Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người sống một đời đều phải nhờ diễn suất

Phiên bản Dịch · 2425 chữ

Chương 67: Người sống một đời đều phải nhờ diễn suất

Không ít quý tộc vốn hung hăng, Lương Lập Đông trong trò chơi gặp đã quá nhiều, cũng sớm quen thuộc. Đám người này đa số miệng cọp gan thỏ, cho nên hắn chẳng buồn để ý tới vẻ kiêu căng vô lễ của đối phương mà nói với quản gia trung niên: “Nếu thành chủ đã ra lệnh vậy ngươi phải chấp hành. Có người tự tiện đi vào mà không được phép cứ ra tay đánh giết. Nếu kiêng kỵ thân phận của họ thì bắt giam lại rồi bẩm báo thành chủ, để hắn quyết định là được.”

Quản gia lộ vẻ khó xử: “Beata các hạ, chúng tôi chỉ là bình dân, bọn họ hầu hết là quý tộc, nếu chúng tôi tự tiện ra tay, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Lương Lập Đông thở dài, trong thế giới này ranh giới giữa quý tộc và bình dân quá lớn. Người trước được hưởng đủ các loại đặc quyền, người sau lao đọng đến chết cũng khó lòng có cuộc sống tốt. Người như quản gia trung niên này đã có thể coi là rất thành công rồi. Hắn có thể bình tĩnh gặp giới quý tộc, bình thản tiếp đãi với quý tộc cao cấp, nhưng nếu gặp xung đột trực tiếp với các quý tộc khác, hắn không cách nào quyết đoán, không phải không thể mà là không dám.

Thấy Lương Lập Đông không buồn để ý tới mình, gã thanh niên quý tộc cực kỳ tức giận. Gã bước tới giơ ngón tay làm dáng cực kỳ khí phách quát lớn: “Ngươi, ta nói ngươi đó, đừng hết nhìn đông đến nhìn tây. Ngươi dám phớt lờ ta, dám sỉ nhục tôn nghiêm của ta ư? Chó chết.”

Người của thế giới này mắng chửi chẳng có gì đặc biệt, không phải ngu ngốc thì là chết tiệt, thêm nữa thì chó chết. Lương Lập Đông quay sang lạnh lùng nhìn đối phương nói: “Cút đi.”

Trong trò chơi Lương Lập Đông đã giết rất nhiều người, có thể dùng hàng nghìn để tính, trong thế giới này cũng từng giết người. Vì vậy khi hắn nghiêm túc cả ánh mắt và giọng nói đều mang theo sát khí mà khoa học không giải thích nổi, hơn nữa thiên phú khí chất quý tộc khuếch tán khiến đối tượng bị chịu đả kích tinh thần.

Vì vậy thanh niên áo vàng bị Lương Lập Đông quát một tiếng lập tức bị doạ lui lại hai bước. Hắn phát hiện dáng vẻ mình như vậy quá nhu nhược, lại tức tới đỏ cả mặt, mắng: “Ngươi… ngươi dám mắng ta? Ngươi biết ta là ai không? Ta là Clemente…”

Lương Lập Đông không buồn để ý tới đối phương sủa bậy, hắn quay sang quản gia trung niên nói: “Giờ ta tạm thời chỉ huy binh lính phòng thủ tại đây, không ý kiến gì chứ?”

Quản gia trung niên sửng sốt, dưới cái nhìn của hắn, hành động này là đoạt quyền; “Các hạ, như vậy không được hay cho lắm?”

“Không được hay cho lắm?” Lương Lập Đông cười lạnh nói: “Với tính cách do dự của ngươi cứ tiếp tục như vậy tất cả chúng ta đều không được hay cho lắm. Hoặc ngươi mau quyết định,hoặc giao quyền chỉ huy cho ta.”

Quản gia trung niên do dự một hồi rồi nói: “Được, nhưng ngài phải đảm bảo không xảy ra chuyện gì.”

“Ngươi để bọn họ đảm bảo không xảy ra chuyện gì trước đi.” Lương Lập Đông không nhịn được châm chọc, đến lúc nào rồi còn quan tâm chuyện như vậy.

