Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bèo nước gặp nhau ngươi không phải hắn

Tiểu thuyết gốc · 2216 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương ba:Tương Phùng(phần 3)

Sau khi cùng ngồi chung lại đốt lửa,gương mặt của mọi người trông được rõ ràng hơn,Ngụy công công bất ngờ;

_Í,là ngươi à...cái tên tiểu tử va phải ta ở quán trọ...

-A,thì ra là lão bá.....còn huynh....

Phi Long định lên tiếng nói đã gặp Vương Hỷ ở cánh rừng khi trước,nhưng sợ là chuyện không hay nên ấp úng..

_À ta là Phi Long ...Còn huynh là ai....?Hì hì ...ta hỏi cho biết vậy mà....

Vương Hỷ nhìn thấy đôi mắt và nụ cười của Phi Long ngờ ngợ liên tưởng đến Vương Phong,nhưng nhớ lại cảnh đánh hổ khi nãy chàng không thể cho đó là giống nhau được.

-Ta là Vương Hỷ ,đây là Lưu Khảm bằng hữu của ta,đó là Nghiêm Thuần gia đinh nhà ta, đây là Ngụy lão quản gia của ta.

-À,mọi người đi đâu mà lại lạc trong rừng để cho Hổ rượt đuổi thế này.?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau,Lưu Khảm lên tiếng

-Bọn ta là người của Kinh Thành đến Thoại Ba trấn thăm viếng bà con xa,nay trên đường trở về thì gặp nạn...còn Phi huynh thì sao?

Nghe nói họ là người Kinh thành Phi Long mừng rỡ

_Các người đến từ Kinh Thành à,ta cũng đi Kinh Thành đây,nhưng không biết đường nên mấy ngày nay cứ phải đi lòng vòng...may thật vậy chúng ta cùng đi với nhau nhé,xem như có bạn đồng hành...

Mọi người không dám trả lời chỉ đưa mắt nhìn Vương Hỷ

-Ừm,cũng được....không còn sớm nữa chúng ta chợp mắt một chút rồi lên đường....ngươi...

Phi Long phóng lên cây cao gần đó tựa lưng ngủ ngay

Ngụy công công nói vọng lên

-Này cái tên tiểu tử ngươi,sao không trả lời Công Tử ta hả,thật là vô phép,ở dưới đất sao không ngủ lại trèo lên cây chứ?thật quái dị!

Phi Long mắt nhắm mắt mở

-Ta quen rồi...ngủ đi đừng ồn nữa....khò..khò..

-Cái ..cái tên này đang nói chuyện mà cũng ngủ được sao hả?

-Ngụy Lão!cứ để hắn ngủ đi!

Nghe Vương Hỷ lên tiếng Ngụy Công Công im lặng trở lại chỗ ngủ.

Lưu Khảm nói khẽ với Vương Hỷ

-Tên này sức mạnh phi thường,võ công cao siêu,nếu huynh thu nhận làm thuộc hạ ắt sau này được việc!

_Người mới gặp chưa rõ trung hay gian không thể nói thu nạp là thu nạp,huynh không thấy trên đường chúng ta đi toàn gặp ám muôi,biết đâu đây cũng là bẫy!

Lưu Khảm hiểu ý không nói thêm nữa,chàng hiểu rõ Vương Hỷ là một người rất thận trọng,không dễ dàng tin tưởng ai.

Ánh nắng buổi sớm chiếu vào mặt Phi long,làm chàng tỉnh hẳn ,chàng liền nhảy xuống,đứng hướng mặt ra phía vực thẳm,dạng chân,chống tay lên hai bên eo,ngửa cổ ,hò hét

-La,là,lá la là la.......

Tiếng hát kinh dị đó liền đánh thức mọi người đang ngủ say,Ngụy Công Công mắt nhắm mắt mở càu nhàu

-Tên tiều tử ngươi,mới sáng sớm đã phát điên rồi sao,la hét cái gì mà chói cả tai người khác hả?

-A mọi người tỉnh rồi sao...à đây là thói quen hằng ngày vào buổi sớm của ta đó,sáng sớm hò hét như thế tinh thần mới sảng khoái chứ,mặt cũng đẹp hơn....chứ nhăn nhó như lão,sớm muộn cũng trở thành trái khổ qua.

