Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán rượu không yên bình

Tiểu thuyết gốc · 2031 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương hai:Quái Nhân Phi Long (phần 3)

Lão Tướng Quân từ khi nhận giữ chiếc Thiên Tơ Tằm giáp mà Phi Lão đưa cho,đã biết Phi Long có thân thế không tầm thường.Ông nhớ lại chuyện xa xưa đã qua hơn bốn mươi năm,khi ông còn là Danh Tướng lẫy lừng sát cánh giúp Thái Thượng Hoàng chinh phạt đám ô hợp những bộ tộc vùng quan ngoại Trường Thắng Đại Tướng Quân.Sau một lần thắng lợi trong chiến phẩm thu được có chiếc Thiên Tơ Tằm này,Thái Thượng Hoàng lúc hồi cung đã ban tặng cho Thế Tử Vương Hiền.Thời gian sau do một lần háo thắng Lão Tướng Quân mắc bẫy kẻ thù khiến quân lính chết thảm,tuy giành thắng lợi nhưng tổn hại cũng nhiều,mặc dù không bị Thái Thượng Hoàng trách tội,nhưng cũng khiến Lão Tướng Quân ám ảnh về trận chiến,trở nên kỳ quái rồi bỏ đi biệt tích,sống ẩn thân nơi rừng núi này.Nên khi thấy chiếc Thiên Tơ Tằm lão đã biết Phi Long thuộc dòng dõi Hoàng Tộc,dốc sức dạy võ,truyền mưu đánh trận,dạy đọc binh thư,xem như báo ân Thái Thượng Hoàng.

Nay biết ý định đuổi Phi Long ra khỏi làng của mọi người,lão cũng giúp bày kế,cốt yếu chỉ để Phi Long về lại Hoàng Thành,tìm lại ký ức.

_A Lão Tướng Quân,lão cũng ra tiễn ta sao,đúng rồi dù sao ta cũng đã mười mấy năm thấy lão già đi mà.

_Hừm tên tiểu tử ăn nói ngược ngạo,là ta trông thấy ngươi lớn lên.

_Hì hì sao cũng được...

_Đây,cầm lấy.

Lão ném cho Phi Long một chiếc nhẫn màu xanh ngọc

_Ngươi dùng ngón tay ấn vào mắt của con hổ trên mặt nhẫn đi.

Phi Long làm theo,thì thấy hoa vân đầu hổ chuyển động,thay đổi vị trí ,sau cùng thành một ấn tín.

_Đây là....

_Đây là ấn tín tiền trang của Mật Bang Dạ Hổ,chỉ trao lại cho Đại Đương Gia,ngươi giữ lấy,khi nào đến Kinh Thành,cần sự giúp đỡ hãy đến Thái Diệp Hồ,nơi có Đình Thập Lý,ở đó có một tảng đá lớn ,ngươi khắc hình đầu hổ ,tự dưng sẽ có người đến giúp.,hắn chính là Bạch Kỳ bằng hữu của ta.

_Hừm ta mà cần người giúp à,trả nhẫn lại cho ngươi,ta chẳng muốn biết Dạ Hổ hay Dạ Xoa,phiền phức...

_Ngươi dám tháo nhẫn ra,ta rút hết gân của ngươi...

_Á ngươi lại nổi điên à..không tháo là được thôi mà...hừ..ta đi đây Lão bảo trọng đấy...

_Hừm cút xéo mau đi....

Phi Long hoảng vía nhảy lên lưng con Tiểu Bạch thúc nó chạy như điên,phía sau lão Tướng vuốt hàm râu trắng của mình cười nhìn theo Phi Long

_Bay đi con rồng nhỏ,ngươi phải về nơi của ngươi rồi

Thiên Thư Các là một nơi dành cho thi sĩ,tú tài hội hợp,vừa thi thố tài năng vừa kết giao hão hữu.Hôm nay nghe nói có Đệ Nhất Tài Tử Kinh Thành Lâm Ngọc Vân đến diễn tấu sáo khúc giao lưu thi sĩ,mọi người náo nức đến xem,nhất là các tiểu thư,thiếu nữ,đến để ngắm một trang Tài Tử dung mạo xuất chúng này.

Lâm Ngọc Vân mặc y phục màu trắng,nơi thắt lưng đeo ngọc bội,có dắt một cây quạt,tay cầm sáo bạch ngọc đứng giữa gian phòng dành cho đại quan quý nhân thổi sáo khúc,tiếng sáo du dương như ru hồn những kẻ có mặt,nhưng làm say lòng người lại là gương mặt anh tuấn kia,với làn da trắng như tuyết ,môi lại đỏ như son vẽ,mài thanh mục tú,trông như thần tiên thoát tục nhưng lại có vẻ gì đó trầm buồn ẩn chứa mang mác ,đừng nói là nữ nhân đến cả nam nhân cũng bị sắc đẹp ấy làm ngẩn ngơ.

