Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăng Long

Phiên bản Dịch · 2008 chữ

Chương 87: Thăng Long

Trong quan niệm của tất cả những người có nghề nghiệp, phép thuật phạm vi lớn chắc chắn tiêu hao cũng rất lớn, đặc biệt là kỹ năng hoặc phép thuật cấp chiến lược, thời gian thường không thể kéo dài quá lâu. Uther cũng cho là vậy. Hắn lẳng lặng đứng trên ban công đợi lực lượng tinh thần của Beata tiêu hao hết, chỉ cần sương mù tan đi chính là giờ chết của Beata.

Khi một người đang chờ đợi sẽ thấy thời gian trôi qua rất chậm, Uther nhìn lớp sương mù phủ kín khắp nơi dưới ánh trăng chiếu rọi người, hắn đứng trên ban công như đứng trên tầng mây. Thế nhưng cảnh đẹp này không khiến hắn nổi lên chút hứng thú nào, ngược lại từng giây từng phút đều trôi qua hết sức chậm chạp.

Nhưng nghĩ tới khi làn sương tan đi cũng là lúc Beata bêu đầu, trong lòng Uther khó nén nổi hưng phấn, sự chờ đợi vốn gian nan lại biến thành một cảm giác sung sướng khó lòng tả nổi.

Trong cảm giác của hắn, thời gian chậm rãi trôi từng giây một, tâm trạng vốn dĩ nôn nóng của hắn cũng dần bình tĩnh lại trong lúc chờ đọi, nhưng một cảm giác vui vẻ rạo rực khác bắt đầu dấy lên trong lòng hắn.

Rốt cuộc Uther cũng thấy sương mù dưới sân có dấu hiệu tiêu tan, hắn nhếch miệng cười ha hả đầy thoả mãn, song lại phát hiện xung quanh tối lại. Hắn ngẩng đầu nhìn xuyên qua lớp vỏ năng lượng màu xanh của ma pháp trận, nhìn thấy một đám mây đen chẳng biết từ lúc nào đang dần bao phủ, che khuất cả mặt trăng.

Dưới sân, lớp sương mù càng lúc càng mỏng manh, nhưng xung quanh cũng càng ngày càng tăm tối. Uther không buồn để ý, hắn ra hiệu, binh sĩ trong lâu đài cùng trên tháp canh bắt đầu nắm chặt trường cung trong tay, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng kẻ địch.

Nhưng ngay lúc này, vài giọt mưa rơi từ trên không xuống, xuyên qua lớp vỏ năng lượng của ma pháp trận, hạ xuống trán Uther. Hắn vẫn không buồn để ý, tiếp tục hưng phấn tìm kiếm xung quanh, chỉ mong thấy bóng dáng Lương Lập Đông. Rất nhanh chóng, hắn tìm thấy một bóng đen đang đứng lặng trong làn sương. Hắn chỉ về phía đó, đang định ra lệnh lại phát hiện trời mưa càng lúc càng to.

Hắn lau những giọt nước trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sau đó phát hiện lớp mây đen dày đặc như những dãy núi chổng ngược bao phủ khắp bầu trời trên ma pháp trận. Chỉ trong vài giây ngăn ngủi, nước mưa đã rơi tầm tã. Lúc này Uther rốt cuộc cũng nhận ra tình hình có điểm không đúng, cơn mưa này quá lớn. Hắn lớn lên tại thành Đông Phong từ nhỏ, trước nay chưa từng gặp cơn mưa lớn đến vậy.

Sương mù xung quanh đã hoàn toàn biến mất, nhưng mây mưa che khuất ánh trăng, giờ tầm nhìn còn kém hơn trước.

Uther từ ban công lùi lại về trong phòng, hắn lau những giọt nước trên đầu và trên giáp, tiếp tục nghe tiếng nước mưa rơi xuống mặt đất liên miên không ngừng, lòng thầm nảy sinh cảm giác bất ổn. Cơn mưa này đến quá kỳ lạ, cũng quá dữ dội, không giống như hiện tượng tự nhiên, có điều cũng không giống hiệu quả phép thuật, nước mưa do nguyên tố phép thuật tạo thành sau khi hạ xuống sẽ chậm rãi biến mất, nhưng nước mưa này lại là chân thực, không phải kết quả của phép thuật.

Rốt cuộc có chuyện gì? Trong lòng Uther càng bất an, không phải thủ đoạn của Beata đấy chứ, đây có phải một trong những phép thuật huyết mạch của hắn không?”

