Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 32: Hội họp

Tiểu thuyết gốc · 1572 chữ

Bên cạnh vòng đỏ, một con số nhảy ra.

318!

Chỉ kém Mạnh Thắng vài chục điểm.

Và nó cao hơn nhiều so với thời điểm cậu ở Sơ cấp tầng hai.

Điều này cho thấy con rắn này rất nguy hiểm.

Sớm thôi.

Con rắn đã bò vào hang một cách tự nhiên, dường như nó chính là chủ nhân ở đây.

Vừa bước vào, nó lập tức nhìn về phía Mạnh Thắng.

Sau đó nó nhìn vào 'U ngân', đồng tử của con rắn lóe lên tia lửa u ám.

Mạnh Thắng lập tức hiểu ra.

Mảnh U ngân' này không phải là vật vô chủ.

Hiện tại, con rắn này có một vết sưng nhẹ trên trán.

Có vẻ như nó đang mọc sừng.

Dị biến rõ ràng như vậy.

Có lẽ nó có liên quan đến việc nó thường xuyên ở gần 'U ngân'.

Bây giờ Mạnh Thắng đang đứng gần 'U ngân'.

Con rắn lập tức phun ra một tiếng rắn, bất ngờ đập đuôi xuống đất rồi phóng tới như tia chớp!

Con rắn di chuyển rất nhanh.

Nó chợt đến với Mạnh Thắng.

Mạnh Thắng nheo mắt lại, bình tĩnh quan sát chuyển động của con mãng xà.

Khi con nó mở miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn.

Khi nó cắn vào cổ Mạnh Thắng.

Mạnh Thắng bỗng nhiên lùi lại một bước.

Con rắn ngậm miệng lại và cắn vào không khí.

Nhưng nó lại lộ đầu trước ánh mắt của Mạnh Thắng!

Mạnh Thắng hạ thấp eo, ngồi thấp.

Tung một nắm đấm bằng tay phải của cậu.

Một làn sóng năng lượng đột nhiên bùng nổ.

Thiết quyền đánh tới.

“Ầm!”

Cú đấm trúng ngay vào đầu con rắn.

Đập vào phần hơi nhô lên của nó.

Con rắn như bị điện giật.

Lập tức bắn lên.

Nó rơi giữa đám hoa cây cỏ, vặn vẹo điên cuồng.

Một lúc sau, nó dần dần dừng lại.

Mạnh Thắng lạnh lùng nhìn nó.

Dưới tầm nhìn của 'Phá Chướng Nhãn'.

Cậu nhìn thấy ánh sáng đỏ rực của con rắn mờ đi nhanh chóng.

Những con số cạnh đường đỏ tiếp tục giảm dần.

Cuối cùng trở về số không.

Nhìn con rắn trong đám cỏ, nó đã bất động rồi.

Đặc biệt là phần đầu của nó, không còn giữ được hình dáng ban đầu nữa.

Bởi vì hộp sọ của nó đã bị Mạnh Thắng đập nát.

Vừa rồi Mạnh Thắng sử dụng.

Chính xác là.

Quyền kỹ: Toái cốt!

Quyền kỹ 'Toái Cốt' có lực bộc phát tức thời mạnh mẽ.

Và sử dụng phương pháp chấn động, nó có thể vượt qua sự bảo vệ của hộ giáp và cơ bắp.

Trực tiếp bạo phá xương trong cơ thể.

Hiện nay.

Mạnh Thắng dùng nó để đối phó với con rắn rõ ràng đã bị biến dị này.

Một chiêu làm gãy toàn bộ xương trong cơ thể nó.

Cái này đã cho thấy uy lực của nó!

Sau một lúc.

Mạnh Thắng dọn sạch ra một bãi đất trống và đốt lửa.

Sau đó, lột da con rắn và lấy thịt.

Rửa bằng nước suối.

Xâu chúng trên cành cây và nướng trên lửa.

Một lúc sau, phần lớn con rắn đã chui vào bụng Mạnh Thắng.

Ăn no và uống đủ.

Mạnh Thắng dọn sạch xác rắn và lửa.

Cậu thu nhỏ vào những bông hoa và cây cối gần 'U ngân'.

Mới qua đêm như thế này.

Không biết có phải vì sự đột phá ngày hôm qua hay không.

Hoặc thịt rắn có tác dụng bồi bổ.

Thức dậy vào ngày hôm sau.

Mạnh Thắng cảm thấy vết thương của mình đã tốt hơn rất nhiều.

Sau một lúc.

Cậu tận dụng những dây leo xanh rủ xuống đất.

Thoát khỏi nơi đây qua khoảng trống phía trên hang động.

"Kế tiếp."

"Mình phải quay lại nơi tập trung ở lối vào hẻm núi."

Mạnh Thắng nhìn quanh.

Xung quanh có cây cối hoặc những tảng đá kỳ lạ.

Cậu không biết mình đang ở đâu cả.

Cậu nghĩ một lúc.

Cậu tìm thấy một cái cây lớn và trèo lên nó.

Đây là một cây tuyết tùng có chiều cao đáng kinh ngạc.

Mạnh Thắng đã dành rất nhiều thời gian để leo lên tán cây này bằng năng lực thể chất Sơ cấp tầng 3 của mình.

Nhìn từ tán cây.

Hầu hết các cây rừng đều ở dưới tầm nhìn của cậu.

Có thể thấy rất rõ ràng.

Bây giờ cậu đang ở đâu.

Ở phía đông bắc có một ngọn núi đơn độc, giống như một con dao sắc nhọn chĩa lên trời.

Mạnh Thắng yên lặng nhớ xuống.

Để có được 'Tụ Nguyên hoa' và 'U ngân' trong tương lai.

