Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rồng nhỏ hạ sơn

Tiểu thuyết gốc · 1864 chữ

Mộng Hoa Đào

chương hai:Quái nhân Phi Long(phần 2)

Sau đêm chọc phá dân làng,Phi Long chạy lên núi trốn mấy ngày,thực ra là lại đang bày thêm trò quậy phá,ngày nào mà không phá phách cậu sẽ ngứa ngáy chân tay,không yên tâm được.Mục tiêu lần này là một cao thủ tên gọi Phiêu Diêu ,Phiêu Diêu cũng chỉ là một người trung niên,tuổi trạc Mã Lão Đầu,tính khí trầm lặng,thích yên tĩnh,nên chọn sống trong hang động trên núi,người này theo luyện một loại võ công gọi là "Phi Thử Công",đôi tai có thể lắng nghe âm thanh xa hơn ba dặm,có thể đoán cân nặng ,nghe nhịp thở mà kết luận có ai ẩn nấp gần mình hay không và ẩn nấp bao người.Tuy nhiên trong một lần luyện công đã xảy ra chuyện,khiến cho đôi tai hắn siêu nhại với âm thanh chát chúa,nếu như đem những vật như chuông đồng mà gõ bên tai hắn sẽ khiến hắn ngất xỉu.

Phi long và con Tiểu Bạch chia nhau nấp ở hai nơi,quan sát lão Phiêu Diêu đang treo ngược người trên cành cây cao ngủ trưa,nhưng Phiêu Diêu đã phát hiện ra từ lâu,hắn vờ ngủ để tóm gọn Phi Long.Phi Long lấy ná bắn hắn,hắn lắc người né khỏi,cậu lại ra hiệu cho Tiểu Bạch nhả sợi dây đang kéo giữ khúc gỗ lớn ,khiến khúc gỗ bay đến nơi lão Phiêu Diêu,lần này lão phải buông người rời khỏi cây,lộn vòng đáp xuống đất.

-Hừm tưởng ta dễ đối phó sao hả tiểu tử thúi....ơ...gì vậy.....

Chưa kịp dứt lời thì lão Phiêu Diêu đã nhận ra chân của mình không nhấc lên khỏi mặt đất được,nhìn xuống thì thấy chân mình giẫm phải một đống bầy nhầy.

-Nhựa Thông !

Phi Long từ trong bụi cây đứng lên cười nhạo khoái chí

-Ha ha ha....sai rồi Phiêu Diêu bá bá...là nhựa thông với hồ vữa,dùng thứ này để bắt con dơi lớn như Bá Bá là hợp nhất ha ha ha....

-Hừm ,nhóc con tưởng ta dễ xơi vậy sao.....

Vừa nói xong Phiêu Diêu vận công lực bay ra khỏi đống bầy nhầy,nóng giận lao tới bên Phi Long định một tay túm lấy cổ Phi Long,nhưng hắn nào biết đây mới là cái bẫy chính thức của Phi Long.Khi hắn vừa tiếp cận chưa túm được cổ cậu,đã bị Phi Long dùng hai cái chảo lớn,đánh chập vào nhau gây ra tiếng chát chúa đinh tai,Phiêu Diêu trúng đòn chỉ kịp la á một cái rồi ngã ra đất bất tỉnh.

-Chengggg!

-Á!

Con Tiểu Bạch và Phi Long chậm rãi đi quanh lão Phiêu Diêu quan sát,hắn đã sùi cả bọt mép ngất ngư.

-Ta làm thế có ác lắm không Tiểu Bạch?

Con Tiểu Bạch lắc lắc đầu,Phi Long cười nham hiểm,đưa tay sờ cằm..

-Vậy thì ác thêm chút nữa đi khà khà khà.....

Ngất hồi lâu thì lão Phiêu Diêu cũng tỉnh lại,thấy mình bị buộc hai chân treo ngược trên cành cây,mà trên sợi dây Phi Long đã treo những chiếc chuông đồng,chỉ cần lão Phiêu Diêu đông đậy là những chiếc chuông sẽ kêu lên leng keng.Lão Phiêu Diêu cứ mỗi lúc rướn mình tháo dây ở chân là lại bị tiếng chuông làm ngất xỉu,ngất tỉnh độ ba bốn lần mới có thể tháo được dây, buông người đáp xuống đất.

-Phẹp!

Âm thanh kinh dị đó đã làm hồn phách lão Phiêu Diêu bay đi chút ít,hắn nhìn xuống chân mình,rồi đưa tay lên bịt mũi...

-Aaaaaaaaaa...thúi chết ta rồi....Phi Long ta mà bắt được ngươi ta sẽ xé xác ngươi ...aaaa...