_Ngươi ngươi nói nhăng nói cuội!

Lưu Khảm cười nhẹ nhìn Vương Hỷ

-Đúng là nhân gian,chuyện lạ gì cũng có!

-.....

Mọi người cùng nhau tìm đường đi ra khỏi rừng,trên đường đi Phi Long nói chuyện luyên thuyên không ngừng,hết kể chuyện lúc nhỏ lại kể chuyện chọc phá mọi người,chuyện trên trời dưới nước ,chuyện đông chuyện tây,nói đến Ngụy công Công cũng phát cáu

-Ngươi làm ơn ngậm miệng lại một chút đi,thở một chút đi để tai của ta được nghỉ ngơi,có được không hả?

Hay như

_Ngươi mệt chưa,uống nước đi....lão tổ tông ơi...cứu con...phiền chết đi ...

Còn Lưu Khảm thì thích thú cứ cười mãi,riêng Vương Hỷ vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng,không nói gì,lâu lâu lại lén nhìn Phi Long,chăm chú đến nụ cười của Phi Long,trong đầu cứ vang vọng tiếng Vương Phong cười.

Do đường đến Kinh Thành không có thôn làng nào nên mọi người chỉ ăn lương khô đem theo và uống nước ở khe suối , sông hồ mà mình đi ngang qua,đôi khi nghỉ chân ngủ ở bóng cây ven đường,tuy phải trãi qua hai ngày đi bộ vất vả nhưng do có Phi Long luôn bày trò ,lại nói chuyện vui nên mọi người cũng không cảm thấy buồn chán.

_Lôc,côc,lộc cộc.....

Trong khi mọi người đang đi trên đường,thì chợt nghe tiếng vó ngựa ,bọn họ lao nhao thắc mắc,ngước nhìn về hướng có tiếng vó ngựa chạy đến

Lưu Khảm nói

-Cẩn thận,xem chừng chẳng phải người tốt đến!

Nghiêm Thuần nghe hiểu ngụ ý là phải cẩn thận bảo vệ Tứ Hoàng Tử.

Một con ngựa trắng,bườm dài,uy mãnh chạy lao đến,Phi Long thấy nó liền mừng rỡ cười ha hả

_A Ha,Tiểu Bạch,mày cuối cùng cũng tìm thấy tao rồi!

Con Tiểu Bạch cụng đầu với Phi Long rồi giơ một chân trước lên ,Phi long cũng đưa tay ra vỗ vào móng guốc của nó,như kiểu hai người bạn lâu ngày gặp nhau đập tay chào hỏi vậy.

Con Tiểu Bạch lúc ở quán trọ Lạc Hương thôn,khi ăn uống no say,nó nằm lăn ra đất ngủ khì,mặc kệ là ai đang đánh nhau,hay mắng chửi nhau,nó cứ thế ngáy khì khì.Sau khi Phi Long và lão ăn mày bỏ chạy để lại trong quán một đống hỗn độn,lão chủ quán khóc mếu máo;

_Hu hu hu..hết rồi hết rồi,chén dĩa,bàn ghế bể gẫy hết rồi..ai đền cho ta đây,,huhuhu...

Tên tiểu nhị vừa dọn dẹp vừa chỉ ra sân

-_Ông chủ,nhìn xem cái tên tiểu tử thúi đã bỏ lại con ngựa của hắn,con ngựa này khỏe như vậy nếu đem ra thị phố bán chắc sẽ rất được giá,đem bù lại sự mất mác của chúng ta.

Nghe nói vậy ông chủ quán hí hửng

_Ừm đúng đúng....mau mau dắt nó nhốt vào chuồng đi...

Thế nhưng dù cho tập hợp vừa chủ vừa tớ cố kéo cố lôi như thế nào cũng không lôi nổi con Tiểu Bạch nhút nhích,cuối cùng có tên tiểu nhị nhớ ra là con Tiểu Bạch rất thích uống rượu,nên đã dùng một hủ rượu ngon nhử trước mũi nó,quả nhiên đánh hơi được mùi rượu thơm phức,con Tiểu Bạch nhỏm dậy từng bước ,từng bước đi vào chuồng.