Nhìn xung quanh một lần nữa.

Nhìn thấy lối vào hẻm núi.

Ngay lúc Mạnh Thắng đã xác định được vị trí của mình.

Đột nhiên.

Có một tiếng gầm và vụ nổ ở bên trái cậu.

Mạnh Thắng nhìn.

Ở đó cây cối đổ xuống và cháy rụi.

Một con cự thú khổng lồ sụp đổ.

Ngoài ra còn có một cỗ cơ giáp màu đen ngã khuỵu xuống.

'Blackboom'!

Đó là một cỗ cơ giáp được điều khiển bởi một sinh viên năm ba!

Mạnh Thắng khóa phương hướng.

Nhanh chóng trượt xuống cây tuyết tùng.

Chạy nhanh suốt chặng đường.

Một lát sau.

Cậu nghe thấy tiếng súng.

Mạnh Thắng dừng lại và trốn sau một bụi cây.

Kích hoạt lên ‘Phá Chướng Nhãn’ và nhìn.

Cách 'Blackboom' không xa.

Có một ánh sáng màu xám sinh học.

Trong số đó có một số ánh sáng hình thù con người.

Phần còn lại là bầyđàn của ký sinh trùng.

Số ít người đó dựa vào địa hình sườn đất.

Tổ chức một tuyến phòng thủ để chống lại sự tấn công của bầy ký sinh trùng.

Mạnh Thắng đi vòng ra phía sau 'chiến trường'.

Đi đến phía trên sườn đất.

Cậu trèo lên một cái đại thụ và trốn trong tán cây.

Ở góc này.

Không cần phải dùng đến 'Phá Chướng Nhãn'.

Mạnh Thắng cũng có thể nhìn thấy dưới con dốc, năm tân sinh của học viện đang tấn công và phòng thủ một cách có trật tự.

Chống lại sự tấn công của bầy 'Ruồi Thối'.

Bên trong.

Cậu nhìn thấy hai người 'quen thuộc'.

Trần Hoàng Bách và Phạm Sơn.

Tại thời điểm này.

Trần Hoàng Bách dường như đang đóng vai trò chỉ huy.

Dưới sự kiểm soát của cậu ta.

Một số sinh viên thay phiên nhau lên phản kích.

Trong nháy mắt.

Họ đã đánh giết gần trăm con ‘Ruồi Thối’.

Trong thời gian ngừng bắn nghỉ ngơi của họ.

Mạnh Thắng đã đi đến sườn đất bên cạnh.

Để tránh hiểu lầm, cậu chủ động nói: “Phạm Sơn.”

Nghe thấy giọng nói của Mạnh Thắng, Phạm Sơn ngẩng đầu lên vui vẻ hét lên: "Thắng, cậu chưa chết!"

"Tốt quá!"

Nhìn cậu ta không giống làm bộ.

Cậu ta thực sự vui cho cậu.

Trong lòng Mạnh Thắng cũng có chút ấm áp.

Nhưng bề ngoài, cậu chỉ gật đầu nhẹ.

Sau đó trượt xuống sườn đất.

Trần Hoàng Bách hướng cậu gật đầu: “Cậu tới khi nào?”

"Vừa mới."

"Các cậu đang bận, không có tới làm phiền." Mạnh Thắng nói ngắn gọn.

Bên cạnh một sinh viên hừ lạnh: “Đến nơi mà không xuống giúp, chỉ là lợi dụng mà thôi.”

Mạnh Thắng không tự vệ lại.

Trên người cậu không có súng.

Làm thế nào để giúp đỡ.

Cận chiến?

Vật lộn với 'Ruồi Thối' sao?

Và không phải chỉ có một hoặc hai con, mà là một bầy.

Cậu vẫn chưa muốn chết.

Trần Hoàng Bách ngăn cản cậu ta: “Chúng ta đều là bạn học, cậu đừng nói như vậy.”

“Hơn nữa, Mạnh Thắng không có súng.”

Nói xong, trong mắt Trần Hoàng Bách tràn đầy kính trọng.

Không có súng.

Nhưng cậu đã có thể sống sót trong vùng cấm địa.

Và vẫn một mình.

Đây là một chiến binh thực sự!

Đáng tiếc.

Không phải ai cũng sáng suốt như Trần Hoàng Bách.

Dù có vài tân sinh viên đã ngừng nói nhưng trong mắt họ vẫn tỏ ra bất mãn.

Mạnh Thắng không để tâm chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Nhìn vào 'Blackboom'.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Trần Hoàng Bách nói: “Hôm qua chúng ta ở gần đây đã gặp Phạm Sơn.”

"Chúng ta lẽ ra phải cùng nhau đến điểm hẹn vào buổi sáng."

"Đột nhiên gặp phải một con cự thú, tưởng rằng mình đã chết. May mắn là đàn anh Văn Hạo đến kịp thời."

"Nhưng..."

Trần Hoàng Bách cau mày, sau đó hét lớn: "Chết rồi, anh Văn Hạo còn chưa đi ra."

"E là đã bị thương."

Cậu chạy về phía cơ giáp.

Mạnh Thắng im lặng đi theo.

'Blackboom' quỳ xuống đất, có rất nhiều chỗ để leo trèo mượn lực đi lên.

Rất nhanh.

Hai người Mạnh Thắng đi tới đầu khung máy.

Khoang điều khiển của khung máy đều là ở đầu, cửa khoang ở phía sau đầu.

Lúc này, Trần Hoàng Bách gõ cửa cabin: "Anh Văn Hạo, anh có ổn không?"

"Anh có nghe thấy em nói gì không?"

Gọi nhiều lần nhưng không có phản hồi.

Bạn đang đọc Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.