Thì ra trước khi bỏ đi,Phi Long và con Tiểu Bạch đã tương lại vài đống phân đón chờ lão Phiêu Diêu đáp xuống.

Phi Long chạy đến nhà Lão Tướng

-Lão Tướng Quân có nhà không....ta ghé thăm lão đây..

,Cậu vừa bước vào thì bị một lá cờ bay thằng đến mặt ,Phi long lách mình né tránh,lá cờ bay cắm phập vào cây cột nhà bên vách.

-Hừm ,lại bị người ta đuổi đánh,đến đây lánh nạn à?

Lão Tướng đến làng sinh sống lâu nhất,không ai biết rõ thân phận của lão,chỉ biết lão hay dỡ điên dỡ khùng,gặp ai cũng đòi so võ công,không thì so đánh cờ,ai đánh thua lão,hoặc không chịu cùng lão so tài cũng đều bị lão đánh thừa sống thiếu chết.Lão thích chế tạo vũ khí,cũng làm ra cuốc ,xẻng,dao,búa cho người trong làng dùng,ai có gì hư hại cũng đến tìm lão sữa chữa gíup,nhưng đó là khi lão còn tâm trí bình thường,nếu lúc phát điên sẽ chẳng ai dám đến gần.Lão Tướng quân là biệt danh của lão tự xưng,còn lão có phải Tướng quân hay không dân làng cũng chẳng muốn biết,chỉ biết võ công của lão rất lợi hại.

Phi Long khi nhỏ thường bị mấy lão quái lớn hơn trong làng bắt nạt,một hôm cậu chạy bừa vào nhà Lão Tướng trốn tránh,gặp lúc Lão Tướng đang đánh cờ một mình,Lão bắt cậu phải so tài nếu không sẽ giết chết,tuy Phi Long chưa hề đánh cờ nhưng trí nhớ rất nhanh nhạy,cứ học theo lối đánh của Lão ,trận nào cũng cầm hòa,khiến Lão thích thú,còn cho rằng Phi Long là nhân tài,bèn dạy hết kỹ nghệ mình có cho cậu,Phi Long học nhanh hiểu nhanh,chưa bao lâu đã dùng tuyệt kỹ học được đi chọc phá lại đám Lão quái kia.

-Qua đây,giải bàn cờ đó đi,ta đã mất ba ngày nghĩ ra nó đó...

-Ầy...để ta xem....

-Ha haha...bí thế rồi chăng....ta nói mà....

-Xong!

Phi long giải thế cờ quá nhanh khiến Lão Tướng giật cả mình,chạy đến xem xét..

-Gì chứ...đã xong rồi sao....

Vẻ mặt khó chịu hâm hực chưa phục của Lão , Phi Long đã quá quen thuộc nên không chú ý đến,cậu đi lại mô hình đánh trận giả ở trên đất,chăm chú xem...

-Lão bầy trận nữa hả...

-Hừm,ngươi quân xanh ,ta quân đỏ,đánh đi...

-Ồ,thì đánh,ta sợ Lão à....

Sau một hồi so tài Lão Tướng lại thua tiếp,tức tối Lão đá bay mô hình dưới đất,tức giận la hét

-Aaaaa,sao có thể như vậy...aaaa

-Này này,lão lại phát bệnh à....

-Hừm ,không trách lão được tại ta quá tài giỏi mà...

-Hừ tự kiêu tự đại sẽ là mồ chôn danh tướng,ngươi đừng tưởng thắng hết người ở đây thì cho rằng mình tài giỏi,nếu như ở Kinh Thành,không biết là ngươi đã bị đánh đuổi về khóc cha khóc mẹ bao nhiêu lần.

Phi Long ngạc nhiên hỏi

-Kinh Thành?là cái nơi khỉ nào,bộ ở đó ghê rợn lắm sao?

-Hừ là nơi có nhiều nhân tài giỏi hơn ngươi gấp bội,có rượu ngon,có mĩ nữ,có những thứ mà cả đời ngươi cũng chưa nhìn thấy ...

Nghe Lão Tướng nói về Kinh Thành,Phi Long hiếu kỳ vô cùng

-Hừ có gì hay ta không thích chỗ đó đâu,ở đây vui hơn nhiều,ta về nhà đây...

Nói xong Phi Long chạy nhanh ra khỏi nhà Lão Tướng,nhắm hướng nhà mà đi về,đợi Phi Long đi khuất rôi Lão tướng lên tiếng

-Nó đi rồi ra hết đi!

Từ bên trong gian phòng ngủ của Lão Tướng,Mã Lão Đầu cùng Phiêu Diêu bước ra

-Lão đóng kịch cũng hay thật

-Tên tiểu tử hình như mắc mưu rồi,nghe tới Kinh Thành vui nhộn như vậy,còn không mau cuốn gói đi xem hay sao.

