Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kính hoa thủy nguyệt

Tiểu thuyết gốc · 3593 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 12:Kính hoa Thủy nguyệt(phần 4)

Nói về Ngọc Vân,sau khi được các Dạ Hổ giải vây thoát khỏi bọn sát thủ Hắc Bang ,chàng cùng Tôn Ngũ và A Bối đánh xe ngựa chạy khỏi Kha Chấn,nhưng họ lại lạc vào nơi hoang mạc của Man Tộc.Tôn Ngũ vì thương tích quá nặng không còn tiếp tục đi nữa,trước khi chết ông đã thú tội với Ngọc Vân

-Công Tử...ư.ặc...thuộc hạ.. và Phan Bá thật ra trong lúc truy sát Thế Tử Vương Phong khi xưa...bọn ta đã giết hại cả nhà công tử,chiếm đoạt thi thể của ca ca công tử về giả làm thi thể của Vương Phong ...công tử ,,,thuộc hạ đã rất hối hận ..mong rằng...mong rằng công tử tha thứ..ư...ư...

Ngọc Vân vừa nghe đã rưng rưng không thể tin được kẻ thù giết hại cả nhà mình lại ở ngay bên cạnh,còn theo hắn học võ công ,học cách chém giết,tay dính đầy máu tanh...

-Hức...ngươi....hức....

Mặc dù Tôn Ngũ là kẻ thù không thể tha thứ,nhưng bao năm qua ông ta đã che chở ,bảo vệ cho Ngọc Vân ,nên dù có hận ông ta Ngọc Vân cũng không đành lòng nhìn ông ta phơi xác nơi hoang dã ,chàng chôn cất ông ta tử tế .Sau khi chôn cất Tôn Ngũ xong ,Ngọc Vân và A Bối tìm đường thoát khỏi hoang mạc,nhưng đi suốt mấy ngày cũng không nhìn thấy thôn làng nào,ngoài nắng gió và cát bụi ra cả hai chẳng gặp ai ,lương thực cạn kiệt,ngựa cũng chết,họ chẳng còn xác định được phương hướng ,không biết hướng nào là quay về,hướng nào là đang đi tiếp.

_Công tử,công tử chúng ta hãy ngồi xuống đây nghỉ ngơi một chút...

Hai ngày liền chàng chẳng được ăn gì,nước uống cũng không có,khiến chàng kiệt sức,ngồi xuống bên thảm cỏ,Ngọc Vân đưa mắt nhìn bao quát ,chỉ thấy những cồn cát ,cỏ và cỏ.,chợt chàng nhận ra một đám cỏ quen thuộc,nhớ lại lời của Phi Long

Khi ở làng cỏ Lau.

-“Công tử nhìn xem cỏ này ăn được đó...trái của nó có tên là nho khô sa mạc,có ngộ không làng này đâu phải sa mạc,hahaha..ta hay hái ăn lắm,nó có vị chua nhạt ăn rất thanh cổ , này công tử ăn thử đi.. ... .”

-Phi long.....,A Bối mau...mau đi hái những trái màu vàng đó....

Nhờ có những trái hoang dại đó mà Ngọc Vân cùng A Bối có thể cầm cự đi tiếp,nhưng lại gặp chuyện ,trên hoang mạc bỗng dưng từ đâu xuất hiện một đám thảo khấu,cưỡi ngựa chạy đến...

-Hú hú...ha haha.....

-Đại Trại Trưởng...ở đây có hai con mồi ha hah ha.....

Một tên to lớn râu tóc rậm rạp ,ăn mặc quái dị,còn khoác trên vai một tấm da sói màu trắng,cưỡi ngựa đi quanh Ngọc Vân và A Bối.

-Xem kìa gương mặt của tên này ,thật là quá tuấn tú...nếu đem hắn đến buổi đấu giá bán sẽ có lắm kẻ muốn mua..ha ha ha...Bắt trói chúng lại...

-Hừ các người là ai?mau tránh ra,công tử chạy mau...

Ngọc Vân và A Bối định bỏ chạy nhưng đã bị bọn cướp cản lại,chàng đánh nhau với chúng,với võ công của Ngọc Vân không khó đánh hạ vài tên cướp nhãi nhép.

-Hừm có chút võ công nhỉ!bọn bây tránh ra để hắn cho ta...