Sáo khúc dừng lại ,mọi người vỗ tay khen ngợi,Lâm Ngọc Vân nhẹ cúi đầu đa tạ,trong lúc đó có một người ra ám hiệu cho chàng,chàng liền cáo từ rồi rời bước đi theo.Người đó đi đến sau ngõ Thiên Thư Các thì dừng lại

_Công Tử Vương Gia có chỉ thị.

Cầm lấy mẩu giấy của người đó đọc xong Ngọc Vân liền giũ vài cái,bỗng dưng mẩu giấy bốc lửa cháy rụi.

_Ta hiểu rồi về bẩm với Nghĩa Phụ ta sẽ mau chóng thi hành.

_Dạ.,thuộc hạ cáo lui.

Ngọc Vân ra xe ngựa đang chờ trước cửa vội đi về biệt viện của mình,Tôn Ngũ cùng ngồi trong xe với Ngọc Vân,thấy vẻ mặt chàng lo lắng ông hỏi

_Công Tử đã nhận mật lệnh của Vương Gia rồi sao?

_Ừm....ông ấy bảo ta đến Thoại Ba trấn lấy đại pháo chuyển đến núi Phụng Hoàng,việc cơ mật không cho phép có nhiều sát thủ Hắc Bang theo ,tránh gây chú ý khi đi chuyển trên đường.

_Lần này nhiệm vụ quá nguy hiểm, làm sao có thể vận chuyển khẩu đại pháo lớn như vậy về Kinh Thành mà không gây chú ý của quan sai,chưa kể con đường từ Thoại Ba trấn đến Kinh Thành có nhiều thổ phỉ ,nếu không cho sử dụng sát thủ Hắc Bang e rằng khó hoàn thành.

_Chuyện này ta cũng suy nghĩ nhiều,cận vệ ở Lâm Gia cũng chưa tới mười người.

Xe về đến biệt viện thì đã có tên hầu chạy đến

_A Thiếu Gia đã về,để A Bối đi chuẩn bị nước cho Thiếu Gia tắm,chắc Thiếu Gia đã mệt rồi,hay là...

Ngọc Vân không trả lời cũng không nhìn A Bối,chàng cứ lặng bước đi về phòng của mình,A Bối ngó sang nhìn Tôn Ngũ,ông lắc đầu,ngầm bảo hắn đừng làm phiền Ngọc Vân.

Đối với Ngọc Vân A Bối không những là tiểu đồng theo hầu chàng mà còn là người bạn cùng nhau khôn lớn,suốt hơn mười lăm năm qua,nếu không có A Bối bên cạnh nói chuyện,bày trò vui thì những ngày sống cô lập trong biệt viện này của Ngọc Vân sẽ càng ảm đạm vô cùng.

Ngọc Vân dẫn theo Tôn Ngũ cùng tám tên cận vệ đi đến Thiên Viên trấn thì trời cũng nhá nhem tối,họ dừng lại ở một tửu quán để nghỉ ngơi.Trong khi đang ngồi chờ thức ăn dọn lên thì nơi quầy tiếp khách của quán trọ xuất hiện một tên bết nhác,đầu tóc rối bù,lại bốc mùi kinh khủng.

_Này đi chỗ khác đi ở đây không cho ăn mày vào.

_Con mắt chó nào của ngươi nhìn thấy ta là ăn mày thế hả,muốn chết sao.

Tiếng Phi Long nói lớn làm khách trong quán chú ý,thì ra do băng rừng vượt núi suốt bốn ngày chàng chẳng hề tắm gội nên y phục dơ bẩn ,đầu tóc cũng rối bù,bốc mùi.

_Ở đây không phải ghi là quán rượu hay sao,bộ chẳng muốn bán nữa hả.

_Hừm thế ngươi có tiền hay không?

_Tiền ta không có nhưng có cái này.

Chàng liền thò tay nắm một nắm bạc bỏ lên quầy,Chủ Quán thấy bạc thì mừng rỡ.

_A,khách quan muốn ăn gì nào,người đâu dọn bàn cho khách mau.

_Ngươi cho ta một mâm rượu thịt,hai con gà quay,hai tỉnh rượu,à mang cho ngựa của ta cũng như thế.

_Híííí...

Con Tiểu Bạch ở ngoài sân mất kiên nhẫn hí vang trời gây chú ý với người trong quán.

_Đó là ngựa của khách quan ạ,để tiểu nhân dẫn nó vào chuồng..

_Ê,đừng đụng vào nó...

Phi Long chưa nói hết câu thì tên tiểu nhị đã bị con Tiểu Bạch ngoạm lấy cổ áo giần giật rồi nhả ra,nhe răng nhìn hắn xồng xộc tức tối ,hắn thất kinh chạy vào quán

_Á....con ngựa này nó bị điên sao...

_Ầy,nó mấy ngày không được uống rượu nên tâm trạng không vui,mau đem cho nó rượu thịt đi.

Khi mâm thức ăn được dọn lên Phi Long vụt đầu ăn ngườm ngoàm,dồn lấy dồn để thức ăn vào miệng trông hết sức thô tục và kinh dị.Hai tên tiểu nhị chụm đầu lại nói nhỏ

_Ngươi nhìn kìa bộ hắn là ma đói mới đội mồ lên hay sao ấy,ăn uống phát khiếp.

