thứ ánh sáng đẹp đẽ làm hiện rõ những đường nét kiến trúc độc đáo ẩn nấp trong màn trời đêm.

Thấp hơn một chút là quang cảnh của một bữa tiệc lớn cùng rất nhiều tầng lớp quý tộc đến tham dự, với những bộ trang phục sặc sỡ cùng những phụ kiện bắt mắt đã tô điểm nên sự sang trọng lẫn tầm vóc của một bữa tiệc lớn. Tòa lâu đài trở nên rực rỡ hơn so với ngày thường. Bên dưới cổng là một chiếc xe bốn bánh màu xanh góc cạnh, ta có thể dễ dàng nhận ra được nó là của ai.

- Ta tưởng cậu đã học được hết những điều ta đã dạy rồi chứ nhỉ ?

Mantis lớn giọng cằn nhằn với một kẻ mà ai cũng có thể nhận ra - Trần Nhật Quang, gã da xanh này luôn có thái độ trịnh trọng với hắn, thế nhưng hôm nay có điều gì đó không ổn.

- Công Chúa xin hãy thứ lỗi cho sự kém cỏi từ người của thần!

- Không sao đâu công tước, ta có thể thông cảm được!

- Đội ơn sự rộng lượng của Công Chúa!

Dứt lời, Mantis cúi người làm động tác mời công chúa bước lên thảm đỏ hướng tới cửa lớn đồng thời thúc nhẹ vào hông Trần Nhật Quang. Như có cùng suy nghĩ, kẻ xấu này cũng bắt chước theo Mantis làm cho Elysia phì cười, có lẽ hành động đó của họ trở nên khôi hài trước mặt cô gái xinh đẹp.

Nhìn kĩ một chút thì đêm nay Công Chúa Elysia xinh đẹp hơn hồi chiều, trang phục dự tiệc không hào nhoáng như bao vị khách mời khác nhưng vẫn tôn lên được vẻ đẹp dễ thương của một cô gái tuổi trăng tròn. Một bộ váy hở vai được bao bọc bởi một lớp vải ở nửa thân dưới với tông màu xanh mát cùng một lớp trang điểm nhẹ tạo nên sự hòa quyện đến hoàn mỹ, Elysia rạng rỡ hơn bất cứ cô gái nào và là nhân vật duy nhất không đeo mặt nạ.

Trên lý thuyết thì là như vậy nhưng thực tế đang có chiều hướng ngược lại, mọi người hầu hết đều ngó lơ và không ai để ý đến, điều này làm cho nàng ta có chút gì đó cô quạnh, tâm trạng trở nên trống rỗng đến mức bước hụt nấc thang khiến một chiếc giày cao gót bị chệch khỏi chân rơi lách cách xuống dưới, may mắn thay Trần Nhật Quang đã ở đó và đón lấy chiếc giày, hắn nhẹ nhàng tiến đến bên công chúa rồi ân cần đeo vào chân cho nàng tạo nên một khung cảnh lãng mạn.

- Cảm ơn anh!!

Trần Nhật Quang khẽ gật đầu, tay hướng lên phía trước tỏ ý muốn nàng ta tiếp tục bước đi. Bên trong lâu đài là một sự rực rỡ được thắp lên bởi những ánh đèn điện với muôn vàn hình dạng bắt mắt. Điểm đáng chú ý là những thứ cổ xưa được dựng từ những chất liệu hiện đại song vẫn không hề mất đi cảm giác hoài cổ. Sâu hơn vào phía bên trong một chút là những bàn tiệc được sắp đặt một cách khéo léo tạo nên một không gian tiện nghi cùng những món ăn sơn hào hải vị.

Trung tâm căn phòng là một khoảng trống trải thảm đỏ được thêu lên những hoa văn quý phái, đối diện với nó là một chiếc đèn chùm lớn được treo ở trên trần nhà, hòa quyện với chúng là những bản nhạc nhẹ nhàng, lãng mạn tạo nên một không gian cổ xưa đầy sự tinh tế.

- Bữa tiệc của Ngài thật là sang trọng thưa Đức Vua Vulcan!

Một người phụ nữ lạ với bộ trang phục váy dạ hội lộng lẫy xuất hiện trước bầu trời đầy pháo hoa, không thể nhìn rõ dung nhan vì nó đã bị che đi bởi chiếc mặt nạ quý tộc nhưng thông qua hình thể thì có thể cảm nhận được vẻ đẹp tiềm ẩn toát lên từ phía bà.