Tên đầu xỏ đó vừa nói xong đã nhảy xuống ngựa đánh Ngọc Vân,sức hắn mạnh gấp mười Ngọc Vân ,thân pháp lại nhanh nên chẳng mấy chiêu đã đánh cho Ngọc Vân bị thương té ngã.

-Ha ha ha...không biết uy danh của ta là Lôi Vương à,khắp vùng hoang mạc này là do Bá Ưng trại của chúng ta làm chủ,tên tiểu tử tay yếu chân mềm như ngươi cũng muốn đánh nhau với ta sao,hừm.. bây đâu trói bọn hắn lại mang đi.

_Dạ!

Ngọc Vân và A Bối bị trói mang đi,đi suốt hai ngày sau thì bị mang đến một khu chợ nô lệ nằm ở ranh giới giáp với Kha chấn và Hồ Tộc,nơi đây được xem là ngã ba nô lệ,vì bọn ác bá,trại cướp ở khu vực trong ba bộ tộc tập trung mang người và vật đến đây lập chợ mua bán,không có quan sai hay người cai quản,ở nơi này kẻ nào mạnh thì có tiếng nói,bọn đi buôn tàn ác sẵng sàng chém giết giành khách bán hoặc thủ tiêu nô lệ bỏ trốn , kẻ đi mua cũng không lương thiện toàn là những người thuộc tầng lớp ác bá,đại phú có quyền có thế.

-Bá Ưng trại ta hôm nay có vài tên nô lệ cho lên sàn đấu giá đây,giải lên..

A Bối bị đưa lên bục gỗ cùng những người khác cho những kẻ đi mua nô lệ chọn mua như một món hàng.

-Những tên này khỏe khoắn ,vác được ,gánh được giá khởi điểm năm lượng một tên...

-Ô,năm lượng à....cũng được,ta trả năm lượng..

-Ta trả năm lượng năm quan tiền....

-Ta trả sáu lượng...

Cứ thế A Bối bị bán đi cho một tên ác bá khác mang đi

-Không ta không đi đâu hết,thả ra,công tử ,công tử.....

-Hừm la cái gì..ta đánh ,ta đánh này còn la hét nữa không ...lôi hắn lên xe ngựa.....

A Bối bị đánh đến ngất ,rồi bị lôi lên xe ngựa có chuồng gỗ nhốt lại,chở đi.

Ngọc Vân bị đưa lên bục đấu giá tiếp theo

-Xem đây ,xem đây,đây là hàng tốt hôm nay...

-Xì,vừa ốm ,vừa xanh xao thế kia mua về làm gì được....

-Hừm ,sao các ngươi vội thế,bây đâu mang nước lại đây lau sạch mặt hắn cho ta...

-Dạ....

-Các ngươi làm gì thế,thả ra,buông ta ra.....

Sau khi Ngọc Vân đã được lau sạch gương mặt ,dung mạo của chàng khiến cho những con buôn sững sờ

-Ồ,hắn đẹp quá!

-Hắn,hắn là nam nhân hay mĩ nữ vậy hả?

-Da dẻ của hắn kìa,mịn hơn cả nữ nhân....

-Sao hả,là đồ tốt có đúng không?giá khởi điểm năm mươi lượng vàng.

-Woa ,đắc vậy?

-Đem hắn về dạy cho hát xướng thế nào cũng bán được cho các tửu lầu....ta trả sáu mươi lượng..

-Tên này mang về bán lại cho kỹ viện cũng không tồi, biến hắn thành vật tiêu khiển cho mấy tên đoạn tụ cũng dễ dàng....ta trả một trăm lượng vàng.

-Ta trả một trăm năm mươi lượng...

-Ta trả một ngàn lượng

-Woa một ngàn lượng ,ai vậy?

-Tránh ra ,tránh hết ra...cho Tuyết Cơ Nương Nương đi....

-Tuyết Cơ,Hạ Tuyết Cơ nương nương....?

