Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khác biệt về kinh nghiệm chiến đấu

Phiên bản Dịch · 2359 chữ

Chương 30: Khác biệt về kinh nghiệm chiến đấu

Bình thường, các pháp sư đều rất sợ những người khác tiếp cận, đây đã là chuyện mọi người đều biết, nhưng có một số pháp sư đặc biệt không sợ người khác áp sát, ví dụ như những ma pháp sư thích pháp thuật khoảng cách gần, đại đa số pháp thuật vị của bọn họ đều là loại thi pháp tốc độ cực nhanh, thậm chí là lập tức phát động, những pháp thuật này thường rất mãnh liệt, ví dụ như Nhiên Thiêu Chi Thủ, Chưởng Tâm Lôi. Những kỹ năng ma pháp này thường khiến nghề nghiệp cận chiến cảm thấy cực kỳ đau đầu.

Có điều chỉ số ít các ma pháp sư cực kỳ tự tin mới dám sử dụng loại ma pháp này, vì những người theo nghề cận chiến thường có tốc độ di chuyển rất nhanh, phản ứng của thân thể cũng nhanh chóng, pháp sư muốn đấu tốc độ với bọn họ rất không thực tế. Trong tình huống bình thường, ma pháp sư am hiểu tấn công từ xa và khống chế thường tỷ lệ sống sẽ cao hơn những pháp sư cận chiến thích chọi cứng với Chiến sĩ.

Có điều Lương Lập Đông xem ra không phải loại pháp sư cận chiến kiểu kia, Barbara thấy kiếm thuật của hắn rất tốt, hơn nữa Kayle vừa rồi còn nói hắn di chuyển rất linh hoạt, cho nên nàng mới nghĩ tới nghề nghiệp đặc thù ‘Mục sư chiến đấu’. Nàng từng nghe thầy giáo của mình nói, một số Mục sư thiên phú hơn người có thể sử dụng rất nhiều loại thần thuật, hơn nữa thân thể rất cường tráng, sau nhiều năm tháng rèn luyện không ngừng, bọn họ dung hợp được năng lực cận chiến cùng thần thuật một cách xảo diệu, nắm giữ năng lực chiến đấu khá toàn diện.

Xét theo đặc điểm của nghề nghiệp, phương thức chiến đấu của ‘Thần duệ quý tộc’ cũng tương tự như ‘Mục sư chiến đấu’, năng lực cận chiến và năng lực pháp thuật đều khá trung dung. Có điều năng lực tổng thể của ‘Thần duệ quý tộc’ kém hơn so với ‘Mục sư chiến đấu’ một chút, dù sao thuộc tính của ‘Thần duệ quý tộc’ thật quá bình quân, còn ‘Mục sư chiến đấu’ lại có thể dùng thần thuật tạm thời cường hóa tố chất thân thể của mình trong chiến đấu. Cũng chính vì vậy Lương Lập Đông mới muốn thành lập giáo đường, hỗ trợ phát triển tín đồ để ‘đổi lấy’ một hai thần thuật từ nữ thần Ác Kim, gia tăng thực lực bản thân.

Bất kể là ‘Kẻ lãng du’ hay ‘Sát thủ’ đều là nghề nghiệp khiến người ta căm ghét. Bất cứ nơi nào hơi u tối đều có thể thành chỗ trốn của họ. Nếu muốn phát hiện đám quỷ thích núp chỗ tối này chỉ có ba cách: Một là dùng ma pháp thăm dò, hai là nắm giữ thị giác đặc thù có thể nhìn thấu đa số ảo thuật, ba là có khứu giác cực kỳ nhạy bén.