Ở trong chuồng nó ngủ mê mệt cho đến lúc gần sáng thì tỉnh lại,nhẹ nhàng dùng răng cắn nát cửa chuồng,kinh nghiệm này nó học được khi bị Phi Nương bỏ đói ở làng ,cửa chuồng nát rồi chỉ cần cụng đầu nhẹ cũng ngã sập,nó đi ra không vội bỏ trốn mà mò sang chuồng có nhốt ngựa cái,vui vẻ ầm trời.Chủ quán trọ nghe tiếng ngựa kêu vang dậy liền sai tiểu nhị đi xem,tên tiểu nhị đi ra chỉ thấy mấy con ngựa cái nằm thở hỗn hễnh,còn con Tiểu Bạch đã đào tẩu mất rồi.Nó chạy khỏi quán trọ liền đánh hơi tìm kiếm Phi Long,biệt tài này cũng do Phi Long dạy cho từ nhỏ,huấn luyện nó như là chó đi săn,để tiện cho việc cắp gà trộm chó của dân làng.

_Phi huynh đây là....

_À đây là con ngựa của ta nuôi ,Tiểu Bạch đó,ta đã kể cho mọi người nghe rồi!

Ngụy Công Công thộn mặt ra

-Thế mà ta cứ tưởng ngươi kể dối ,cơ mà có con ngựa này thật à..

Vương Hỷ quan sát nó rồi nói

_Con ngựa này uy mãnh,mắt rất có thần,là con ngựa tốt,nếu huấn luyện thành con ngựa chiến sẽ chiến đấu ngoan cường.

Phi Long không mặn mà nói

-Vậy sao,ta thấy nó khùng khùng điên điên,thích hợp làm chó săn hơn.

Con Tiểu Bạch nghe thế liền há họng ngoạm đầu Phi Long

_Ối thối quá đi,miệng của mày ghê quá Tiểu Bạch...hừ dơ đầu của ta mất rồi...

Mọi người chứng kiến đều cảm thấy rùng mình vì lần đầu tiên thấy con ngựa hiểu được tiếng người như thế.

_Công Tử thuộc hạ thấy phía xa có hồ nước hay là chúng ta đến đó nghỉ ngơi ăn chút đồ lót dạ.

Nghe Nghiêm Thuần nói vậy,Vương Hỷ đồng ý,mọi người đến cạnh bên hồ nước bày thức ăn ra cùng ăn,trong khi Vương Hỷ và Lưu Khảm ăn từ tốn như mèo,thì Phi Long tay liền tay,miệng liền miệng,bóc ngốn đầy mồm,đến phòng hai má ra trông rất dị.

Ngụy công công liền nói

_Xem ngươi kìa,ma đói nhập ngươi rồi hả,suốt đường đi cứ ăn như thế,ăn hết cả lương thực ta chuẩn bị cho mười người ăn ,còn thêm cái con ngựa quái dị của ngươi nữa....ôi trời...chủ nào vật nấy...

Con Tiểu Bạch cũng ngốn lấy ngốn để không kém Phi Long là bao,Phi Long vừa ngốn vừa trả lời

_Au,,i ến inh ành...ta...ả cho lão....(Sau khi đến Kinh thành ta trả cho lão)

Vương Hỷ thấy gương mặt phụng phịu,hai má phùng ra tròn chĩnh của Phi Long thì liên tưởng đến gương mặt ăn vụng đồ trong Ngự Thiện phòng của Vương Phong năm nào,bất giác chàng đưa tay quệt chùi đi thức ăn dính trên mặt Phi Long

_Phong Nhi mặt đệ bị dơ này.

Phi Long tròn mắt hỏi:

_Uynh ói ì.....(Huynh nói gì?)

Câu nói vừa khiến Phi Long ngạc nhiên vừa làm Lưu Khảm lẫn Ngụy Công Công bất ngờ sững lại,Vương Hỷ cũng lúng túng đứng lên đi ra phía hồ nước không nói thêm gì nữa.

Phi Long cố nuốt hết thức ăn trong miệng xuống rồi hỏi

_Khi nãy hắn gọi ta là Phong Nhi hả?Phong Nhi là ai?...