Một đoàn người ăn mặc như quân lính Man Tộc hùng hổ đi xen vào đám đông đấu giá,mở đường cho một kiệu xa đi vào,mấy ả hầu liền vén màng đón một nữ nhân ăn mặc sang trọng bước xuống .Đó chính là Hạ Tuyết Cơ một tiểu thiếp của Vương Gia Man Tộc ở Tứ Vương Phủ thuộc Đô Man Thành ,ả ta vốn dĩ là một ca kỹ vì quyến rũ được Tứ Vương của Man Tộc nên được rước về Vương Phủ làm thứ thiếp,vì tính vốn phóng đãng lại độc ác nên rất nhanh hại chết các Vương Phi khác còn làm cho Tứ Vương lâm bệnh nằm liệt trên giường,gia sản, binh quyền của Tứ Vương Phủ cũng nắm hết trong tay,hằng tháng ả ta thường đến đây tìm mua kỳ trân dị bảo và nô lệ mang về Vương Phủ.Hôm nay vừa đến đã nhìn thấy Ngọc Vân qua tấm rèn cửa sổ trên xe ngựa,lòng mong muốn chiếm hữu chàng mang về Vương Phủ,nên trả giá cao ngất quyết mua cho được .

-A là Tuyết Cơ nương nương đại giá quan lâm,người thật là có mắt nhìn hàng,hắn đúng là một mĩ nam,giá một ngàn lượng vàng ,không đắc,không đắc....

-Hừm ,Lôi Vương hôm nay ngươi nói hơi nhiều đó...người đâu mang hắn về cho ta..

-Dạ,tuân lệnh....

Tuyết Cơ đưa mắt nhìn Ngọc Vân không dấu được sự thèm muốn ,khiến cho nam nhân có mặt cũng ngượng ngùng.

-Hừm bà ta có nhan sắc mĩ miều như vậy mà lại có tính phóng đãng đa tình...

-Sao không phóng đãng được hả,ả vốn là ca kỹ mà....

-Hừm lại đến mua đàn ông về cược nhã....Tứ Vương của Man Phủ thật vô phúc....

-Đừng nói lớn..bà ta nổi danh là độc phụ đó....coi chừng bà ta sẽ phanh thây ngươi ra cho chó ăn đó....

-Nghe nói tháng trước vì chán ghét tên nô lệ mới mua ăn nói không thuận tai đã cắt mất lưỡi của hắn,khoét mắt cho quạ ăn...

-Đáng sợ thật....

Ngọc Vân được đưa về Tứ Vương Phủ,cho ăn uống toàn cao lương mĩ vị,lại được ở nơi sạch đẹp có người hầu ngày đêm,Hạ Tuyết Cơ xem chàng như báu vật đối đãi chàng bằng những thứ tốt nhất ,một việc mà từ trước đến giờ bà ta chưa từng làm với bất cứ nam nhân nào,dù đã mê đắm nhiều gương mặt anh tuấn khác nhưng chỉ có mỗi Ngọc Vân là khiến bà ta say mê đến hồ đồ.

Nhưng ngược lại với những hão ý đó của Hạ Tuyết Cơ,Ngọc Vân rất lạnh lùng,mỗi khi bà ta tiếp cận ,ve vãn đưa tình càng làm cho chàng thêm khinh rẻ bà ta hơn.

-Vân tử chàng đừng né tránh nữa ,dù chàng có mọc cánh cũng không thể thoát khỏi Tứ Vương Phủ,huống hồ gì là Man Tộc này...chỉ cần chàng chịu tiếp nhận tình cảm của ta,ta bảo đảm vinh hoa phú quý chàng sống cả đời không hết...nếu có muốn làm quan lớn ta cũng có thể giúp chàng đạt được.

-Hừm...Ngọc Vân không có ước vọng cao như vậy chỉ mong Vương Phi thả cho ta rời đi khỏi Vương Phủ,Ngọc Vân sẽ vô cùng ghi ân ...

-Hừ...ngươi thật là ngu xuẩn mà...rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt,Hạ Tuyết Cơ ta chưa từng hạ mình trước nam nhân như thế....chọc giận ta không có lợi gì cho ngươi đâu...sống trong nhung lụa ngươi không muốn hả vậy thì đi làm nô bộc đi...hừ...người đâu giải hắn xuống khu ở của hạ nhân ,bắt hắn làm việc nặng nhất...

-Dạ,tuân lệnh.

Ngọc Vân bị đưa xuống khu dành cho gia nhân Vương Phủ ở,bắt làm việc từ sáng đến tối,hành hạ đủ chuyện,Hạ Tuyết Cơ muốn chàng biết nếu không được bà yêu thương sẽ trở nên khổ cực thế nào,để chàng chịu đựng không nổi nữa sẽ đi cầu xin bà ta,thế nhưng dù có bị đánh đập hay bỏ đói nhiều lần Ngọc Vân vẫn không khuất phục,cứ thế trãi qua ba tháng sống phận nô lệ ở Vương Phủ.