_Ngươi nhìn ra sân kìa còn kinh hơn.

Con Tiểu Bạch vụt mõm vào mâm ăn một loáng đã sạch hết thức ăn,còn vụt đầu vô hủ rượu uống lấy ,uống để,lâu lâu lại ngóc lên lè lưỡi,nhe răng ra vẻ khoái chí lắm.

Đang lúc này thì xuất hiện thêm một lão ăn xin

_Ây da ta đã nói rồi không bán được

_Bán rượu cho ta đi,bán đi mà,ta có tiền sao không bán cho ta hả.

_Rượu người ta một chén năm đồng tiền,lão chỉ có một đồng bán thế nào chứ.

_Ta thèm rượu lắm rồi làm ơn bán cho ta đi mà ông chủ...

_Không,không,mau đi đi nếu không ta sai người đánh lão đấy.

Thấy lão ăn xin tội nghiệp Phi Long ngoắt lão sang chỗ mình

_Này lão bá,nếu không ngại thì đến đây ngồi ăn với ta,ta có rượu đây.

Ông lão hớn hở chạy đến ngồi vào bàn cùng Phi Long ăn uống.

_Ồ thế thì tốt quá,tiểu tử ngươi đúng là ân nhân của ta.,ầy tiểu tử ngươi mấy ngày chưa tắm sao thúi thế,tiểu tử thúi.

_Hừm cho lão ngồi ăn chung mà còn dám mỉa mai ta,lão cũng có kém gì ta,lão mấy ngày chưa tắm hả.

_Ừm cũng sắp nửa tháng thì phải

_Hừ lão tử thúi....thôi uống nào...

Trong khi Phi Long đang ăn vui vẻ thì có một đám người chạy vào quán,một tên tay băng bó chỉ mặt lão ăn mày nói

_Dạ thưa bang chủ chính lão ăn mày này khi sáng đánh hạ các huynh đệ trong bang cứu đi ả tiểu nha đầu.

_Hừm dám đụng đếnThiết Đầu bang ta xem ra ngươi chán sống rồi.

Một tên cao to vạm vỡ,đầu trọc,đá văng bàn rượu thịt của Phi Long ,túm lấy cổ áo lão ăn mày.Phi Long quay người sang cầm lấy cái bàn bên cạnh đập thẳng vào đầu tên bang chủ khiến cái bàn vỡ nát

_Dám phá bữa ăn của ta hả,ông đây cho ngươi thành nát đầu bang này.

Bị đánh máu me bê bết tên bang chủ la hét

_Giết bọn chúng cho ta.

Mấy tên thủ hạ liền xông vào ẩu đã với Phi Long và Lão ăn mày,lão ăn mày bí thế nắm lấy Phi Long lôi qua đỡ đòn cho mình,Phi Long bị bất ngờ không kịp ứng phó liền bị một tên đá bay.

Chàng ngã ngửa nằm gọn lưng lên hai chân Ngọc Vân khi ấy đang ngồi ăn phía sau,nhìn thấy dung mạo của Ngọc Vân,Phi Long ngớ cả người,nhìn Ngọc Vân không chớp mắt,chàng nghĩ thầm

_Sao trên đời lại có người đẹp như thế.

Ngọc Vân vừa bất ngờ,vừa khó chịu bởi mùi hôi trên người của Phi Long,chàng đưa quạt lên che mũi

_Ngươi là cái thứ gì thế hả,tránh ra.

Tôn Ngũ cũng từ bàn bên cạnh đứng lên nắm cổ áo Phi Long kéo quăng sang một bên

_Tránh xa Công Tử nhà ta ra.

Các cận vệ đi theo cũng rút kiếm ra,nhưng Ngọc Vân ra lệnh rời đi

_Đi khỏi đây đừng gây thêm chuyện.

Thế là họ đưa Ngọc Vân tránh đám đông đang ẩu đả ra khỏi quán ,Phi Long định chạy theo giải thích nhưng bị bọn Thiết Đầu bang ngăn cản

_Ê công tử ta xin lỗi,không phải ta cố ý,lỗi không phải ta.....

_Tiểu tử thúi cứu ta....

Phi Long bực mình đánh trả làm bọn Thiết Đầu bang nằm lăn kêu la thảm thiết,có một tên bò ra ngoài bắn pháo sáng lên trời,Phi Long thấy lạ hỏi lão ăn mày

_Người nhà hắn thật lạ đánh thua còn đốt pháo ăn mừng.

Lão ăn mày kéo Phi Long chạy ra khỏi quán

_Trời ơi đó là pháo triệu tập người trong bang Thiết Đầu,mau chạy đi,nếu không một hồi bọn chúng kéo đến mấy trăm tên,ta với ngươi khéo thành thịt băm dồn bánh bao.

Thế là Phi Long theo lão ăn mày bỏ chạy.

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.