Quản gia trung niên quẫn bách, nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, quay sang phía binh sĩ thành Đông Phong hô lớn: “Giờ Beata các hạ sẽ chỉ huy các người, nghe rõ không?”

Ban đầu quản gia còn lo đám binh sĩ sẽ không nghe theo lệnh Lương Lập Đông, nhưng ngay khi hắn nói câu này, đám binh sĩ vốn còn lộ vẻ do dự lập tức trở nên kiên nghị. Trong quân đội cực kỳ tôn sùng cường giả, thanh danh Hồng Thần Quan đã loan truyền khắp thành Đông Phong từ lâu. Hơn nữa mấy tiếng trước các binh sĩ đã nhận được lệnh Lương Lập Đông là đồng bọn, đương nhiên biết thân phận hắn.

So với một quản gia không sức chiến đấu, người làm phép mạnh mẽ như Lương Lập Đông càng được quân đội tiếp nhận và tôn trọng làm quan chỉ huy.

Tuy thanh niên áo vàng xem ra không mấy thông minh nhưng người của bộ binh hoàng gia không phải kẻ ngu, hơn nữa bọn họ quả thực là tinh nhuệ. Lương Lập Đông vừa tiếp nhận quyền chỉ huy, bọn họ đã nhạy bén cảm giác được thay đổi của đối phương, cảm thấy uy hiếp rất lớn. Theo bản năng, bọn họ chia thành hai hàng, cầm vũ khí, đồng lòng đối địch.

Bộ binh hoàng gai mỗi người được trang bị hai món vũ khí, một là trường kiếm tiêu chuẩn, một là búa một tay bên hông, sau lưng cấm một tấm khiên vuông màu xanh có hình ưng sư. Hơn nữa dưới lớp áo choàng màu xanh lam của họ là áo giáp xích. Trang bị như vậy tốt hơn binh sĩ thành Đông Phong nhiều, mặc một bộ trang bị như vậy lên núi, bộ binh hoàng gai quả thực mạnh hơn binh sĩ thành Đông Phong không ít.

Trong tầm mắt của Lương Lập Đông, hơn trăm bộ binh hoàng gia này có vài người có nghề nghiệp, tuy cấp bậc chỉ khoảng từ lv1 đến lv3 nhưng có thể thấy bọn họ đều được huấn luyện nghiêm khắc. Người có thiên phú vô tình tập thành sở trường chiến đấu trong lúc luyện tập rồi khai mở nghề nghiệp mà bản thân không hay biết.

Nếu xảy ra chiến đấu, 200 binh sĩ thành Đông Phong này tuyệt đối không phải đối thủ của 100 bộ binh hoàng gia. Nhưng hiện tại binh sĩ thành Đông Phong đang tác chiến trên sân nhà, bọn họ chẳng những có tháp canh mà còn chiếm ưu thế địa hình. Vì vậy nếu chiến đấu, thắng bại hai bên đều là năm ăn năm thua. Trong tình huống sức chiến đấu xấp xỉ như vậy, thắng bại phải dựa vào vận may cùng năng lực của quan chỉ huy.

Giờ người chỉ huy binh sĩ thành Đông Phong là Lương Lập Đông, còn chỉ huy của đối phơng là thanh niên áo vàng kim của gia tộc Clemente.

Clemente thấy Lương Lập Đông cả nửa ngày không buồn để ý tới hắn càng thêm tức giận, quay về phía bộ binh hoàng gia hét lớn: “Người đâu, bắt tên này lại cho ta, dám ngó lơ ta. Bất luận ra sao ta cũng là một bá tước, cho dù ở vương thành cũng không ai dám đối xử với ta như vậy.”

Lúc này binh lính cách thanh niên áo vàng gần nhất lại gần nói bên tai hắn vài câu, thanh niên này giận tím mặt nói: “Ta biết hắn là người làm phép, thế thì dã sao? Gia tộc Clemente chúng ta nuôi hơn mười tên làm phép, ai dám không nể mặt ta? Các ngươi mau bắt hắn lại.”

