Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch bồi dưỡng thiếu niên

Phiên bản Dịch · 2076 chữ

Chương 35: Kế hoạch bồi dưỡng thiếu niên

Bị Beata chế nhạo như vậy, Kayle có chất phác đến đâu cũng có phần tức tối: “Thầy, con dùng kiếm thuật này đánh bại không ít lính đánh thuê, con cảm thấy nó rất lợi hại mà. Do con tập không tốt nên thầy chướng mắt cũng không lạ.”

“Xem ra không dạy dỗ con một chút con không chịu phục rồi.” Beata cầm thanh kiếm gỗ bên cạnh lên, mũi kiếm chĩa xuống đất: “Con tấn công đi, nếu ta ra tay trước con còn không có cơ hội đánh trả đâu.”

Kayle hít một hơi thật sâu, xông tới chém ngang, động tác cũng khá khí thế, lực đạo cũng rất vững, nhưng chỉ chớp mắt sau, không đợi hắn chém được nửa chừng, kiếm gỗ của Beata đã chỉ thẳng yết hầu Kayle.

“Động tác quá chậm, những chiêu như chém ngang không nên dùng với trường kiếm.” Beata lui về phía sau tiếp tục nói: “Chiêu đó thích hợp với vũ khí cán dài, bao gồm cả kiếm lớn, khoảng cách tấn công của họ xa hơn, có thể dùng lực ly tâm khi chém ngang để tăng tốc độ chém, đồng thời tăng sức sát thương. Nhưng khoảng cách tấn công của trường kiếm có hạn, cần theo đuổi tốc độ tấn công nhanh nhất, tên lính đánh thuê dạy ‘kiếm pháp’ cho con thật ra lẫn một vài chiêu thức của vũ khí cán dài vào, nhìn ngoài thì rất được nhưng cứ luyện tiếp con cũng xong hẳn!”

“Vì sao ạ? Con có thể dùng trường kiếm như vũ khí cán dài chứ.” Kayle không hiểu.

Beata cười vui vẻ: “Cách dùng trường kiếm khác với cách dùng vũ khí cán dài chứ… Tên lính đánh thuê dạy ‘kiếm thuật’ cho con chắc hẳn biết cách dùng kiếm, cũng biết cách dùng vũ khí cán dài, nhưng hắn kết hợp hai thứ này lại chỉ được một bộ kiếm thuật không ra ngô ra khoai gì thôi. Sau khi con tập luyện theo kiếm thuật này một thời gian dài, bắp thịt của con sẽ quen với cách phát lực của kiếm thuật giả này, muốn sửa đổi sẽ rất khó. Mà lúc đó kiếm thuật của con một không có tốc độ, hai không có sức mạnh, uy hiếp người bình thường thì thừa sức nhưng đánh với những người có nghề nghiệp có kinh nghiệm thì chẳng khác nào tự sát.”

Kayle hoảng sợ, cậu thì thào: “Không thể nào, hắn trông hiền lành lắm mà, đâu giống định hại con.”

Beata nói: “Lòng người khó hiểu lắm, cho dù hắn không có tâm tư hại con, phân nửa cũng có ý định đùa chơi, hắn nghĩ rằng con sẽ không bao giờ trở thành lính đánh thuê cho nên dạy con một bộ kiếm thuật nửa vời.”

“Chẳng qua tốc độ thầy nhanh hơn thôi!” Kayle vẫn không phục: “Con luyện kiếm thuật này cảm thấy sức lực mạnh dần lên. Chờ thực lực con mạnh hơn, khai mở nghề nghiệp xong con sẽ thắng được thầy.”

“Chẳng qua tốc độ thầy nhanh hơn?” Beata sắc mặt châm biếm: “Được rồi, cho con thử lại này. Lần này thầy tấn công trước, thầy sẽ đâm vào tim của con, con tự xem xem mình có đỡ nổi không.”

Hừ! Kayle cười gượng, cẩn thận che kiếm gỗ trước ngực.

Beata chẳng buồn để ý, trực tiếp đâm kiếm tới. Hai sở trường đồng thời phát động, xoạt một tiếng, kiếm gỗ trong tay Kayle bị cắt thành hai nửa. Beata chỉ thẳng kiếm vào ngực trái Beata, vết rách trên áo như bị vũ khí sắc cắt vào, một chút máu chảy ra từ trong.

Kayle cúi đầu hít một hơi dài, hắn nhìn đoạn kiếm gãy trên tay mình, như thấy chuyện gì khó lòng tin nổi: “Nhanh quá, con chẳng thấy gì mà đã xong rồi.”

“Nếu thầy là kẻ địch giờ con đã chết rồi.” Beata thu kiếm.

