Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 33: Để tôi trả thù

Tiểu thuyết gốc · 1512 chữ

Mạnh Thắng trầm giọng nói: “Có lẽ anh ta đang hôn mê.”

Cậu tìm kiếm một lúc bên cạnh cửa khoang.

Giảng viên Trần Ngọc Đan đã nói điều này trong 'Lớp kiến ​​thức cơ giáp.

Bên cạnh cabin có một thiết bị thủ công để buộc mở cửa khoang.

Đây là để giải cứu một phi công bị bất tỉnh.

Sau một lúc.

Mạnh Thắng tìm thấy thiết bị và dùng sức đẩy xuống.

Ình Ình...

Khí bên trong được xả gần cửa khoang, áp suất bên trong và bên ngoài bảo trì cân bằng.

Sau đó nó được mở ra, buồng lái cơ giáp xuất hiện trước mặt hai người Mạnh Thắng.

Họ đã học lớp 'Mô phỏng điều khiển cơ giáp' nên không xa lạ gì với buồng lái.

Khi bước vào, cậu thấy Văn Hạo đã bất tỉnh và ngã gục xuống ghế.

Ngoài ra còn có các dây cáp truyền dẫn thần kinh được gắn vào phía sau mũ bảo hiểm và sau lưng đồng phục chiến đấu của anh ta.

Đây là trang bị truy cập của 'hệ thống đồng cảm’.

Để kết nối cơ giáp sư và cơ giáp.

Mạnh Thắng hai người nhanh chóng tách các dây cáp dẫn thần kinh ra khỏi trình điều khiển giao diện, sau đó nhấc Văn Hạo ra khỏi cơ giáp.

Đợi Văn Hạo chạm đất.

Trần Hoàng Bách cởi mũ bảo hiểm và kích hoạt hệ thống phát hiện sự sống trên quân phục chiến đấu.

Cuối cùng, hệ thống hiển thị.

Văn Hạo chỉ tạm thời mất đi ý thức.

Không có nguy cơ tính mạng.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên.

Tiếng gầm phát ra.

Nó ở gần con cự thú khổng lồ đã bị 'Blackboom' hạ gục ở phía xa.

Một 'Chồn Chó' khác chạy về phía bọn họ.

Móng guốc của con thú khổng lồ giống như đang bay.

Nền rừng bị rung chuyển bởi bước đi của nó.

Các sinh viên càng hoảng sợ hơn.

Để bọn họ đối phó với ký sinh trùng vẫn còn được.

Nhưng sẽ rất khó khi để họ chiến đấu với cự thú khổng lồ.

"Chạy đi, chúng ta hãy chạy đi."

“Còn anh Văn Hạo thì sao?”

"Hay là chúng ta giấu anh ấy đi, đợi tìm được giảng viên rồi để đội tìm kiếm cứu hộ đến giải cứu?"

“Nếu vậy thì anh Văn Hạo đã chết từ sớm rồi.”

“Vậy cậu nghĩ chúng ta nên làm gì?”

Nhìn thấy con cự thú khổng lồ càng ngày càng đến gần.

Trần Hoàng Bách bỗng nhiên đứng dậy: “Mau giúp tôi cởi chiến phục của anh Văn Hạo ra.”

"Để tôi thử xem."

"Xem liệu có thể lái được 'Blackboom' hay không."

Phạm Sơn sửng sốt: "Cậu có thể làm được sao?"

"Cậu đã từng lái cơ giáp chưa?"

"Tôi chưa."

Trần Hoàng Bách trịnh trọng nói: “Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn.”

Phạm Sơn và một số sinh viên gật đầu.

Bọn họ liếc nhìn Trần Hoàng Bách với vẻ ngưỡng mộ.

Sau đó đi cởi lấy đồng phục chiến đấu của Văn Hạo.

Tại thời điểm này.

Mọi người đều nghe thấy tiếng cửa khoang đóng lại.

Trần Hoàng Bách sửng sốt một chút, nhìn về phía Blackboom.

Quả nhiên, cửa khoang ở đầu khung máy đã bị đóng lại.

"Là ai đi vào?" Trần Hoàng Bách sửng sốt.

Phạm Sơn nhìn quanh rồi hét lên: "Thắng, Mạnh Thắng ở đâu?"

Sau đó cậu ta trợn nhìn Blackboom như nhìn thấy ma giữa ban ngày: “Có khi nào là Thắng tiến vào buồng lái không?"

“Cậu ta muốn lái cơ giáp à?”

"Cái gì, Mạnh Thắng vào buồng lái?"

Trần Hoàng Bách thất thanh nói: "Cái này sao có thể!"

"Nếu không mặc đồng phục chiến đấu, sẽ không đội được mũ bảo hiểm."

“Nếu không thể kết nối với hệ thống đồng cảm, thì không thể kích hoạt cơ giáp được.”

Một số sinh viên gần đó cũng phàn nàn.

"Thằng đó có học khóa mô phỏng không vậy."

"Nó phải biết đây không phải là lúc để thể hiện. Cứ như vậy sẽ làm trì hoãn mất."

"Mấy tên quê mùa trên bề mặt đúng là lũ ngu dốt!"

Tại thời điểm này.

Mạnh Thắng không thể nghe thấy những lời phàn nàn từ bọn họ.

Khi nhìn thấy con cự thú khổng lồ 'Chồn Chó' xuất hiện, Mạnh Thắng lập tức hành động.

