Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện tập

Tiểu thuyết gốc · 1212 chữ

Khi tôi gặp lại An Nhiên vào sau giờ học sáng ngày hôm sau và đưa ra câu trả lời đồng ý, gương mặt của cô gái có những biểu cảm rất là đặc sắc.

“Anh nói là…” Thiếu nữ như là không dám tin mà hỏi lại.

“Là tôi đồng ý với đề nghị của cô.” Tôi khẳng định. “Nhưng tôi cần thời gian để chuẩn bị, chuyện đi săn thì rất nguy hiểm, cô biết đấy!”

Vẻ mặt bối rối của An Nhiên chuyển dần sang nghi ngờ:

“Anh cần bao lâu để chuẩn bị?”

“Hẳn là khoảng một tuần?”

“Và anh sẽ chuẩn bị như thế nào?”

“Cái đó…” tôi cố ý giả bộ ngập ngừng. “Chuyện khá dài và nếu cô muốn biết thì chúng ta có thể ghé căn-tin cùng nhau và trao đổi thêm trong lúc ăn trưa?”

Có khoảng nửa tá ánh mắt đang ném lại phía chúng tôi, vì tôi và An Nhiên dường như đã nán lại sau giờ học để mà trò chuyện khá là thân mật với nhau.

Trong số đó thì có một đôi mắt đang tia cực gắt!

Chủ nhân của đôi mắt đó, một gã cao ráo và điển trai, ‘học lực’ xếp thứ hai ở trong lớp và là bạn trai tin đồn của Trần An Nhiên.

Tin đồn thì tôi cũng mới nghe được trong lớp mới sáng này thôi, nhưng xem thái độ của tên kia thì có khi là thật không giả.

Trai tài gái sắc, cặp kê âu cũng là thiên kinh địa nghĩa!

“Hôm nay thì không được, tôi bận.” An Nhiên nói.

Không có biểu hiện đặc biệt nào trên mặt cô gái, và chúng tôi từ biệt nhau như là hai người bạn…

Chúng tôi đúng là bạn mà, là bạn cùng lớp!

Một lớp học lạ lùng mà vừa giống như là đại học lại vừa giống lớp nghĩa vụ quân sự.

Chia tay An Nhiên, tôi đi ngược lại hướng dẫn đến căn-tin và khi đến sau một khúc quanh thì dừng lại và thở phù một cái.

Phải nói, đứng nói chuyện với người mà tối qua chính mình biến thành giống y chang người ấy cho một cảm giác khá là quái dị.

Tôi lôi ra những đồ ăn vặt mà đã lấy ở căn-tin từ… hôm qua và bên gặm bên đi về khu luyện tập thực chiến.

Như đã nói, tôi bị phân biệt đối xử và do đó, không có thích những chốn tụ tập đông người.

Men theo con đường ngoằn nghoèo lát sỏi đi giữa những hàng cây, sau vài phút thì tôi đến ngã rẽ dẫn xuống hầm ngầm.

Khu nghỉ dưỡng cũ, mà giờ đây là trường học Huyết giả đã có nhiều thay đổi về mặt kiến trúc.

Quanh trường là tường cao năm mét và bên trên quấn dây kẽm gai.

Cái dãy tường này bao lấy cả một khu vực ‘sân sau’ khá rộng lớn, như một kiểu công viên đặc biệt.

Tôi cũng không rõ lắm dụng ý của người đã thiết kế lại khu nghỉ dưỡng, chỉ biết rằng bên dưới ‘sân sau’ là một hệ thống kiến trúc ngầm.

Tin đồn rằng từ hầm ngầm, người ta đã đào cả một cái đường hầm đặc biệt thông thẳng với hệ thống thoát nước của thành phố.

Phòng luyện tập thực chiến nằm dưới hầm ngầm, tường bê tông bọc thép dày năm li và bên trong nuôi nhốt một con quái vật còn sống.

Người quản lí hầm ngầm là một nhân viên dưới quyền của chú Anh, và không khó khăn lắm để tôi thuyết phục ông ta cho tôi vào phòng thực chiến.

Trong phòng rỗng tuếch, quái vật bị xích dính vào bức tường trong cùng; các dây xích được nới lỏng khi có học viên tiến vào và độ nới thì phụ thuộc vào thẻ đánh giá của học viên đó.

Mỗi học viên trong trường thì có một cái thẻ ghi lại các hạng năng lực của người đó, với một chữ cái latin từ A đến D biểu hiện thứ hạng.

Trong thẻ của tôi ghi E-, chỉ vì tạm thời không có xếp hạng F hay thấp hơn.

Quái vật gầm gừ trong lúc tôi mặc đồ bảo hộ.

Hình dạng con quái thì tương tự như một con cá có chân, tức là rất ư là thô kệch.

Sau lưng nó, giống như tất cả những quái vật đến từ Cổng dưới vịnh biển Ba Rì, là một đống xúc tu ngoe nguẩy.

Những xúc tu nọ như là tiêu chí của loài quái vật này.

Để đảm bảo an toàn, toàn bộ các xúc tu đều đã bị cắt ngắn chỉ còn một phần ba, tức là chỉ vừa đủ để vươn tới trước chừng nửa mét.

Chúng có thể vươn xa hơn nếu quay lưng lại, nhưng con quái bị xích và không thể làm thế.

Đơn giản mà nói thì, các ưu điểm như là khả năng di chuyển linh hoạt và tầm với cực rộng của nó đều không còn.

Nhưng nó vẫn là một con quái nhiều tay và sức lực rất lớn.

Chú Anh từng dẫn cả lớp xuống dưới này và thị phạm sức mạnh của con quái cho đám học viên bằng một tấm thép và một vài thanh thép.

Cái hàm đầy răng của con cá quái để lại những lỗ sau cả tấc trên mặt thép, còn mấy cái xúc tu thì vặn mấy cai thanh thép xoắn tít cả lại.

Mấy thanh thép chỉ hơi lớn hơn ngón tay một chút thôi, nhưng người bình thường mà muốn vặn chúng cũng không dễ.

Mặc xong đồ bảo hộ, một bộ đồ mà làm bằng chất liệu đặc biệt phủ kín người, tôi giơ tay ra hiệu.

Trong phòng luôn được người quan sát, xiền xích trên người cá quái liền được nới lỏng ra một chút… xíu.

Tôi chậm rãi tiến gần quái vật, theo kế hoạch, tôi sẽ thử né tránh sự công kích của con quái.

Không thể quá khó được, tôi đã nghĩ vậy.

Một nhầm lẫn tai hại.

Con quái biểu hiện ra không giống như dã thú bị xích, không có điên cuồng cắn xé khi có người tiếp cận.

Hai con mắt ti hí của nó nhìn tôi vô hồn, cái hàm đầy răng hơi há phát ra tiếng khò khè và mấy cái xúc tu nâng lên như là những con rắn.

Một bộ xúc thế chờ phát.

Cái thứ này có học võ sao!?

Tôi dừng lại ở khoảng cách an toàn và cân nhắc vài giây, sau đó kích hoạt huyết thống.

Tôi biến thành An Nhiên, sau đó tiếp tục kích hoạt huyết thống của rồng.

Bộ đồ bảo hộ sẽ đảm bảo sự biến đổi của tôi không bại lộ.

Chuyện hình thể của tôi không khác biệt lắm với một cô gái thì không có gì hay ho cả, lúc này lại giúp tôi tránh được không ít rắc rối.

Sau khi huyết biến xong, tôi hít sâu một hơi và bước tới, tiến vào phạm vi công kích của con quái.

Bạn đang đọc Huyết Biến sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.