“Ai dám làm loạn giết ngay tại chỗ.” Lương Lập Đông nhận quyền chỉ huy xong lập tức hô lớn.

Binh lính thành Đông Phong đồng thời bước tới, nhắm thẳng vũ khí vào bộ binh hoàng gia đang bị bọn bọ bao vây, binh lính trên tháp canh cũng đã quay trường cung và nỏ cầm tay về phía kẻ địch bên dưới.

“Các ngươi dám coi thường uy nghiêm của hoàng thất?” Thanh niên áo vàng bước tới chỉ thẳng Lương Lập Đông mắng: “Chúng ta phụng mệnh tới tiếp quản công trình quân sự trên núi này, các ngươi dám kháng lệnh ngăn cản, có phải thành chủ thành Đông Phong có ý phản bội Hollevin không?”

Lương Lập Đông nghe vậy lại mỉm cười, hắn đã hiểu mưu kế của đối phương. Đám người kia đúng là đặc sứ hoàng gia, có lẽ trước đây không lâu bọn họ từ kinh thành xuất phát tới đây tuyên bố sắc lệnh hoàng thất. Nhưng Lương Lập Đông đoán khi sắp tới thành Đông Phong có người tiết lộ chuyện mỏ vàng cho họ, khả năng lớn là thần điện Sinh Mệnh.

Mỏ vàng có sức hấp dẫn trí mạng đối với mọi quý tộc. Sau khi biết tin này, đặc sứ hoàng gia lập tức nghĩ kế điệu hổ ly sơn, chỉ bố trí một đặc sứ hoàng gia tới lâu đài tuyên bố sắc lệnh. Chỉ cần xác nhận thành chủ không ở mỏ vàng, những còn lại dẫn theo bộ binh hoàng gia lặng lẽ lên núi, giả truyền ý chỉ hoàng thất, cướp lấy mỏ vàng, nếu may mắn bọn họ còn cướp được toàn bộ binh lính phòng thủ nơi này vào túi riêng. Dẫu sao danh phận quý tộc cũng đủ chấn nhiếp người bình thường, lại thêm thân phận đặc sứ hoàng gia, dùng một mệnh lệnh giả đổi lấy một mỏ vàng, rất đáng giá.

Về phần làm sao ứng đối với Uther, bọn họ chắc cũng có tính toán, có điều tạm thời Lương Lập Đông không đoán ra.

Vốn bọn họ đã sắp thành công, quản gia trung niên mặc dù trung thành với thành chủ, nhưng tâm tính bình dân thấp kém khiến hắn luôn thấp hơn đám quý tộc hoàng thất một cái đầu, không cách nào nhìn ra mưu kế của đối phương. Quả thật hắn cảm thấy không đúng nhưng lại không nhìn ra sai làm ở đâu.

Quản gia trung niên đối diện với đại thế gia Clemente họ xa của hoàng thất, đối mặt với hơn một trăm bộ binh hoàng gia hàng thật giá thật cung chỉ có thể nhượng bộ, chỉ suýt chút nữa là thoả hiệp thì Lương Lập Đông đi ra.

Hắn lấy nỏ cầm tay từ binh sĩ gần nhất rồi nói: “Mau lấy sắc lệnh hoàng thất ra.”

“Ngươi dám chỉ vũ khí vào ta?” Thanh niên quý tộc nhìn Lương Lập Đông, sắc mặt kinh ngạc.

“Ngươi chỉ tay vào ta thì được, ta chỉ vũ khí vào ngươi thì không được?”

Thanh niên áo vàng khẽ cắn răng,giọng nói tàn nhẫn: “Được, ngươi giỏi lắm, đừng để ta có cơ hội đối phó ngươi.” Hắn vừa nói vừa lấy từ trong áo ra một cuộn giấy, ném sang phía Lương Lập Đông rồi nói: “Sắc lệnh ngươi muốn đây, ta đưa cho ngươi xem, xem xong đừng có mà hối hận.”