-Mau chẻ cho hết đống củi này đi,nếu tối nay ngươi không làm xong ngươi cũng không được ăn cơm..hừ dám chọc giận Nương Nương ,ngươi chưa biết chữ chết viết ra sao mà?Báo hại ta phải thức canh ngươi,giờ này đáng ra ta đã được nghỉ ngơi rồi,hừm...

Có một lão nô bộc thấy Ngọc Vân đáng thương cũng mủi lòng nói

-Thận ca ,ngươi đi nghỉ ngơi trước đi để hắn cho ta ,ta canh giùm ngươi...

-Hừ,lão à,có được không đây..

-Được mà ,được mà...

-Hơ...huơ....vậy giao hắn cho lão đó..ta đi ngủ...

Ông lão đợi cho tên gia đinh đi rồi liền nói với Ngọc Vân.

-Tiểu huynh đệ ngươi đừng cứng đầu nữa,những kẻ cùn đinh như chúng ta không đấu lại được uy quyền của Man Vương đâu...

-ặc.. ặc...Ta không muốn đánh mất tôn nghiêm của mình ,chịu nhục thuận theo ý của một dâm phụ...

-Hừm...ngươi ngốc quá đi.....

-Ặc ...ặc....

_Này ,này....

Do suốt ba ngày liền bị bỏ đói nên Ngọc Vân không còn sức làm việc nữa chàng lã đi ngã người xuống đất,khiến cho lão nô bộc hoảng hồn,ông ta cõng Ngọc Vân đến nhà bếp ,cho chàng tựa vào vách nhà,tìm vét một chén canh mang đến cho Ngọc Vân uống.

Sau khi Ngọc Vân có lại chút hơi sức ,ông ta nói nhỏ vào tai Ngọc Vân

-Lão nói cho ngươi biết,ta nghe lén được ở trong ngục nhốt đám nô lệ đi đánh nhau ở đấu trường ,có mấy tên đã có ý định bỏ trốn,hai ngày sau bọn họ sẽ được mang đi đến đấu trường mua vui ,ngươi hãy tìm cách đi theo rồi bỏ trốn cùng họ...

-Nhưng,nhưng ta làm sao có thể...trà trộn vào đó được...

-Ngươi hãy cho tên giữ ngục một ít tiền khi nào dẫn người đi đấu trường bảo hắn cho ngươi trà trộn vào.

-Ta..ta ..không có tiền...nhưng ..nhưng ta có vật này...

Ngọc Vân mang cái sáo nhỏ mà Phi Long đã tặng cho chàng ra.

“Lúc bị bắt ta đã nhanh gỡ nó khỏi cây sáo bạch ngọc định sẽ giữ nó lại bên người ,nay không thể giữ được nữa rồi...Phi Long ta xin lỗi...”

-Hay đấy..vật này thật là quý giá!

Ngọc Vân mua chuộc được tên gác cửa ngục lại được sự giúp đỡ của lão nô bộc đánh lạc hướng mấy tên gia đinh giám sát chàng đi nơi khác,nên chàng thuận lợi trà trộn vào đám nô lệ đi đấu trường đánh nhau với các nô lệ khác mua vui cho bọn Đại quan quý nhân.

Hạ Tuyết Cơ ngồi trong kiệu sang trọng đi trước phía sau có lính Vương Phủ áp giải đám nô lệ bị trói tay xâu thành dây đi theo,trên đường cũng lắm người hiếu kỳ nhìn theo họ.

-Nô lệ của Tứ Vương Phủ đi đấu trường đánh cược đó...

-Lần này có nhiều tên mạnh khỏe nhỉ..

-Đi đánh cược nào...

Quả nhiên khi ra đến thị phố tấp nập người ,những nô lệ liền cắt dây trói cùng nhau đánh trả quân lính bỏ chạy,Ngọc Vân cũng nhân dịp hỗn loạn bỏ chạy,Hạ Tuyết Cơ nghe ồn liền vén màng kiệu ra xem ,nhìn thấy trong đám nô lệ bỏ trốn có cả Ngọc Vân.

-Vân tử!lính đâu bắt Vân tử lại cho ta,mau...

Thế nhưng Ngọc Vân đã chạy thoát được,chuyện này khiến cho Tuyết Cơ tức điên lên,bà ta sai quân lính dán chân dung của Ngọc Vân khắp Đô Man thành,treo thưởng cao tìm kiếm chàng.