- Đó là niềm vinh dự của chúng tôi khi được Ngài đến tham dự thưa Công Nương Sunev

Đức Vua cúi chào một cách tôn trọng

- Vậy! Nhân vật chính của chúng ta đâu ?

Nhắc đến nhân vật chính thì có lẽ người đó đang ở một nơi ít người qua lại, cụ thể hơn là ban công của lâu đài, một nơi yên tĩnh và ít có ánh sáng chiếu đến. Ở đó có hai nhân vật đang đứng nhìn lên bầu trời đầy sao với những tâm trạng khác nhau.

- Tôi e rằng chúng ta chưa có dịp được giới thiệu với nhau một cách tử tế nhỉ ? Đến giờ tôi vẫn chưa biết gì về anh ngoại trừ cái tên!

- Tôi không có nhiều chuyện để nói với công chúa đâu!

- Vậy anh có thể lắng nghe câu chuyện của tôi chứ ?

- Như người muốn!

Ngày xưa có một cô công chúa ngang ngạnh vì muốn sự chăm sóc của vua cha mà đánh vỡ chiếc bình quý chứa đựng phương thuốc cứu cả một dân tộc khỏi lời nguyền của máu. Cha cô vì chuyện này mà trở nên trầm cảm rồi mất, người chú lên thay và để yên vị lòng dân ông ấy đã đày công chúa ra biển ải trong suốt mười năm để vương quốc có thể quên đi nỗi đau của việc mất đi thần dược.

Sau tất cả những sự việc ấy cô công chúa bé nhỏ từ một quý tộc quyền quý bỗng chốc trở thành một tội đồ, với tất cả những cái tên xấu xa nhất được gắn cho mà nàng đã bị chính ngôi nhà của mình ruồng bỏ. Không một ai cảm thông và tha thứ cho dù có đến bất cứ nơi nào, ngoại trừ cặp vợ chồng quản gia cũ trong nhà của cô trước đây. Thương cô bé nhỏ tuổi chưa ý thức được hành vi của mình cùng sự mất mát tình yêu thương của cha mẹ nên họ đã chăm sóc và bảo vệ cô bé như một đứa con nhưng vẫn không thể che lấp đi những thương tổn mà cô đã phải hứng chịu.

Thời gian trôi qua công chúa nhỏ bé ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, khác với sự ngây thơ ngày bé nàng đã trưởng thành hơn và ý thức được về tinh thần “Trách nhiệm”. Dần dần cô công chúa ấy chấp nhận tội lỗi của mình chờ ngày trở về để có thể chuộc lại lỗi lầm của mình ngày thơ ấu. Thế nhưng có một rào cản tuy vô hình nhưng nó đủ cứng để mài mòn đi lòng quyết tâm đó.

- Có lẽ tôi nên chấp nhận mọi chuyện như số phận đã an bài!

Trần Nhật Quang im lặng như một tờ giấy trắng, có vẻ như hắn không có ý muốn viết lên thứ gì mà chỉ đứng đó như một cuốn vở để cho Elysia viết lên tâm sự của bản thân. Cảm nhận được sự lặng thinh đó, công chúa khẽ mỉm cười và ngầm cho rằng kẻ xấu này đồng ý với mình.

- Chúng ta nên vào trong, Đức Vua có thể đang đợi đó thưa công chúa!

Công chúa Elysia gật đầu, cả hai tiến vào nơi ánh sáng tập trung tạo nên khung cảnh sáng lạn, giai điệu đã được thay đổi và những vị khách bắt đầu rời khỏi vị trí của mình đến với nơi ánh sáng được dồn lại. Đức vua VulCan đã ở trên bậc thềm cao nhất của bục diễn.

- Ta xin được cảm ơn tất cả những quý vị ở đây khi đồng ý tham gia bữa tiệc do đích thân ta tổ chức, sau đây là tiết mục mà mọi người mong chờ nhất!!

Sau những lời lẽ trịnh trọng ấy là một tiết mục quan trọng không kém phần thú vị, đây là khoảng thời gian để những vị khách bày tỏ sự kính trọng và sự lãng mạn của mình dành cho nhau hay nói chính xác hơn là màn khiêu vũ tập thể. Những giai điệu nhẹ nhàng được cất lên, tiếng vĩ cầm du dương làm cho những trái tim đang ngủ yên thức giấc. Các quý ông, quý bà cùng những cặp thanh nam nữ tú mời nhau đến trung tâm của căn phòng - nơi mọi ánh đèn chiếu đến, tất cả đều có cặp ngoại trừ Elysia.