Phương pháp thứ nhất quá phiền phức, ma pháp dò xét tiêu hao rất nhiều tinh thần, nếu ma pháp này thuận tiện nghề nghiệp loại thích khách đã sớm tuyệt chủng, loại phương pháp thứ ba không đáng tin cậy vì thích khách sẽ đem theo nước tẩy mùi hoặc dùng những mùi khác che dấu bản thân. Phương pháp thứ hai là đáng tin cậy nhất, tuy nhiên những người có thị giác đặc thù khám phá ảo thuật quá ít, thường xuất hiện trên những nghề nghiệp có liên quan tới huyết mạch của rồng.

Lương Lập Đông nắm giữ đôi mắt chân thật, có thể nhìn thấu mọi ảo thuật, vì vậy sở trường nấp trong bóng tối của nghề nghiệp loại thích khách không có tác dụng gì với hắn.

Kẻ lãng du vừa biến mất đang khom người dán vào bóng tối dưới bụi cỏ, chậm rãi đi quanh sân, nỏ cầm tay có thể phản quang nên hắn đã thu lại trong quần áo.

Hắn theo dõi chiến cuộc, mặc dù lúc này bọn họ ở thế yếu nhưng hắn vẫn không hề lo lắng, bọn họ vẫn còn lá bài chưa lật, quyền chủ động vẫn trong tay bọn họ. Hắn lặng lẽ di chuyển trong bóng tối, hy vọng tìm được cơ hội tiêu diệt kẻ địch, có điều đối phương vẫn luôn tập trung lại một chỗ, không có kẽ hở.

Ngay lúc hắn đang nghĩ làm sao tách kẻ địch ra, pháp sư mái tóc vàng kim, vừa nhìn đã biết là quý tộc bước ra ngoài, lại còn đi thẳng về phía hắn, nhoẻn miệng cười cầm theo một thanh kiếm sắt bình thường.

Chủ động đi ra, muốn chết ư? Kẻ lãng du trong bóng tối liếm môi, hắn lấy nỏ cầm tay ra đặt sau lưng, nếu đặt nỏ phía trước có thể phản quang khiến sở trường ‘trốn trong bóng tối’ mất đi tác dụng, bại lộ vị trí, sau đó hắn lấy trong túi áo sát người ra vài mũi tên, lặng lẽ nạp vào trong nỏ.

.Chỉ cần hắn tiến thêm hai mươi bước, với lực bắn của cây nỏ này, khoảng cách bốn mươi bước hắn có thể ghim thẳng mũi tên vào đầu đối phương chỉ trong nửa giây, còn đối phương không hề có cơ hội phản ứng.

Còn mười bước nữa! Kẻ lãng du ép tay trái xuống đất, cố gắng cố định thân thể bản thân, đối với một người tấn công từ xa, ‘ổn định’ rất quan trọng.

Còn năm bước nữa… Kẻ lãng du cảm thấy dòng máu như sôi trào, chỉ vài giây nữa bảng chiến tích của hắn sẽ có thêm một con mồi là pháp sư, đây là lần đầu tiên hắn đánh giết pháp sư.

Song đúng lúc này, hắn cảm thấy một cơn ớn lạnh không hiểu từ đâu dấy lên, lúc này con mồi đã tới trong vùng tối, Kẻ lãng du thấy pháp sư nở một nụ cười nhẹ chậm rãi bước tới, đôi mắt như tỏa ra ánh sáng xanh lam, mái tóc vàng kim, hơn nữa quan trọng nhất, hắn thấy con ngươi của pháp sư này thay đổi thành một đường dọc.

Mắt mèo? Mắt rắn? Đều không giống… Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Mắt rồng… Pháp sư này là Thuật sĩ hệ rồng, đối phương có khả năng nhìn xuyên bóng tối. Kẻ lãng du trong lòng lạnh buốt, lập tức định bỏ trốn. Kẻ lãng du bị nhìn thấu tung tích không mấy sức chiến đấu.

Nhưng lúc này đã muộn, tuy Lương Lập Đông đã sắp bước vào phạm vi tấn công của kẻ địch nhưng thực chất lại là kẻ địch tiến vào phạm vi truy sát của hắn.

