Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án phanh thây viên chức văn phòng 9

Phiên bản Dịch · 2309 chữ

Hứa Nham không tin, lắc đầu, khẽ thở dài:  "Kỳ thật tôi nghĩ cậu có thể nói cho tôi một ít thông tin hữu ích. Nếu như cậu không nói câu cuối cùng, tôi có thể thật sự bị cậu lừa gạt rồi, nhưng tôi cũng rất tò mò một điều, tại sao tất cả mọi người đều ghét Trì Dư đến vậy, cái gì không tốt đều đổ lên đầu cậu ấy?"

"Tôi không có nói dối, đây thực sự là cậu ta ..." Lời còn chư nói xong, Thạch Uy đột nhiên dừng lại, phát hiện Hứa Nham tương đối tin tưởng Trì Dư, nếu không có chứng cứ mà nói vậy thì đối phương càng tin chuyện này không liên quan đến Trì Dư.

Ngoài cửa Thời Việt dựa vào tường, hắn biết ngay kết quả sẽ như vậy, đem mọi chuyện xấu đổ lên đầu Trì Dư, dường như nó đã trở thành một điều mặc định của mọi người, chưa người nào đứng ra nói chuyện này là sai trái, cho nên, mọi người đều chấp nhận rằng đây là phải, hoặc trong lòng mọi người cũng biết là sai, nhưng vì lợi ích của chính mình mà vứt bỏ chút lương tâm nhỏ nhoi còn sót lại đó.

Toàn bộ chuyện gì xảy ra trong công ty đều là do Trì Dư, ai trong lòng khó chịu, cũng sẽ tìm Trì Dư mắng một trận, bởi vì Trì Dư trước nay đều mang theo gương mặt tươi cười không phản kháng, cho nên mọi người đều cho rằng những điều này Trì Dư sẽ chịu được, bởi vì cậu ta chưa bao giờ tỏ vẻ không hài lòng trước mặt mọi người, dù ngươi có mắng mỏ cậu ta, cậu ta cũng sẽ vui vẻ mà làm việc cho ngươi.

Dần dà, mọi người khi dễ Trì Dư, đẩy những chuyện không tốt cho cậu ấy, coi những điều này như một lẽ đương nhiên, thậm chí trở thành một loại thói quen, cho dù không có việc gì thì bọn họ cũng sẽ nghĩ cách tìm chút việc mới được, như vậy mới thể hiện sự ưu việt của bọn họ, làm toát lên sự cao quý của bọn họ và cho thấy cuộc sống của họ hạnh phúc như thế nào.

Có thể lúc đầu, Trì Dư cũng từng mờ mịt biểu đạt rằng điều đó không tốt cho mình, nhưng kết quả đổi lại có thể chỉ là sự nhạo báng tàn nhẫn  cùng một câu người trẻ tuổi phải hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, nếu không sẽ không hòa hợp với mọi người được, cho nên để sống, cuối cùng cậu ta phải cúi đầu trước thực tại. Nhưng tại sao Trì Dư nhẫn nhục chịu đứng như thế mà mọi người vẫn không thích cậu? Hơn nữa bọn họ không thích đến mức chán ghét, cũng không thích đến mức muốn giết cậu,  khẳng định còn xảy ra chuyện gì khác.

Lâm Lả Lướt nửa người dựa vào tường, nhìn Trì Dư: “Đi theo tôi.”

“Đi đâu?”

"Cậu không có chuyện muốn hỏi tôi sao? Đưa cậu tới nơi thích hợp trò chuyện, chẳng lẽ cậu muốn ở chỗ này nói, nếu cậu không sợ bị người khác nghe được, thì tôi cũng không ngại, thế nào, nhanh quyết định đi, thời gian của tôi có hạn."

Cô nương này xác thật nhanh mồm dẻo miệng, Thời Việt làm một động tác mời:  “Lâm tiểu thư, thỉnh dẫn đường."

Lâm  Lả Lướt sắc mặt quái dị liếc mắt nhìn Thời Việt một cái, trực tiếp bước đi.

Từ phòng bệnh đến phòng an ninh cũng khá xa, Lâm Lả Lướt đi phía trước, Thời Việt không xa không gần đi theo ở phía sau, dọc đường đi, Lâm Lả Lướt nhiệt tình chào hỏi mọi người,  đối phương cũng đáp lại cô như một người quen, giống như cô ta đã làm việc ở đây rất lâu rồi vậy, cứ như vậy mà tới phòng an ninh.

Mở cửa ra, một cái bàn, một cái ghế và một màn hình hiển thị trông hơi tồi tàn, Lâm Lả Lướt đóng cửa lại, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh,  ý bảo Thời Việt ngồi, còn chính mình thì bước qua dời cái bàn đi, từ trong túi móc ra chìa khóa, mở cửa ra, hóa ra bên trong vẫn còn một căn phòng tối.