Ngọc Vân chạy khỏi thành ,chạy đến một thôn nhỏ ,thưa thớt dân cư thì ngất đi nằm trên đường,đến khi tỉnh lại đã là chuyện của ba ngày sau.

Ngọc Vân thấy mình đang nằm trên chiếc giường tre trong một ngôi nhà tranh,chàng bước xuống giường lảo đảo đi ra bên ngoài,ở gian nhà trước được ngăn ra bằng một tấm vải có bày một cái bàn gỗ cũ kỹ cùng với một khung dệt vải,khung quay tơ và một ít khúc vải thành phẩm.

-Công tử huynh tỉnh lại rồi!

Một cô nương tuổi chừng mười tám,mặc y phục vải thô màu tím nhạt ,bước vào,dáng nàng mảnh mai,da ngâm ,gương mặt đầy những vết bớt chàm rất xấu xí.

-Cô nương đây là....

-Ừm..ta tên Hoa Tiểu Liên ,là thôn nữ của thôn này,ba ngày trước ta đi ra suối giặt y phục đã nhìn thấy huynh ngất giữa đường nên đã mang huynh về đây...

-Đa tạ cô nương đã cứu giúp...

-À ...không gì cả,công tử đừng khách sáo...công tử đây là...

-Ta là Lâm Ngọc Vân từ Kha Chấn đến,chẳng may gặp thổ phỉ bị cướp sạch tiền lộ phí lại bị bán làm nô lệ ,may mắn trốn thoát được...nhưng ta chẳng còn nơi đâu để đi nữa...

-Tình cảnh của công tử thật đáng thương...nếu như công tử không ngại,huynh có thể ở lại đây....

-Ơ...chúng ta nam nữ cách biệt,liệu ta ở lại có làm ảnh hưởng thanh danh của nàng không ...?

-Tiểu Liên từ nhỏ đã mồ côi ,hay mắc bệnh, lại xấu xí ít bằng hữu lại chẳng có ai thân thuộc...dù cho có chết đi cũng chẳng ai quan tâm đến ,nên công tử cứ yên tâm,chẳng ai thèm đến nhà của Tiểu Liên đâu,huynh đừng sợ bị họ bắt gặp,nếu có gặp họ huynh chỉ cần nói huynh là biểu ca của ta,họ cũng chẳng tìm hiểu thêm đâu....

-Vậy,vậy ta xin cảm ơn cô nương....

Những ngày tiếp theo Ngọc Vân ở lại nhà của Tiểu Liên,giúp nàng làm những việc nặng nhọc gánh nước,lợp mái nhà,sửa bàn ghế,đốn củi,còn giúp nàng vẽ những hoa văn lạ mắt lên vải ,khiến cho những tấm vải thô trở nên đặc sắc,bán cũng được nhiều tiền hơn,do vải của Tiểu Liên dệt rất khéo lại thêm có hình vẽ sống động trang trí nên đã được các nhà buôn vải tìm đến đặt hàng ,từ đó cuộc sống của Ngọc Vân và Tiểu Liên càng sung túc hơn,lâu dần Tiểu Liên cũng nảy sinh tình cảm với Ngọc Vân.

Nghe Tiểu Liên dệt ra vải hoa hiếm có nên một tên Đại phú buôn vải ở trong Đô Man Thành tìm đến nhà nàng,tên này vốn là Thúc phụ của Tiểu Liên tên là Hoa Lượng , nhưng do tính hắn tham lam đã chiếm hết gia sản nhà họ Hoa ,đẩy gia đình Tiểu Liên đến thôn làng hẻo lánh sinh sống,vì quá cơ cực nên cha mẹ Tiểu Liên lần lượt lâm bệnh nặng mà qua đời,thấy Tiểu Liên xấu xí nhưng lại biết dệt vải,năm nàng mười tuổi hắn ta có mang nàng về Phủ cưu mang nhưng lại bóc lột sức lao động của nàng,đến bốn năm sau nàng sức khỏe suy yếu hay mắc bệnh ,sợ bị liên lụy nên hắn đã đuổi nàng trở lại nhà cũ.Giờ biết được cháu gái mình dệt được vải hiếm nên lại tìm đến đặt mua độc quyền chiếm hữu.

-Tiểu Liên à,Tiểu Liên cháu gái của thúc....