Tuy lúc này hắn vẫn chưa có năng lực tấn công bằng ma pháp khoảng cách xa, nhưng không nghĩa là hắn không có cách tấn công từ xa. Tay rung nhẹ, một cuộn sách xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, Kẻ lãng du đang định bỏ trốn, Lương Lập Đông đã ném cuộn sách ra ngoài. Cuộn sách vừa rời tay lập tức hóa thành một quả cầu lửa bắn về phía lưng Kẻ lãng du.

Jeanne d’Arc há mồm, bắt đầu ngưng tụ đạn không khí.

Cảm giác luồng nhiệt lao tới sau lưng, Kẻ lãng du lộn nhào tại chỗ, quả cầu lửa vàng kim bay qua phía trên hắn.

Tránh được rồi… Kẻ lãng du thầm buông lỏng, dùng sở trường ‘Lộn Nhào’ nhanh chóng trốn về phía trước, ‘Kẻ lãng du’ mất đi sự che chở của bóng tối chỉ như trẻ con trước mặt pháp sư, hắn dùng hết sức lực chạy về phía trước chỉ mong thoát khỏi phạm vi dùng phép của đối phương, lại thấy quả cầu lửa màu vàng kim đột nhiên dừng lại, hắn cũng vội vàng dừng theo, còn kém một chút là va phải quả cầu này. Ngay khi hắn vui mừng, hướng ngược lại vang lên tiếng viu.

Lông tóc toàn thân ‘Kẻ lãng du’ đựng đứng, hắn nhanh chóng nhảy bật ra sau, chân vừa rời đất, quả cầu lửa màu vàng kim đã nổ tung.

Tuy uy lực của quả cầu lửa này còn xa mới bằng được Đại Hỏa Cầu Tăng Cường của Barbara, nhưng ‘Kẻ lãng du’ cách trung tâm vụ nổ quá gần, bị sóng khí và đốm lửa bắn vào, thân thể bay lùi về phía sau.

Nếu dùng cách nói trong trò chơi để mô tả tình hình hiện tại, vậy sẽ là ‘Kẻ lãng du’ dùng sở trường ‘Né Tránh Theo Trực Giác’ trong phạm vi vụ nổ, kiểm định thông qua, chỉ chịu một nửa thương tổn từ phép thuật.

Lui lại bốn bước, ‘Kẻ lãng du’ cố gắng giữ vững thân thể, tiếp tục chạy trốn, đúng lúc này đạn không khí của Jeanne d’Arc đột nhiên bắn thẳng tới, Đạn Không Khí là ma pháp hệ khí, tốc độ nhanh hơn so với Tiểu Hỏa Cầu, hơn nữa ‘Kẻ lãng du’ khó khăn lắm mới tránh được đòn tấn công trước của Jeanne d’Arc nhưng không cách nào né tránh đòn lần này.

Đạn Không Khí đánh thẳng vào lưng ‘Kẻ lãng du’, tiếng xương nứt gãy cũng vang lên, thân thể lại bay tiếp ba mét, ngã xuống lớp cỏ, không ngừng hộc máu, ánh mắt mê man, xem ra không sống nổi.

“Phải thêm một kiếm nữa!” Lương Lập Đông lẩm bẩm, chậm rãi bước tới.

Cùng lúc đó, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một cuộn sách, nhờ bóng tối xung quanh, hắn lặng lẽ nhét cuộn sách vào áo choàng, áo choàng rất lớn, cuộn sách trượt xuống, rơi vào mặt đất không một tiếng động rồi lại lăn vào đống cỏ. Động tác này cho dù là Jeanne d’Arc đứng trên vai hắn cũng không phát hiện ra.

Lương Lập Đông tiếp tục tiến tới, ‘Kẻ lãng du’ giờ không còn bao sức lực. Jeanne d’Arc là thú nuôi ma pháp, sức chiến đấu vốn không yếu, hơn nữa ‘Kẻ lãng du’ cũng không phải nghề nghiệp có sức sống ngoan cường, bị một đòn của Jeanne d’Arc giết chết cũng không có gì là lạ.