Cậu không hề do dự mà lao thẳng vào buồng lái.

Lý do tại sao cậu không chọn cách trốn thoát.

Không phải vì cậu muốn được thể hiện.

Chỉ là, khi cậu nhìn thấy 'Chồn Chó'.

Cậu kích hoạt 'Phá CHướng Nhãnt' và ngay lập tức phát hiện ra một con cự thú khác.

Đúng vậy!

Con cự thú khổng lồ giống con trâu đang ẩn nấp sau ngọn núi cao ở phía Tây Bắc, từ từ tiến đến.

Rất quỷ quyệt.

Mạnh Thắng biết rằng bọn họ đang bị tấn công bởi hai con cự thú.

Cơ hội sống sót sẽ cao hơn khi chiến đấu bằng cơ giáp.

Nếu không thì.

Kể cả khi may mắn thoát khỏi khu vực hai con cự thú va chạm nhau.

Nhóm ký sinh trùng phía sau chúng cũng rất nguy hiểm.

Mạnh Thắng biết rằng cậu là một người “đồng cảm tự nhiên'.

Lúc đó cậu đang còn ở trên bề mặt, chứ đừng nói đến việc mặc quân phục.

Thậm chí còn không vào buồng lái.

Cậu thậm chí còn kết nối được với hệ thống đồng cảm của cơ giáp 'White - 05'.

Vì vậy, không có đi lãng phí thời gian.

Cậu đã đi thẳng vào.

Lúc này cậu đã ngồi vào ghế lái.

Bám sát các kiến ​​thức đã học trong 'lớp mô phỏng'.

Đặt tay lên cảm biến dấu chấm động.

Sau đó thả lỏng cơ thể.

Nhớ lại trạng thái lần đầu tiên bản thân đã kết nối với 'White - 05'.

Mạnh Thắng tỉnh táo lại.

Giữ tâm trí của thoát khỏi những suy nghĩ mất tập trung.

Sử dụng cơ thể và tâm trí của để cảm nhận sự hiện diện của cỗ máy.

Sau một lúc.

Trong lúc bàng hoàng, cậu dường như nghe thấy tiếng ai đó đang cười.

Sau đó, nhiều hình tượng lóe lên trước mắt cậu.

Sau một lát.

Một số hình ảnh đã gây ấn tượng sâu sắc cho cậu.

Cậu nhìn thấy “chính mình” đang dùng bữa cùng vợ con.

Một gia đình ba người đang ở trong lều, bên ngoài dường như đã là buổi tối.

Nhưng có hai mặt trời trên bầu trời!

Cậu lại nhìn thấy 'chính mình' đang chiến đấu với một con lợn rừng.

Con lợn rừng đó có vẻ rất giống 'Chồn Chó'.

Cậu còn nhìn thấy trước mắt mình còn có thêm hai ngôi mộ nữa.

Một trong số chúng, một cái nho nhỏ, có một vòng hoa trên đó.

Cuối cùng.

Cậu nhìn thấy 'chính mình' lao mình về phía biển thú vô tận bên dưới!

Trong những bức ảnh này.

Mạnh Thắng cảm thấy nhiều cảm xúc vui, giận và buồn lẫn lộn

Và cảnh cuối cùng là lao xuống biển thú.

Nó khiến cậu cảm thấy bi thảm không thể giải thích được.

"Để tôi..."

"Trả thù!"

Mạnh Thắng mở mắt ra.

m thanh điện tử trong buồng lái vang lên.

"Hệ thống đồng cảm đang trực tuyến."

"Các kết nối thần kinh đã ổn định."

"Tất cả các hạn chế được cởi bỏ."

"Cơ giáp, kích hoạt!"

Đột nhiên trước mắt Mạnh Thắng lóe lên một tia sáng.

Hóa ra cửa sổ toàn cảnh đã được kích hoạt.

Cậu đang ở trong buồng lái nhưng có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh.

Cậu nhìn thấy mặt đất dưới chân mình.

Rừng như một tấm thảm xanh mướt.

Nơi từng là một ngọn núi hùng vĩ giờ đã trở thành một con dốc có thể dễ dàng leo lên.

Như thể.

Cậu đã biến thành một người khổng lồ!

Trên mặt đất.

Phạm Sơn kêu lên: “Nhìn kìa, nó đang chuyển động.”

"Cơ giáp đang di chuyển!"

Trần Hoàng Bách không cần nhắc nhở cũng đã nhìn thấy.

Động cơ trên 'Blackboom' khởi động lại và đèn hiệu ở khắp mọi nơi trên cơ giáp đều bật sáng.

Tiếng gầm của hoạt động chuyển hóa năng lượng và âm thanh hoạt động cơ học phát ra từ thân máy.

“Uỳnh”.

'Blackboom', cơ giáp đang quỳ trên mặt đất, đứng dậy.

Nhưng lúc này, có chùm tia lửa điện bay ra từ cánh tay trái của thân máy.

Thiệt hại có vẻ nghiêm trọng.

Nhưng.

Mạnh Thắng thực sự đã để 'Blackboom' khởi động lại.

Nó đã đủ làm mọi người sốc óc.

“ Quáng gà à?”

“ Thằng nhà quê đó đã kích hoạt cơ giáp?”

"Nó đã làm bằng cách nào?"

"Cái này là phản khoa học!"

~~~~~~~~~

Cầu quà, boot bút lực ạ~~

Bạn đang đọc Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.