Nghe tiếng người lạ Ngọc Vân trốn ra sau nhà,để cho Tiểu Liên tiếp chuyện

-Thúc phụ,,,sao thúc phụ lại đến đây?

-Ừm..ta nhớ con,nên đến thăm con...à ta nghe con dệt được vải quý phải không?

-Dạ..dạ ...chất liệu vải cũng chỉ là tơ tằm bình thường thôi...

-Hừm..ta đã dò la kỹ mới đến đây,con còn giấu là gì?

-Ơ..con...không có...

-Ừm,ta đến là nói với con từ ngày hôm nay trở đi đừng bán vải cho người khác nữa mà hãy bán cho thúc,bán hết cho thúc há....à hay là con về ở luôn trong Hoa Phủ dệt vải cho ta há...đi nào...

-Nhưng con không muốn đi....

-Ậy...sao lại không đi..đi nào,bây đâu lôi nó đi...

-Á..thúc làm gì vậy,con không đi,không đi....

Thấy Tiểu Liên bị ức hiếp,Ngọc Vân liền xông ra cứu nàng,chàng đánh cho bọn gia đinh nằm lăn kêu khóc.

-Thả tiểu Liên ra..

-Á...ngươi là ai hả dám xen vào chuyện của Hoa Phủ ta....Tiểu Liên ngươi dám giấu nam nhân trong nhà sao?

-Hic hic...Ngọc Vân ...

-Đừng sợ có ta ở đây....

-Hừm giỏi lắm tiểu tử....ta không bỏ qua chuyện này đâu...đi...

Tên Hoa Lượng bỏ đi,nhưng đêm xuống lại dẫn thêm gia đinh quay trở lại nhà của Tiểu Liên,hắn thổi mê hương vào trong nhà ,đánh ngất Ngọc Vân và Tiểu Liên mang họ về Hoa Phủ.Hắn dùng đòn roi tra tấn Tiểu Liên bắt Ngọc Vân phải phục tùng mình trở thành họa sư cho xưởng vải của hắn ,hắn bắt chàng vẽ những mẫu tranh theo ý hắn lên vải,ban đầu là cảnh sông núi,chim chóc ,hoa cỏ,sau này lại vẽ mĩ nữ,để nâng giá bán vải lên cao ngất ngưỡng hắn bắt Ngọc Vân vẽ mĩ nhân đồ,nhưng chàng không thể nhìn những nữ nhân bị bắt ưỡn ẹo ăn mặc thiếu vải làm mẫu,nên đã tự mình vẽ chân dung của bản thân lên vải ,chân dung của Ngọc Vân trong hình hài nữ nhân lại được ưa chuộng bán rất đắc,nhưng vì giá thành cao nên những khúc vải đó chỉ có nhà Đại Phú ,quý nhân mới mua nổi,các họa sư thị phố cũng nhại theo ,mô phỏng tranh thiếu nữ trên vải vẽ lên giấy bày bán khắp nơi.

Phi Long giao lại thành Cẩm Yên cho Bạch Cát và Bạch Lợi cai quản,chàng cùng Bạch Kỳ và các Dạ Hổ rời Kha Chấn sang Man Tộc tìm tung tích của Ngọc Vân,để có thể giao phó với Vương Hỷ chàng đã phải gửi sớ cáo bệnh xin miễn dự chầu .

-Thời gian có hạng lần này ta phải đi nhanh về nhanh ,phải tìm cho được Ngọc Vân trong thời gian ngắn nhất , nếu không Vương Hỷ mà biết ta đi vắng khỏi Yến Thành lâu ngày thế nào cũng sẽ phái tai mắt đến điều tra,Ngọc Vân lại là loạn đảng ,nếu biết ta đi tìm loạn đảng,ta khó tránh được tội mưu phản Triều Đình,dễ tạo cơ hội cho Vương Hỷ loại bỏ ta.

Nhưng khi Phi Long mặc thường phục rời khỏi Cẩm Yên thì đã có Mật thám Đại Nội đưa tin về Hoàng Thành báo cho Vương Hỷ biết,Vương Hỷ trầm ngâm rồi nhìn lên cây hoa đào đã rụng gần hết lá.

-Cây đào này vốn chẳng còn bảo vệ được ta như lời của đệ nói nữa,nhưng ta vẫn mãi bảo vệ đệ,còn đệ thì sao ?đệ đang cố bảo vệ kẻ muốn giết ta.... tên Ngọc Vân đó không chết,....không được!hừm.

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.