“Yên nghỉ!” Lương Lập Đông thấy sức sống đối phương càng lúc càng yếu, lạnh lùng nói. Trong trò chơi hắn đã nhìn quen sinh tử, tuy NPC trong trò chơi chỉ là NPC, nhưng mọi thứ quá mức chân thực cũng khiến hắn mất một thời gian dài mới quen cảm giác tội lỗi khi giết ‘người’.

‘Kẻ lãng du’ mê man nhìn Lương Lập Đông, sinh cơ trong mắt dần tắt. Người sau ngồi xổm xuống, chuẩn bị vuốt mắt người chết.

Sau lưng vang lên tiếng kêu thảm, Lương Lập Đông quay đầu lại, nhìn thấy nửa thân thể của một người áo đen bị bắt vào hư không. Tác dụng của cuộn sách Định Vị Không Gian. Hắn biết còn một Sát thủ đang lặng lẽ theo sau mình chờ cơ hội ra tay nên cũng tương kế tựu kế, lặng lẽ ném một cuộn sách Định Vị Không Gian lên cỏ, chút thủ đoạn này thêm vào lời nói mê hoặc đối phương khiến Sát thủ phía sau không hề phát hiện một cuộn sách giấu dưới sân cỏ.

Định Vị Không Gian là một ma pháp rất thú vị, lúc thường là để định vị hư không, sau đó tìm kiếm thú triệu hồi đặc biệt. Nhưng ma pháp này có thể dùng ngược lại, dùng một vật thể trong hiện thực để định vị, khi ma pháp khởi động ngược lại sẽ khiến vật thể bị kéo vào hư không.

Lương Lập Đông khởi động cuộn sách, thiết lập một mục tiêu khá mơ hồ: sinh vật hình người.

Là người khởi động cuộn sách, hắn đương nhiên không được coi là mục tiêu, như vậy trừ hắn ra, sinh vật hình người gần hắn nhất sẽ bị coi là mục tiêu thả vào hư không. Sát thủ âm thầm tới gần, cô gái này trốn trong bóng tối, che giấu tầm mắt của người khác được nhưng không che nổi khả năng dò xét bị động của ma pháp. Sau khi bị hút vào hư không, không ai biết vận mệnh cô ta sẽ ra sao, sinh vật có thể sống trong hư không, nhưng rất khó để trở lại hiện thực.

Bất cứ ma pháp nào cũng vậy, chỉ cần dùng thích đáng sẽ có hiệu quả đặc biệt. Đây là chân lý mà mọi người chơi trong trò chơi đều đồng ý.

Cách đó không xa, Barbara cùng Kayle chứng kiến từ đầu đến cuối, đều á khẩu không nói được một lời.

Lúc này Kayle mới thật sự cảm nhận được thầy giáo của mình lợi hại tới mức nào, tuy không như Barbara trực tiếp ném một chiêu Đại Hỏa Cầu ra, nổ tung một vùng. Nhưng thầy chỉ phất tay nhấc chân, phối hợp cùng thú nuôi ung dung giết chết một kẻ địch sau đó dễ dàng dùng chút mưu kế nhỏ giết chết một kẻ khác đang chuẩn bị đánh lén, cách giết người thong dong lại đầy tao nhã đó khiến chỉ khiến trong đầu thiếu niên hiện lên hai chữ “quá ngầu”.

“Thầy mạnh quá.” Kayle thì thào.

Barbara không nhịn nổi gật đầu: “Đúng vậy, không phải khác biệt về thực lực mà là khác biệt về kinh nghiệm chiến đấu. Chắc chắn trong quá khứ thầy của anh là một cường giả thân kinh bách chiến. Hóa ra ma pháp ‘Định Vị Không Gian’ còn dùng được như vậy, đây là lần đầu tiên em thấy, coi như thêm chút kiến thức.”

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.