Thời Việt đi vào,  bên trong có một chiếc tủ lớn, mở ngăn tủ ra, bên trong treo đầy quần áo, một đống quần áo ben trong, Thời Việt thấy được vài món quần áo quen mắt, một bộ mà Lâm Lả Lướt thường xuyên mặc ở công ty, còn có một bộ giống với hắn đang mặc, một số bộ giống với các đồng nghiệp trong công ty thường mặc.

"Đó là?"

“Không sai, chính là những gì mà cậu nghĩ, mấy bộ này cũng giống như cái bộ đang mặc trong người tôi, đều là để tôi mặc vào một việc nhất định, các ngươi không phải đã sớm đoán được rồi sao?”

Thời Việt nghĩ thầm hắn đoán được khi nào,  hắn chỉ là đặt giả thiết một chút, không nghĩ tới Lâm Lả Lướt lại hiểu lầm, bất quá nếu Lâm Lả Lướt cho là như vậy, vì để biết chân tướng, hắn đâm lao theo lao: " Cô bắt đầu làm việc này từ lúc nào?"

Lâm Lả Lướt nhìn những bộ quần áo đó,  lâm vào hồi ức, chậm rãi nói: " Có lẽ cậu không biết công ty hiện tại, thật ra không có nhân viên cao cấp nào trong đó cả. Cậu không tò mò về điều khoản không được đề cập đến thời gian của mình ở công ty đã ký lúc nhập chức sao? Chính là vì sợ có người biết công ty toàn bộ là người mới tới, với điều kiện của tôi lúc đó mà cũng được nhận vào làm, công ty này đãi ngộ tốt như vậy, các loại phúc lợi đều đầy đủ hết, chưa bao giờ làm tăng ca, lão bản dễ nói chuyện, không có chút áp bức gì, ngốc mới vào làm ở đây. Như vậy vừa thấy liền biết cái công ty này có vấn đề, khẳng định sẽ bị dọa chạy, nhưng nếu lúc sau cậu vào thấy nhân viên cũ đặc biệt bắt nạt ma mới, có phải sẽ không hoài nghi như vậy nữa, liền sẽ cảm thấy rằng điều này thoạt nhìn ít nhất giống như một công ty bình thường? "

" Vì nghi ngờ rằng công ty đó không giống như một công ty bình thường mà cô muốn mạng người khác? Cái này có chút không hiểu nổi."

“Đương nhiên không phải đơn giản như vậy, nguyên bản lúc mới vào công ty, tôi cũng ôm hi vọng về tương lai tươi sáng, chỗ này tốt như vậy, với bằng cấp cùng kinh nghiệm của tôi tìm đằng trời cũng không ra, tôi vốn tưởng rằng vào làm ở đây sẽ có cơ hội đại triển quyền cước,  nhưng thực tế không phải như vậy, dù tôi có làm gì đi chăng nữa mọi người đều phủ nhận tôi, tôi suy nghĩ lại bản thân mình, không ngừng tìm kiếm vấn đề của bản thân,  đem hạng mục sửa lại một lần lại một lần, khi tôi liên tục một tuần thức đêm, làm ra mấy chục cái phương án chuyển lên, cậu đoán xem lãnh đạo kia đã nói gì với tôi?"

Khi nói lời này, Lâm Lả Lướt có chút kích động, trong mắt hiện rõ sự hận ý.

“Nói cái gì? Nói cô làm chưa tốt, tiếp tục làm lại sao?"

Lâm Lả Lướt bỗng nhiên nở nụ cười: " Hắn ta nói đây là cái quái gì vậy? Bằng tốt nghiệp đại học hàng hiệu đâu rồi? Hắn dùng chân dẫm lên bàn phím còn làm tốt hơn tôi, còn nói tôi phải nhanh nhanh tìm cách, nếu không sẽ không qua được kỳ thực tập, tôi nghĩ hắn ta chỉ là nghiêm khác mà thôi, thẳng đến khi tôi nghe thấy hắn ta nói chuyện với những người khác trong phòng trà. 

Hắn nói lớn lên xấu xí như vậy còn ra ngoài làm cái gì, nói chính là cố ý làm khó tôi, nói kỳ thật bản đầu tiên tôi làm đã rất tốt rồi, mặt sau chỉ là cố ý làm khó tôi, cảm thấy tôi lớn lên béo, muốn tôi làm việc nhiều một chút, biết đâu có thể giúp tôi trút đi lớp mỡ trên người, nói quá mức như vậy,  vài người khác ở nơi đó nghe được cùng nhau cười. Chính từ lúc đó, tôi quyết định tìm ra điểm yếu của từng người bọn họ, để cho họ nếm trải những khuất nhục mà tôi phải chịu đựng. 