“Dừng lại.” Lương Lập Đông chỉ thẳng nỏ vào đầu đối phương: “Ném sắc lệnh qua đây, ngươi đứng đấy chờ.”

“Sắc lệnh hoàng thất thần thánh như vậy làm sao ném loạn được. Để ta đưa ngươi.” Thanh niên áo vàng bình tĩnh nói, chân không dừng bước.

Lương Lập Đông không hề do dự bóp cò, mũi tên xám đen bay thẳng từ nỏ về phía gã quý tộc, ngay lúc sắp trúng gã thanh niên, một ánh bạc loé lên, mũi tên đứt thành hai đoạn rơi xuống bên cạnh. Trên người thanh niên áo vàng cũng vang lên tiếng loảng xoảng như tiếng pha lê vỡ nát, một luồng sáng nguyên tố phép thuật màu bạc cũng biến mất, tiếp đó một thanh niên áo vàng khí chất hoàn toàn khác xuất hiện trước mặt mọi người. Thanh kiếm nghi thức cắm bên hông cũng đã xuất hiện ở tay hắn.

Giờ trong tầm mắt Lương Lập Đông, thanh niên áo vàng đã lộ rõ là người có nghề nghiệp lv 6.

“Quả nhiên dùng phép thuật nguỵ trang.” Lương Lập Đông mỉm cười nói: “Người sống trên đời phải dựa vào diễn suất, câu nói này quả không sai.”

Thanh niên áo vàng lúc trước giả ngây giả dại, thậm chí để tránh sở hở dùng cả phép thuật nguỵ trang. Nếu để hắn tiếp cận, trong tình huống chủ quan không phong bị, Lương Lập Đông không khéo sẽ bị đối phương chế ngự. Đáng tiếc có thủ đoạn nào mà Lương Lập Đông chưa từng gặp trong trò chơi, ngay lúc đối phương cầm cuộn giấy bước tới Lương Lập Đông đã cảm thấy có chỗ bất ổn. Lý do là đối phương tuy ra vẻ tuỳ ý ngông cuồng nhưng bước chân rất ổn định.

“Ngươi nhận ra ý đồ của ta.” Thanh niên áo vàng cắm thanh kiếm trên tay xuống đất rồi nói: “Chúng ta đầu hàng, mọi người ném vũ khí đi.”

Trăm tên bộ binh hoàng gia chần chờ trong chốc lát, sau đó ném hết vũ khí xuống. Lương Lập Đông quay sang quản gia trung niên còn chưa kịp phản ứng lại nói: “Giờ ngươi phái người tịch thu vũ khí của họ, sau đó trói lại. Phái người về pháo đài báo cáo lại tình hình cho thành chủ, để hắn tới đây xử lý.”

Lúc này quản gia trung niên mới giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng gật đầu, chỉ huy binh lính xung quanh tới thu vũ khí.

Lương Lập Đông tới trước mặt thanh niên áo vàng, khó hiểu: “Sao lại đầu hàng nhanh vậy, không định chống cự ư? Không chừng ngươi sẽ thắng.”

“Thắng được mới là lạ, đấu với các ngươi cho dù thắng cũng là thắng lạ, làm sao chúng ta chống nổi đợt phản công của Uther?” Thanh niên áo vàng cười nói: “So với hoàn cảnh đó chẳng bằng trực tiếp đầu hàng. Dẫu sao hai bên đều không thấy máu cũng chẳng tổn thất gì. Uther chắc chắn sẽ không giết chúng ta, cùng lắm là phải trả nhiều tiền chuộc thôi.”

“Ngươi không chỉ to gan mà còn rất quyết đoán.” Lương Lập Đông cũng thấy tán thưởng thanh niên này: “Nếu ta không xuất hiện chắc ngươi đã thành công.”

“Vì vậy giờ ta rất ghét ngươi.” Thanh niên áo vàng híp mắt nhìn Lương Lập Đông: “Ta là Robin Clemente. Ngươi tên gì?”

“Tín đồ của nữ thần Ác Kim, Hồng Thần Quan Beata.”

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.