Kayle nhìn chằm chằm thanh kiếm gỗ gãy trong tay mình, phát hiện mặt cắt bóng loáng như bị thứ gì sắc bén chém đứt, không phải bị sức mạnh đập gãy. Phát hiện này gợi nên thắc mắc: “Thầy, thầy cũng dùng kiếm gỗ không để cạnh sắc mà, sao đòn đánh của thầy lại cắt đứt được kiếm của con?”

Thằng nhóc này để ý kỹ thật! Beata nghĩ vậy, hắn tới bên một gốc cây nhỏ, vung kiếm gỗ lên. Thân cây to bằng miệng bát bị chặt ngang, mặt vết cắt cả hai nửa trơn bóng như gương. Kayle hai mắt trợn trừng, cậu chạy tới đoạt lấy kiếm gỗ trong tay Beata, dùng hết sức bổ vào một gốc cây khác… Kết quả thanh kiếm trên tay cậu gãy thành hai nửa.

Sở trường ‘Tinh Thông Vũ Khí Loại Kiếm’ có tăng cường độ sắc bén cùng độ cứng của vũ khí loại kiếm. Cho dù là kiếm gỗ nhưng trong tay Beata chẳng khác nào kiếm sắt chân chính, trường kiếm càng tốt hiệu quả càng rõ.

“Sao lại như vậy?” Kayle cầm nửa thanh kiếm trong tay, sắc mặt tò mò.

“Đây mới là thực lực chân chính của kiếm sĩ! Chỉ cần là kiếm trong tay kiếm sĩ, bất kể thanh kiếm ra sao đều không khác gì thần binh sắc bén.” Beata cầm nửa đoạn kiếm trong tay Kayle, gõ nhẹ cán kiếm lên đầu thiếu niên dạy: “Thầy chỉ được coi là nửa kiếm sĩ mà thôi, năng lực kiếm thuật của thầy chỉ có hạn. Có lẽ con cảm thấy thầy rất lợi hại, nhưng trong những người có nghề nghiệp năng lực chiến đấu của thầy chỉ thuộc hạng trung du, nếu gặp những cao thủ kiếm thuật chân chính như đại kiếm sĩ thầy cũng chỉ có nước trốn, không thể đối kháng chính diện với bọn họ. Cái thứ kiếm thuật chẳng ra ngô ra khoai mà con dùng… Ha ha, nói khó nghe chút thì chẳng xứng hạng bét.”

Ai! Kayle chán nản ôm đầu ngồi xổm xuống: “Nói vậy mấy năm nay con tập nó chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn có hại? Thế mà con còn nghĩ mình có thiên phú, tập luyện mấy năm đã đánh thắng được một số lính đánh thuê bình thường… Hoá ra con còn chẳng bằng kẻ hạng bét.”

Beata thấy đã đạt được mục đích bèn nói: “Được rồi, đừng quá phiền muộn, đúng là con rất có thiên phú, luyện một bộ kiếm thuật nửa vời như vậy cũng được chút trình độ. Giờ con còn nhỏ tuổi, còn cơ hội thay đổi. Thầy dạy con một bộ kiếm thuật cơ bản đã… Vẻ mặt con là thế nào đấy, thứ gì càng cơ bản càng quan trọng. Con có học tốt kiếm thuật cơ bản thì sau học kiếm thuật lợi hại hơn sẽ càng thuận tiện dễ dàng.”

Kayle hỏi: “Thầy biết kiếm thuật cao cấp không?”

“Không!” Beata nhún vai: “Dẫu sao thầy cũng chỉ là nửa kiếm sĩ!”

Ai! Kayle dáng vẻ thất vọng.

Beata dùng cán kiếm gõ cho tên nhóc cứng đầu một cái, khiến thiếu niên ôm đầu bỏ chạy rồi mới cười nói: “Tuy thầy không biết kiếm thuật cao cấp nhưng thầy biết làm sao học kiếm thuật cao cấp. Quan trọng nhất là kiến thức cơ bản của thầy rất vững, nếu con theo thầy học kiếm thuật cơ bản thầy có thể bảo đảm con sẽ dùng kiếm thuật cơ bản đó ngược đãi những người có nghề nghiệp dùng kiếm thuật cao cấp!”

Nghe vậy, Kayle lập tức hưng phấn vỗ ngực đảm bảo: “Học, con học thầy, sau này thầy bảo con lên núi con chắc chắn không xuống nước!”

“Là con nói đấy nhé, bắt đầu từ giờ mỗi ngày luyện đâm thẳng một ngàn lần! Đến lúc nào thấy thấy được mới dạy con bước kế tiếp.”

“Không thành vấn đề, chỉ có ngàn lần thôi mà, đơn giản!”

Kayle nâng kiếm gỗ bắt đầu tập đâm thẳng, cậu trai tập luyện hết sức tập trung, mỗi lần đâm tới đều rất dùng sức.