-Bây giờ chỉ còn xem phía cha và mẹ nó,có đành lòng cho nó rời làng hay không.

_hừm...

Cả ba người đều thở dài

Phi Long chạy về nhà,gọi cha gọi mẹ vang cả nhà

_cha ơi ,mẹ ơi Long Nhi đói bụng rồi nè..

-Hu hu hu ....

-Ơ cha sao cha khóc,còn mẹ sao lại nằm trên giường ,cắm kim châm thế kia....

Phi long vào nhà thì thấy Phi Nương nằm trên giường thần sắc nhợt nhạt thở khó nhọc

-Hơ...hơ..con trai yêu của ta....ta sắp không xong rồi....hic...

-Mẹ sao vậy?

-Mẹ con luyện độc .luyện đến độc xâm nhập vào người,hic...tiêu rồi..

-Cha không phải là Thánh Dược hay sao,chữa cho mẹ đi...

-Ta đã chữa rồi đấ thôi,nhưng vẫn còn thiếu thuốc dẫn...Tuyết liên ngàn năm...quý hiếm ...không có ở đây huhu...nó ở tận Kinh Thành kia,nhưng ta phải hằng ngày châm cứu cho bà lão không thể đi được ,,,hic,,,,

-Cha,vậy cha hãy để con đi,con đi tìm thuốc cho mẹ...

-Ôi con trai ta...con hiếu thảo quá..mẹ thật cảm đông huhuhu...

-Vậy bao giờ thì con đi ?

-Dạ con thu xếp hành trang sớm mai xuất phát...

-Ừm vậy đi,con trai...

Phi Long vừa rời đi thu xếp hành trang thì Phi Lão Nương ngồi bật dậy

_ông nín đi,khóc ghê như vậy không sợ con nó nghi à?

-Bà cũng vậy mà,giả vờ trúng độc gì chẳng giống chút nào!

-Hừm nếu không phải vì tiếp tục nối dõi dòng họ Phi của ông tôi sao nỡ để con trai mình đi khỏi làng chứ,còn đến nơi Kinh Thành bát nháo đó nữa.

-Hừm,nếu con bà ngoan ngoãn thì đâu đến nỗi đó,dân làng ngày nào cũng kéo đến,hết người đòi bắt đền,lại đến người thương tật đòi chữa trị,chẳng ngày nào được yên,nếu không hợp kế đưa nó đi khỏi vài tháng,chắc người phát điên chết sớm là tôi đó.

-Hừm kể cũng hay cho nó ra ngoài học hỏi biết đâu đem về một cô vợ hiền diệu,sinh con đàn cháu đống cho hai vợ chồng mình ẵm bồng,khi đó tôi và ông chỉ việc ngồi rung đùi hưởng phúc.

-Đúng đó chứ để nó ở làng,cưới phải mấy đứa xấu như ma chết trôi lại dữ như gấu như hùm,có ngày chọc tôi với bà chết giấc.

Phi Long đứng bên ngoài nghe lén hết câu chuyện

-Hừm,con là ai hả,là siêu siêu siêu quái nhân ở đây,chỉ có con gạt người ta thôi,ai có thể gạt con,cha mẹ thật diễn tệ quá mà....hừ...Kinh Thành..hihihi...

Sáng hôm sau,dân làng tập chung đầy đủ để tiễn Phi long đi Kinh Thành,Mã Lão Đầu dặn dò cậu

-Này tiểu tử giang hồ hiểm ác nếu thấy đánh không lại thì chạy biết chưa!

-Biết,chạy thôi mà,ta là giỏi nhất.

Hồng Y đưa cho cậu một túi chứa đầy bạc nói

-Tiểu tử bên ngoài cái gì cũng phải đổi bằng tiền,không có ăn miễn phí như ở làng đâu,cầm lấy túi bạc này mà phòng thân.

-Đa tạ Hồng Y tỷ.

-Đây là Hồi Mệnh đan đem theo bên người,phòng khi cứu mạng.

-Đa tạ cha!Thôi con đi đây,trời không còn sớm nữa,đi sớm về sớm,sẽ tìm được thuốc cứu Mẫu thân.cha bão trọng,mọi người bảo trọng..

Nói xong cậu phóng lên lưng Tiểu Bạch phi đi,ở phía sau dân làng nhìn nhau,rồi hò reo vui sướng

-Tên phá phách đi rồi

-quái nhân quậy phá đi rồi,mừng quá

-Phi Long đi rồi,ta mau đem rượu,đem thịt ra ăn mừng thôi

-hahah....

Phi Long chạy một đoạn thì thấy Lão Tướng đứng chờ mình ở giữa rừng

-Tiểu tử xuống đây!

-A,Lão Tướng

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.