Không thể nào!

Uther tự an ủi bản thân, có lẽ chỉ là một cơn mưa lớn hiếm thấy thôi!

Lương Lập Đông đứng trong cơn mưa, từng giọt nước mưa rơi xuống người hắn rồi ‘bắn’ sang một bên, không một giọt rơi lên người hắn. Trong màn mưa này, Lương Lập Đông cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái, như cuộn mình trong chăn, vừa ấp ám vừa an toàn.

Trời mưa rất to, mặt đất nhanh chóng đọng một lớp nước, nhưng bán kính nửa mét xung quanh nơi Lương Lập Đông đứng không hề có vết nước nào. Màn mưa có thể che chắn tầm mắt đa số mọi người, nhưng lại vô hiệu với Lương Lập Đông, hắn nhìn tháp tên bên phải mình, khẽ hô:

“Thăng Long!”

Lớp nước đọng trên mặt đất xung quanh Lương Lập Đông lập tức dùng tốc độ cực nhanh hình thành một cái đầu rồng cực lớn, tiếp đó đầu rồng bay thẳng lên trời, thu hút nước mưa xung quanh vào thân thể mình, cuối cùng hoá thành một con rồng lớn do nước mưa tạo thành. Con rồng khổng lồ bay thẳng lên khỏi mặt đất, chỉ hơn một giây sau đã đánh trúng tháp canh, một tiếng nổ vang như tiếng gầm của rồng vang lên, tháp tên cùng rồng nước cùng nổ tung, xen lẫn vào đó còn những tiếng kêu thảm thiết của đám binh lính.

Uy lực không tệ! Lương Lập Đông gật đầu, sau đó chuyển sự chú ý về cửa sổ hệ thống, thầm thở dài: có điều kỹ năng có thời gian chờ, khoảng hai mươi giây mới phóng thích được một lần.

Trong gian phòng tầng hai ở phía tây, tên béo trợn tròn hai mắt nhìn cảnh tượng rồng nước phá huỷ tháp canh, miệng lẩm bẩm: “Long thần dị vực? Truyền thuyết của gia tộc là thật?”

Uther cũng nghe tiếng kêu la thảm thiết, hắn chạy ra khỏi phòng, lao vào trong màn mưa, sau đó thấy phần còn lại của tháp canh, tức giận gầm lên. Nước mưa lạnh buốt nhanh chóng dập bớt lửa giận của hắn, thay vào đó chỉ còn sợ hãi. Giờ hắn đã hiểu, cơn mưa lớn này chắc chắn là kiệt tác của Beata.

Hắn xoay người chạy về phòng, đang định lên tầng nhắc nhở vợ con, lúc này lại nghe một tiếng thú ngâm quái lạ vang lên phía sau. Nhờ vào trực giác chiến đấu suốt bao năm, hắn không hề suy nghĩ lộn nhào sang bên trốn sau một bức tường, tiếp đó hắn thấy một quái vật hình rắn được tạo thành từ nước lao thẳng vào trong phòng, đánh trúng bức tường đối diện.

Tiếp đó bọt nước văng tung toé, rất nhiều giọt nước đánh lên người hắn, cho dù có bộ giáp ngăn cản, hắn vẫn đau dê ẩm. Hắn kịp thời dùng tay bảo vệ mặt và đầu, nhưng giáp tay hơi mỏng, hắn cảm giác hai tay bắt đầu tê dại.

Mặt khác, càng khiến hắn thêm kinh ngạc là vách tường đối diện bị đánh thủng một lỗ rộng chừng nửa mét. Lúc này, con quái vật hình rắn đã hoá thành nước, trong căn phòng nước dâng lên khoảng hơn hai mươi phân, chảy theo khe cửa vào trong lâu đài.

Mau rời khỏi nơi này… Uther đứng dậy, vội vàng rời khỏi căn phòng, kết quả mới ra khỏi phòng chưa được bao lâu đã nghe một tiếng thú ngâm bên vách vách tường, hắn bước tới hai bước, sau đó quay đầu lại, thấy cả cửa cả tường gian phòng mình vừa rời khỏi bị cột nước hình rắn va nát.

“Chết tiệt!”

Uther tăng tốc chạy trốn, hắn nhanh chóng chạy về phía cầu thang, vừa hay nhìn thấy vợ con mình đang đi xuống.

“Cha, lúc trên tầng con nghe thấy âm thanh rất kỳ lạ, có chuyện gì vậy?” Barbara đỡ mẹ đi xuống, hỏi.