Mặc dù có một gương rất xinh đẹp nhưng không một chàng trai nào tiếp cận mời nàng khiêu vũ dù chỉ là một điệu Waltz, Elysia bỗng cảm thấy cô quạnh bao phủ lấy mình giữa không gian màu hồng này. Nàng công chúa xinh đẹp đã trông đợi vào một điều mà dường như nó không bao giờ xảy ra - Sự tha thứ, chính vì lẽ đó nên cô đã không mang chiếc mặt nạ để che đi khuôn mặt mà phô bày nó ra và có lẽ đó là sai lầm.

Tận cùng của sự tuyệt vọng, nàng công chúa xinh đẹp ngồi ở một góc cúi gằm mặt xuống, đôi mắt long lanh chứa đầy nước mắt có thể tràn ra bất cứ lúc nào cùng những tiếng nấc cụt đang bắt đầu nhen nhóm. Bất thình lình có một bàn tay chìa ra trước mắt làm Elysia giật mình, bàn tay quen thuộc đến nỗi không cần biết chủ nhân của nó là ai cũng có thể nắm lấy ngay được.

- Công chúa có thể chiếu cố ta không ?

Elysia nhắm mắt lại để chặn dòng lệ đang tràn ra trên khóe mi cùng với đôi tay của mình, sau đó nắm lấy bàn tay ấy mà không một chút chần chừ.

- Mở đôi mắt của Người ra đi!

Trong khoảnh khắc này, trái tim nhỏ bé với tiếng đập cực kì lớn đang dồn dập làm cho máu lan tỏa khắp cơ thể với một tốc độ chóng mặt, nó hiện rõ trên nét mặt của một cô Công chúa xinh đẹp. Một màu hồng tươi ửng lên làn da trắng như tuyết, Elysia lộ rõ sự thẹn thùng trên khuôn mặt của mình và nàng vẫn chưa dám mở mắt vì sự hồi hộp, một sự mong đợi mới bùng lên trong tâm trí công chúa.

- Người hãy thở chậm lại rồi mở mắt ra, sau đó đối mặt với thế giới này một cách mạnh mẽ nhất!

Trước mặt công chúa là một chàng phi nhân có cùng nhân dạng, với đôi tai dài hơn cùng một màu da xanh tươi mát. Có một chút hụt hẫng hiện lên trên nét mặt song điều đó vẫn không làm cho niềm vui của nàng vụt tắt.

- Cho phép tôi thưa công chúa!

- Vâng thưa Công Tước!

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn người đàn ông ấy - Mantis đã đưa công chúa Elysia bắt kịp nhịp độ của bữa tiệc. Sau cái búng tay của Mantis là sự hòa mình cùng với đám đông với một điệu nhảy rất lãng mạn - điệu Waltz. Đúng như tên gọi của nó nghĩa là lướt đi, họ uốn mình trên sân khấu những động tác uyển chuyển cùng hơi thở đồng đều tạo nên một điệu nhảy đẹp đến mức những cặp đôi khác phải nhường phần sân khấu của mình để chiêm ngưỡng khoảnh khắc ấy.

Bắt đầu bằng những bước di chuyển ăn ý rồi kết thúc bằng một cú xoay mượt mà của Elysia sau đó đổ vào Mantis như ngả vào lòng người yêu vậy. Như phần thưởng cho màn trình diễn tuyệt vời ấy, một chàng pháo tay dồn dập được những vị khách tạo nên. Ở một góc tối ngay trước cửa ban công, Trần Nhật Quang khẽ bật cười, kẻ xấu này chưa bao giờ có những hành động mà nói quá một chút là lố như thế, tuy nhiên ở một diễn biến như thế này nó lại trở thành một khoảnh khắc mà tất cả đều tán thưởng.

Mọi cảm xúc của hắn đều đã bị chiếc mũ sắt che đi nhưng vượt lên sự tầm thường của những người ở nơi đây, có một kẻ có khả năng cảm nhận được những cảm xúc bí ẩn ấy. Đáp lại sự hưởng ứng tâm linh đó Trần Nhật Quang hướng ánh nhìn của mình về phía Đức Vua chiếu thẳng vào vị hiệp sĩ đang bên cạnh Ngài. Cả hai nhìn nhau với một ánh mắt dò xét.

