Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trao đổi

Tiểu thuyết gốc · 794 chữ

Chuyện tôi làm bao cát cho quái vật đến lần thứ ba thì đến tai chú Anh.

“Là hiệu phó, tôi có trách nhiệm quan tâm đến toàn bộ và mỗi một học viên…” Ông chú bắt đầu bằng một câu nói đùa không thể qua mặt trẻ nít khi tôi ngồi xuống trước mặt ổng.

Mối quan hệ giữa tôi và chú Anh thì khá vi diệu, vừa thân vừa không thân, không phải người lạ cũng chẳng phải bạn bè; nên tôi cũng không rõ có nên cười câu nói đùa của ổng hay không.

“Chú lo lắng cho cháu?” Tôi đáp lại bằng một câu nói đùa(?) khác với một vẻ mặt cứng ngắc.

“Không hẳn là lo cho cậu…,” chú Anh cười nhẹ. “Nhưng có người sẽ làm khó tôi nếu để mặc cậu đâm đầu vào nguy hiểm.”

Chú Anh biết chuyện tôi đã đưa đơn xin phép cho một cuộc săn, cũng không lạ vì ổng là hiệu phó cơ mà.

“Em gái cháu…, Thiên Bình giờ đang… thế nào rồi?” Tôi muốn hỏi là con bé đang ở đâu, làm gì, và khi nào thì tôi mới có thể gặp lại em ấy.

“Cô bé rất ổn.”

Lại một câu trả lời tránh né, nhưng xem vẻ mặt thì không giống như là ngài hiệu phó đang nói dối nên tôi quyết định tạm thời không huỵch tọec hết cả mà hỏi thẳng.

“Về chuyện đi săn, cháu đã suy nghĩ kĩ rồi, mà cháu cảm thấy bản thân cũng có thể ứng phó với quái vật không tồi lắm.”

Sau cặp kính nửa tròng, ánh mắt chú Anh lấp lóe, giống như là đã phát hiện ra điều gì.

“Quái vật không phải là mối bận tâm duy nhất khi ra ngoài.”

Vẫn còn có thứ gì khác ngoài quái vật ở bên ngoài trường học ư!?

“Nhà trường phong bế toàn bộ tin tức bên ngoài là để các cô cậu, những học viên, những huyết giả mà sẽ là khiên chắn bảo vệ cho nhân loại tương lai chú tâm vào việc tập huấn, nên ngoài những người từng ra ngoài đi săn thì không ai biết về đám Thợ săn cả.”

Nói cách khác là chỉ mình tôi không biết.

“Thế giới bên ngoài đang thay đổi từng ngày…”

“Thợ săn không phải là chỉ học viên ạ?” Tôi ngắt ngang màn diễn thuyết của ngài hiệu phó kiêm chủ nhiệm lớp lý thuyết; rõ ràng là chuyện dạy học đã bắt đầu ảnh hưởng không tốt tới ông chú.

“Không phải,” chú Anh không có vẻ gì cụt hứng cả. “Ở bên ngoài, học viên của trường gọi là Người bảo vệ.”

Một cái tên mang hơi hướm mị dân, tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Chỉ là…,” chú Anh ngập ngừng. “Chuyện khá phức tạp, cậu chỉ cần biết rằng thành phố cảng hiện tại đã di tản cả, và trong thành phố giờ chỉ còn lại chúng ta, quái vật và những kẻ chống đối, không tin tưởng vào chúng ta mà tự gọi họ là Thợ săn.”

“Cả thành phố đã di tản ạ?” Tôi hỏi, vì đây không phải việc nhỏ. “Chính phủ phản ứng cũng thật là cứng rắn.”

“Rất cứng!” Chú Anh mỉm cười, lại không có nói thêm về chuyện này.

“Quay lại với đám Thợ săn, cậu biết bọn họ săn cái gì chứ?”

“Học viên của trường?” Tôi giả bộ hỏi lại.

“Đúng vậy, cụ thể hơn, chính là cậu và đồng bạn trong lần đi săn tới.”

Cái ý nghĩ bản thân cần phải đề phòng một đám người mà xem bạn như là con mồi thì có vẻ khá là trừu tượng; dù sao thì tôi đã sống và lớn lên trong một thế giới hòa bình mà.

“Bọn họ không thể nào đáng sợ hơn cả quái vật chứ ạ?”

“Chà, quái vật thì không xài súng, cậu biết đấy…”

Nếu nói trường học Huyết giả và Tổ chức thì được chính phủ hỗ trợ, vậy cái đám Thợ săn mà chống phá chính phủ dĩ nhiên là phần tử khủng bố; và chẳng hiểu sao mà cái bọn khủng bố luôn luôn có cách để sờ được tay vào súng ống.

“Chú sẽ không cấm cháu đi săn chỉ vì ngoài kia có một đám khủng bố cầm súng chứ?”

“Tôi sẽ cấm nêu tôi là ba của cậu, tiếc là tôi thì không có quyền hạn đó.”

“Vậy, chú khuyên cháu không nên ra ngoài?”

“Tôi chỉ khuyên cậu thận trọng…”

Tôi hiểu lời chú Anh, học viện Huyết giả không phải là nhà của tôi và do đó, không thể bảo bọc tôi mãi mãi được.

Bạn đang đọc Huyết Biến sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.