Beata thấy Kayle bắt đầu tập luyện bèn không quấy rầy cậu nữa. Hắn tới trước mặt Belin, phát hiện cô bé vẫn đang ngồi, ánh mắt đã hằn tia máu, nước mắt chảy ròng ròng như chú mèo con oan ức. Beata nói: “Được rồi, con có thể chớp mắt.”

Nghe nói vậy Belin lập tức nhảy bật dậy xoa xoa hai mắt.

Beata hỏi cô bé: “Vừa rồi con chớp mắt bao nhiêu lần?”

Belin do dự một chút nhưng vẫn nói thật: “Sáu lần ạ, thầy, con không nhịn nổi, mắt con tự chớp…”

Giọng nói cô bé càng lúc càng nhỏ, gương mặt sợ hãi chỉ sợ Beata trách cứ.

Nhưng Beata lại rất cao hứng: “Con thừa nhận mình chớp mắt bao lần là tốt. Muốn trở thành người tín ngưỡng con phải thành thực với bản thân sau đó thành thật với vị thần con tín ngưỡng. Thần khác với người, các vị thần có thể thấy rõ lòng người thật giả ra sao, vì vậy nếu con muốn đi xa hơn trên con đường tín ngưỡng, con phải thật chân thành.”

Belin thấy Beata không trách cứ gì mình, rất vui vẻ, cái hiểu cái không gật gật đầu.

“Được rồi, giờ con về nhà đi.” Beata cười nói: “Lúc về nhà có rảnh thì tập nhìn các thứ mà không nháy mắt, đến lúc con nhìn mà không chảy nước mắt thì tới gặp thầy, thầy sẽ dạy con cách rèn luyện tiếp theo.”

Belin gật đầu liên tục, vui vẻ chạy về nhà.

Beata liếc thấy Kayle vẫn đang tập đâm cũng về nhà. Đang trên đường hắn lại thấy vài người lính đang đi trên đường, phía sau là hai chiếc xe ngựa.

Thủ lĩnh binh lính thấy Beata lập tức cung kính hỏi: “Xin hỏi các hạ có phải Hồng Thần Quan Beata?”

“Ta là Beata, nhưng Hồng Thần Quan là cái gì?”

Binh sĩ nịnh nọt: “Tối qua ngài đánh chết hai thích khách, chuyện của Karl cũng đã truyền khắp thành Đông Phong. Các hạ mặc trường bào tín đồ màu đỏ nên mọi người nhất trí gọi ngài là Hồng Thần Quan để biểu đạt lòng tôn kính.”

Vậy ư… Beata bồi hồi, trong trò chơi hắn phấn đấu vài năm chẳng được NPC nào đặt danh hiệu, nào ngờ tới thế giới này chưa đủ một tháng đã có danh hiệu Hồng Thần Quan, nghe còn khá uy vũ.

“Vậy các ngươi tìm ta có việc gì?” Beata hỏi.

Binh sĩ vội nói: “Trong hai xe ngựa này là tiền bạc cùng vật liệu luyện phép thuật luyện kim mà thành chủ biếu tặng ngài. Mặt khác, thành chủ bảo tôi cầm một huy chương tới giao cho ngài… Thành chủ hy vọng ngài có thể trở thành pháp sư chiến tranh của thành Đông Phong. Kẻ phản bội Unluck đã bêu đầu, nếu ngài đồng ý nhận tấm huy chương này một nửa tài sản của hắn sẽ thuộc về ngài.”

“Để đồ lại, mang huy chương đi.” Beata bình tĩnh nói: “Ngươi chuyển lời giúp ta, nói… Uther, mấy thứ này là tiền công cho ta, sau này đừng có đến làm phiền ta. Nếu còn định kéo ta xuống nước, khiến ta giải ách cho ngươi, vậy ta cũng không đảm bảo mình sẽ làm gì đâu.”

Binh sĩ gật đầu lia lịa, dẫn người của mình vội vàng đi khỏi. Hắn cũng không muốn cuốn vào tranh đấu giữa hai vị đại nhân.

Hai chiếc xe ngựa, một chứa rất nhiều vật phẩm luyện kim, một là hai hòm tiền vàng lớn. Beata đếm sơ qua, có khoảng 2000 đồng.

Vật phẩm luyện kim ma pháp là di vật của Karl, vốn là chiến lợi phẩm của Beata, không ngờ Uther xoay tay đưa tới lại biến thành ‘tiền thuê’ hắn. Người này cố tình lẫn lộn khái niệm, có điều đối phương càng như vậy Beata càng không muốn tiếp xúc với hắn. Bất kể hợp tác hay làm bằng hữu với người như vậy đều không phải việc tốt.

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.