Sofia cũng nhìn chồng với ánh mắt dò hỏi, người sau đang định trả lời, lại nghe một giọng nói vang lên cuối hành lang: “Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là tình thế đảo ngược, ta quay lại gây sự với các ngươi thôi.”

Nghe âm thanh này, cơ thể Sofia run rẩy, sau đó khẽ cúi đầu xuống, có vẻ không dám nhìn ai.

Barbara nhìn người thanh niên cuối hàng lang, ánh mắt có vẻ áy náy: “Beata các hạ!”

Uther quay đầu lại nhìn Lương Lập Đông, lại nhìn nước mưa đang chảy vào nơi đó, sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Beata, chuyện này là lỗi của chúng ta. Có thể bỏ qua được không? Ta sẽ chia thêm cho ngài một phần lợi nhuận mỏ vàng, dẫu sao Rex cũng đã…”

Uther còn chưa nói hết câu, chỗ nước vừa chảy vào hành lang đột nhiên hoá thành một cột nước hình rồng, gầm lên lao về phía ba người.

Barbara lập tức phóng ra một tấm chắn ma pháp hệ hoả, rồng nước va vào tấm chắn tạo thành một tiếng ‘xoạt’, sau đó một làn hơi nước bùng lên, con rồng nước nổ tung, bọt nước bắn ra xung quanh, tạo thành từng cái hố nhỏ lỗ chỗ khắp nơi, nhìn ngoài như tổ ong vò vẽ.

Sau khi hơi nước tản đi, Lương Lập Đông nhìn thấy Barbara nửa ngã nửa quỳ trên mặt đất, tấm chắn ma pháp hệ hoả đã biến mất không còn tăm hơi, cô gái bưng mũi, giữa ngón tay trắng noãn là một chất lỏng màu đỏ từ từ chảy xuống.

“Barbara! Con không sao chứ?” Sofia ôm con gái, vô cùng căng thẳng.

Uther sắc mặt tái xanh, hắn gầm lên một tiếng, nhấc thanh kiếm lớn lao thẳng về phía Lương Lập Đông.

“Phép thuật Lưới Nhện!”

Lương Lập Đông ném một cuộn sách ra, hoá thành một cái võng lớn màu trắng, ập xuống đầu Uther.

“Đừng tưởng mấy thứ lặt vặt này cản được ta!” Uther mặt đỏ bừng, hắn điên cuồng phát lực phá nát phép thuật Lưới Nhện: “Dám làm con gái bị thương, ta sẽ giết ngươi!”

Gần đây liên tục chiến đấu khiến cho cuộn sách trong tay Lương Lập Đông đã không còn nhiều, không gian trữ đồ cũng không có cuộn sách thích hợp tình huống trước mắt, mà phép thuật Thăng Long còn đang trong thời gian chờ, còn cần khoảng mười giây.

Thấy Uther đánh tới, Lương Lập Đông chẳng hề vội vã, hắn lại lấy thanh Đế Vẫn giả ra.

Sở trường ‘Cơn giận bùng phát’ khởi động!

Lương Lập Đông đọc thầm trong lòng, con mắt hắn lập tức hoá thành màu đỏ, khoảnh khắc này tầm mắt hắn như xuất hiện ảo giác, phảng phất như như mọi thứ trên thế gian đều trở nên vặn vẹo, sau đó lại trở lại bình thường. Hắn nhìn Uther đã sắp lao tới trước mặt mình, đâm thẳng kiếm tới.

Địa hình chật hẹp khiến thanh kiếm lớn của Uther không thể phát huy tại đây, chỉ có thể dùng động tác đâm cơ bản nhất.

Đế Vẫn giả chỉ rộng ba ngón tay va chạm cùng thanh kiếm lớn rộng hai lòng bàn tay của Uther. Trong tình huống bình thường, trường kiếm chắc chắn gãy đôi, nhưng thực tế sau khi mũi kiếm chạm nhau, dưới tác dụng của phản lực, hai người cùng bị đẩy lùi, Lương Lập Đông lui lại năm bước còn Uther chỉ lùi ba bước.

Nhìn ngoài thì có vẻ Lương Lập Đông chịu thiệt, nhưng hắn biết lần giao đấu này mình chiếm thượng phong. Uther là chiến sĩ thuần còn hắn là nghề nghiệp hỗn hợp pháp thuật vật lý. Không bị áp chế trong tình huống cứng chọi cứng đã là ưu thế cực lớn.

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.