- Ngài đang nhìn gì vậy ? Muốn bày tỏ điều gì đó với Đức Vua hả ?

Trần Nhật Quang khẽ thở dài như muốn nói với Mantis rằng hắn đang rất chán nản, cũng đúng thôi vì một kẻ như thế làm sao quen được với thứ văn hóa quý tộc như thế này ? Hiểu được điều đó Mantis liền nói :

- Công chúa là một báu vật để chúng ta tiến nhanh tới mục đích nhất, vì vậy Ngài hãy cố gắng bảo vệ nếu như muốn nhanh chóng gặp con gái của mình!

Kết thúc bằng một cái vỗ vai rồi bỏ đi, bất ngờ Trần Nhật Quang túm lấy tay Mantis kéo hắn dập một cú thật mạnh vào tường, ghì chặt ở đó rồi thì thầm vào tai những lời lẽ dằn mặt

- Đừng đe dọa ta! Nếu như các ngươi đụng vào một cọng tóc của con bé thì đời các người sẽ coi như xong rõ chưa ?

- Tôi làm gì có gan đe dọa Ngài chứ ? Tôi chỉ muốn Ngài hiểu rõ vấn đề và tập trung vào nó thôi!

Dường như Trần Nhật Quang đang rất tức giận, ẩn sau chiếc mũ sắt là một khuôn mặt nhăn nhó được bóp lại bởi sự giận dữ, sẽ chẳng có kẻ nào ngồi yên khi người thân của mình bị mang ra làm thứ uy hiếp mình cả, dù là một kẻ xấu nhưng hắn ta vẫn có những thứ phẩm chất được gọi là con người. Sau những lời thanh minh đó Trần Nhật Quang lập tức giải phóng cho Mantis khỏi guồng áp chế của mình, gã da xanh nhanh chóng điều chỉnh lại trang phục cũng như đầu tóc để quay trở lại bữa tiệc.

- Công chúa nắm giữ rất nhiều thông tin mà chúng ta cần đó thưa Ngài!

Trở lại với bầu không khí vui tươi của bữa tiệc, Đức Vua Vulcan một lần nữa xuất hiện với một bài diễn văn rất dài, đại khái là bữa tiệc được tổ chức để mọi người ở đây có thể chấp nhận Elysia Tenebre, dù là một tội đồ nhưng nàng đã chịu tội và nhận án phạt của mình. Mười năm sống với tư cách của một thường dân và phải lao động công ích ở biên ải xa xôi, đã đến lúc cô trở về với ngôi nhà của mình, ai cũng có sai lầm của mình.

“Chúng ta đều có khiếm khuyết và lỗi lầm, vì vậy hãy cùng tha thứ cho những điều nực cười ấy bởi vì nó là luật đầu tiên của tự nhiên”

- Hãy tha thứ để từ tận đáy lòng được thanh thản!

Kết thúc bài diễn văn mà không có một tiếng vỗ tay nào vang lên, mọi người đều im lặng và không bộc lộ chút động thái nào, những cảm xúc đều ở đường sau chiếc mặt nạ quý tộc. Bất ngờ ánh sáng căn phòng vụt tắt chỉ để lại vài tia sáng nhỏ soi đến một vị trí ở phía cuối căn phòng, không ai khác chính là công chúa Elysia. Tất cả mọi người đứng nép qua một bên, có một vài nhân dạng có những động thái bất thường ẩn trong bóng tối thế nhưng nó không phải là thứ có thể cản bước nàng công chúa xinh đẹp.

Bước đi những bước đầu tiên tiến đến bục diễn, những bước đi mang dáng dấp rụt rè cùng đôi tay đang cố quơ về phía sau tìm thứ gì đó, Trần Nhật Quang nhanh chóng túm lấy bàn tay đang run rẩy ấy khiến cô gái liếc mắt giật mình, khi thấy được hiệp sĩ của mình đang cạnh bên thì tinh thần được định lại. Chỉ trong thoáng chốc Elysia tới được điểm đến của mình, khán phòng vẫn im lặng không một chút tiếng động y như trên chiếc phi cơ đưa cô về nhà vậy. Nhớ lại những gì Mantis đã thì thầm trước đó song vẫn chưa đủ để nàng Công Chúa nhút nhát này có thể làm điều gì đó thật đột phá.