Lưu Khảm ngập ngừng,còn Ngụy công công thì gạt đi

_Ngươi hỏi nhiều làm gì,lo ăn đi...

_À..à...đó là một vị biểu đệ của huynh ấy,người này đã mất lâu rồi,huynh cũng đừng hỏi gì thêm nữa.

_À...ra vậy...ta giống hắn lắm sao?

_Đã bảo đừng hỏi thêm mà,ăn đi này...

Ngụy công công vừa quát vừa dồn bánh vào miệng Phi Long.

Phi Long ăn no,liền hú con Tiểu Bạch chạy ra hồ tắm,

_Tiểu Bạch đi tắm nào.....hi hihi...

_Hí hí hí....

Phi Long cởi hết y phục ,trần trụi phóng ùm xuống nước,con Tiểu Bạch cũng phóng theo,cả hai đùa nghịch tung nước vẫy vùng,vui vẻ biết bao.Vương Hỷ đứng trên hồ nhìn Phi Long vui vẻ lại nhớ đến cũng đã từng chơi té nước với Vương Phong ở hồ Hỷ Tước nơi Ngự Hoa Viên,cũng vui vẻ như vậy

_Tên tiểu tử đáng ghét...cứ nhìn hắn lại nhớ Phong Nhi...tâm trạng của ta dao đông thế này khó mà tập trung suy nghĩ đại cuộc,về đến Kinh Thành rồi mong là đừng bao giờ gặp lại hắn.

Cuối cùng bọn họ cũng đến Kinh Thành,nhìn người người nhà nhà náo nhiệt,hàng quán đầy đường Phi Long hao hức không giấu được vẻ quê mùa của mình,cứ chốc chốc la3i5cha5y bên này rồi sang bên nọ.

_Xem kìa Tiểu Bạch...,ngộ quá Tiểu Bạch...woa ...woa....

Vừa đến Kinh Thành Nghiêm Thuần đã đi tìm ngay một cỗ xe ngựa sang trọng.để Vương Hỷ và Lưu Khảm ngồi về Hoàng Thành.

_Phi huynh,chúng ta xin cáo biệt huynh tại đây,khi nào có duyên gặp lại thì cùng nhau ngồi uống một chung rượu.

_Lưu Khảm huynh đi đâu vậy...nhà các người ở đâu...lâu lâu ta ghé chơi là được mà,phải không Vương huynh...ê...phải không....

Vương Hỷ không trả lời cũng không nhìn Phi Long mà cứ thế lên xe ngựa ngồi.Phi Long khó hiểu hỏi Lưu Khảm

_Hắn sao vậy...?

_À ..ta cũng chẳng rõ..

_Lưu Khảm!

Nghe Vương Hỷ gọi Lưu Khảm cũng lên xe vào trong ngồi ,để lại Phi Long với vẻ mặt đầy khó hiểu,Ngụy Công công dúi vào tay của Phi Long một hầu bao nói

_Ơn cứu mạng của ngươi số tiền này xin đền đáp,Công Tử ta là nhà Đại Phú không muốn dây dưa với ngươi,đừng làm phiền nữa.

Nói xong ông cũng lên xe ngựa,Nghiêm Thuần đánh xe rời đi,Phi Long gọi với theo

_Này vậy là sao hả......ê.....

Trên xe Vương Hỷ im lặng vẻ mặt lạnh như băng,Lưu Khảm lên tiếng

-Dù sao hắn cũng cứu mạng chúng ta,huynh đối xử với hắn như vậy,có hơi vô tình đó.

_Ta còn nhiều việc phải làm lắm,không muốn bận tâm đến những kẻ chẳng ra gì?Về việc thích khách ở trấn Thiên Viên ta muốn biết là ai đã làm.

_Ừm...ta sẽ điều tra.

Phi Long bị bỏ lại giữa phố đông người chưa biết phải làm gì,thì con Tiểu Bạch ghé miệng sát tai chàng hí vang một hồi,làm chàng giật bấn người.

_Hí hí hí

_Á....mày điên hả?

Con Tiểu Bạch hất hất đầu về phía trước,Phi Long nhìn theo thì thấy một tửu quán

_Á à...tốt đấy,không cần bọn họ nữa có tiền đây rồi đi ăn một bữa no say nào,ha ha ha....

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.