Tôi trộm giảm béo, sợ bọn họ phát hiện, mỗi lần đi làm đều mặc một bộ mỡ dày cộm,  cuối cùng tôi cũng giảm được cân, ngày thường đi làm thì là bộ dạng béo ú mắt cận,  tan tầm về sau, tôi liền trang điểm thành bộ dạng khác, cũng may tôi có kỹ năng hóa trang cao siêu, tôi may nhiều bộ quần áo giống bọn họ thường mặc, ngày thường quan sát động tác thói quen bọn họ thường làm, tôi  phát hiện giả trang cũng không khó như vậy.

Tôi lựa chọn bệnh viên này hoàn toàn là ngẫu nhiên, bởi vì thức đêm để sửa phương án, tôi ngã bệnh, tới bệnh viện kiểm tra thì gặp Dư Phong bảo an,  lúc đó tôi rất mặc cảm, thậm chí đã có lần nghĩ đến việc tự tử, thương xuyên nhìn một thứ đến xuất thần. Mọi chuyện rối ren, hôm bị người đó mắng, tôi suy sụp thần kinh, đến bệnh viện khám lại, khi đi qua phòng bảo an, Dư Phong gọi tôi lại và đưa cho tôi một viên kẹo, nói với tôi rằng anh có một người bạn, mỗi lần không vui sẽ ăn một viên kẹo, ăn rồi sẽ lập tức vui vẻ, anh nói với tôi mọi chuyện sẽ qua thôi, còn nói về sau tôi không vui, có thể tìm anh nói chuyện phiếm, anh lúc nào cũng chào đón tôi.

Đó là lần đầu tiên có người không chê bai vẻ ngoài của tôi mà cùng tôi nói chuyện, ở lúc tôi sắp bước vào địa ngục mà cứu vớt tôi, cho nên tôi bắt đầu thường xuyên đến đây vì anh ấy, cũng vì anh ấy mà kiên trì giảm cân, dần dần tôi gầy được rồi, tôi phát hiện anh ấy luôn nhìn chằm chằm một bức ảnh đến phát ngốc, trên ảnh là một cô gái mập mạp cười rất tươi, xem lâu rồi có đôi khi trộm rớt nước mắt, tôi cho rằng anh là đang nhớ người nhà, cũng không để ý đến. Cho đến một ngày khi tôi đến bệnh viện lần nữa, anh ấy không có ở đó, tôi hỏi thăm mới biết nguyên lai là anh đánh nhau đến mức phải nhập viện.

Anh thường ngày vui tươi hớn hở, có người bắt nạt cũng chỉ cười một cái cho qua, một người như vậy, làm sao có thể đánh nhau với người khác, tôi còn nghe nói anh ấy động tay trước. Tôi tìm thấy anh, dưới sự tra hỏi liên tục của tôi, anh đưa ảnh chụp người kia cho tôi xem, tôi nhận ra chính là người ở công ty chúng ta, anh nói chính người này đã hại chết bạn của anh, nhưng người đó không bị trừng phạt gì cả, hơn nữa hiện tại còn tìm được một công việc tốt hơn, không bị ảnh hưởng gì, anh không cam tâm.

Tôi nhận lấy bức ảnh kia, nhận ra đây chẳng phải là cái người hay mắng tôi sao? Đúng lúc tôi cũng có thù oán với hắn, liền đem chuyện của tôi nới với Dư Phong, cũng đem kế hoạch của mình nói ra, anh nghe xong lạnh lùng nói tôi còn tươi lai tươi sáng phía trước, không nên làm xằng bậy, anh biết tôi hóa trang tốt, cho nên yêu cầu tôi mỗi ngày sau khi tan tầm cải trang thành anh ở đây, anh ấy có một số chuyện cần thu xếp, vì sợ người khác nhận ra, tôi sắm vai nhiều khác nhau tới đây, sau đó thay đồ ở trong căn phòng này, hóa trang thành bộ dáng của anh, đi quanh đây vài vòng, giúp đỡ người khác một chút, để cho những người đó nhớ kĩ tôi, thuận tiện về sau xảy ra chuyện còn có người làm chứng.

Khi bệnh viện gọi điện đến nói Thạch Uy tự sát ở bệnh viện, tôi tưởng anh làm, cho nên hoang mang rối loạn vội vàng chạy tới nhìn xem, từ lúc cậu cùng Hứa Nham lại đây, tôi đã đi theo rồi. Mọi người trong lòng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ăn dưa, tôi ngày thường ở công ty lại không thu hút, cho nên tôi ở hay đi cũng không ai biết, căn bản là vì không ai để ý.

Sau khi đến bệnh viện, tôi liên tục canh gác bên ngoài, nghe lén các ngươi nói chuyện, lúc ấy Thạch Uy vẫn luôn nói có người muốn hại hắn, tôi sợ hắn biết sự tồn tại của Dư Phong, liền muốn hù dọa hắn một chút, chờ lúc các ngươi không ở đó, thử hắn một lần."

Thời Việt hỏi: “Cho nên cái kia thật là do cô cắt?”

Bạn đang đọc Hung Án Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Đã Online (Bản Dịch) của Ngư Cốt Thiên Thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fairypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.