- T...Tôi...tôi..thật sự xin lỗi...mọi người!

Đó là tất cả những gì Elysia có thể làm và kết thúc câu nói bằng cái cúi đầu, nàng đã vượt ngàn dặm xa xôi mang những vết thương của sự trừng phạt trong mười năm qua để trở về quê hương với một niềm hi vọng tha thiết được chấp nhận. Được quay trở về ngôi nhà của mình và sống một cuộc sống bình thường, một cô bé vì không thể ý thức được hành động của mình đã vô tình đạp đổ niềm hi vọng duy nhất của một đất nước chỉ để có được sự yêu thương từ người cha của mình.

Thế nhưng có ai hiểu mà cho qua được hành động ấy ? Bởi vì thế giới này đầy rẫy những kẻ sống ích kỉ, chỉ biết lợi ích cho bản thân mình mà không cần biết đúng sai, chỉ cần có thứ để đổ lỗi là họ sẵn sàng hành hạ cho đến khi nào thõa mãn mới thôi. Người ta thường nói “Không biết không có tội” nhưng khi sự giận giữ xâm chiếm thì mọi lý lẽ trên đời này đều vô nghĩa.

- Xin lỗi ư ? Tha thứ à ? Liệu có thể mang người thân của ta trở lại không ?

Một câu nói được vang lên. Như đã lường trước được mọi chuyện, Trần Nhật Quang thở dài quay mình lại đối mặt với đám đông. Tất cả những người đang đứng ở đây không có nhiều nạn nhân của thảm họa ấy nhưng dù chỉ một ngọn lửa nhỏ thôi cũng đủ để gây nên một đám cháy lớn

- Chúng ta đều chiến đấu vì đất nước và gánh vác hậu quả của nó cả linh hồn lẫn thể xác, vậy mà ngươi đã tước đi thứ giải thoát chúng ta khỏi điều tồi tệ đó!

Theo như lời của quý tộc đang bốc mùi điên loạn kia thì Trần Nhật Quang từ từ nhớ lại những chi tiết mà công chúa đã nói với hắn trước đó. Căn bệnh quái ác này được tạo nên từ dòng máu của đứa con gái của nữ Hoàng Venus, nơi đây từng hứng chịu một cuộc xâm chiếm của một đội quân bí ẩn xuất hiện từ hư không. Bằng một cách nào đó vị vua tiền nhiệm đã cùng Vương Hậu của mình là Venus sinh ra một đứa trẻ có “thánh huyết”. Thứ máu này giúp cho quân đội của Novae Future trở thành những thiên binh có sức chiến đấu vượt trội so với bình thường, nhưng cũng chính dòng máu ấy đã nguyền rủa và biến họ thành những con quỷ khát máu hằng đêm.

Để giải quyết hậu họa này, Đức Vua tiền nhiệm cùng em trai của mình là Vulcan đã nghiên cứu và tìm cách chế tạo nên một phương thuốc có thể giải lời nguyền man rợ này, trớ trêu thay nó đã bị chính Elysia phá hủy cùng với nơi sản xuất. Thất vọng đến đổ bệnh khiến Đức Vua qua đời, VulCan lên ngôi và việc đầu tiên ông làm là trừng phạt đứa cháu gái chỉ mới sáu tuổi của mình. Đày ra biên ải và sống một cuộc sống khắc khổ, thế nhưng nó vẫn chưa thể là điều kiện đủ để xoa dịu cơn tức giận của người dân Novae Future, chí ít là cho đến lúc này.

- Chết đi! Tự sát đi!

Đó là những từ được vang lên từ hầu hết những vị khách trong khán phòng và mọi chuyện chưa dừng lại ở đó , một số người quá khích đã tiến gần Elysia có ý muốn làm tổn thương cô gái. Trần Nhật Quang trước đó đã đoán được tình hình nên đã ở gần công chúa ngay từ đầu để ứng phó với tình huống xấu này. Đức vua Vulcan đang cố gắng dùng những lời lẽ của mình để xoa dịu cơn giận dữ đang bùng cháy lên, thế nhưng nó vô vọng

“Có những kẻ tiến lên nhờ ác tâm và những kẻ đức hạnh chỉ là miếng lót đường, thờ ơ với chúng là tiếp tay cho tội ác”

Hết chương 4

Bạn đang đọc Huyết Hỏa sáng tác bởi ds2981995
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ds2981995
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.