Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án phanh thây viên chức văn phòng 10

Phiên bản Dịch · 2270 chữ

Lâm Lả Lướt lắc đầu, phủ nhận: "Không phải tôi, lúc tôi vào hắn đã bị cắt rồi, sở dĩ tôi còn ở đó là vì hoài nghi là do Dư Phong làm, nhưng mấy chuyện sau này lại lật đổ ý nghĩ của tôi, nếu như anh ấy thật sự muốn cắt, cũng sẽ cắt của người khác trước mới đúng."

Thời Việt hỏi: “Lúc ấy làm khó dễ cô có phải là lão đầu trọc béo ú Tạ giám đốc không? Cô muốn bào thù cũng nên tìm lão ta mới đúng chứ? Tại sao lại tìm đến Thạch Uy? Trước đây cô đã nói rằng cô và Dư Phong có kẻ thù chung, nhưng tuổi của lão hói đó không khớp với bạn của Dư phong mà? Hơn nữa lão ta thích nam nhân."

"Cậu nghĩ sai rồi, giám đốc hói kia tuy rằng béo ú, thoạt nhìn không phải người tốt nhưng thật ra lão ta không làm khó tôi, chủ yếu là lúc tôi vừa vào, lão cảm thấy tôi lớn lên xấu xí, liền ném tôi cho người khác, chính người đó đã đối xử với tôi như thế."

"Người kia là ai?”

“Chính là Đỗ An, kỳ thật trước khi cậu tới hắn ta cũng là một lãnh đạo nhỏ, cùng cấp bậc với giám đốc hói kia, sau này bởi vì đắc tội người khác cho nên mới bị giáng cấp, tuy rằng bị giáng cấp nhưng lại quen làm lãnh đạo, cho nên hắn vẫn luôn xem mình là một lãnh đạo, thích nói năng thúc giục và giáo huấn mọi người. Bởi vì hắn vào làm sớm hơn mọi người, cho nên mọi người đều xem hắn như một lão đại, chỉ cần hắn không quá phận, mọi người đều sẽ nhường hắn một chút, đến nỗi cả tôi, lúc ấy dù sao tôi cũng là người mới, lại không có giao tình với ai, cũng không thích xen vào chuyện của người khác, cho nên bị hắn khi dễ cũng làm như không nhìn thấy.

Cũng may sau này lúc hắn khi dễ tôi  bị Thẩm Vân thấy được, Thẩm Vân đứng ra giúp tôi mấy câu, bằng không tôi sẽ không sống nổi ở cái công ty này nữa. Công ty này tuy phúc lợi tốt, nhưng mỗi ngày đi làm như đi đánh giặc. Nếu tâm thái không vững, thật sự không gánh nổi. Lúc đó tôi cũng đã nghĩ đến việc bỏ cuộc và rời khỏi đây, nhưng sau khi nghĩ đến làm ở công ty khác thì sẽ khác sao? Tôi đã ở đây lâu như vậy rồi, nếu như đột nhiên đổi công việc khác thì tôi vẫn là người mới, vẫn bị người khác bắt nạt, cho nên cắn răng nhịn xuống, lúc ấy Thẩm Vân nói với tôi, chờ có người mới vào là ổn thôi, sau đó thì cậu vào."

"Sau đó tình cảnh của cô thật sự tốt hơn sao?"

" Cũng không phải, kỳ thật lúc cậu vừa mới vào rất được mọi người hoan nghênh bởi vì diện mạo của cậu rất được, ít nhất so với lúc tôi vào cũng tốt hơn rất nhiều. Ở thời đại này người ta chủ yếu nhìn mặt không nhìn tâm, diện mạo tốt quả thật đem lại cho cậu nhiều cái tốt. Trước khi cậu vào, giám đốc hói đã chào hỏi qua và bảo mọi người chiếu cố cậu một chút, chúng tôi cũng đã xem qua ảnh chụp của cậu, không ít người sau khi người thấy diện mạo của cậu đều có không ít hảo cảm với cậu."

Thời Việt trầm tư, nói: 'Nếu như tôi đoán không sai, sau này mọi người đối xử với tôi như vậy, hẳn là không thể thiếu công lao của cô nhỉ? Nói đi, cô đã làm gì? Tôi đã đắc tội cô chỗ nào hay sao mà cô đối xử với tôi như vậy?"

Lâm Lả Lướt nhẹ nhàng cười, mở miệng nói: " Cậu không đắc tội gì với tôi, nhưng cậu tới công ty này chính là nguyên tội. Vốn dĩ cho rằng cậu đến rồi thì tôi không còn là người mới nữa, không còn bị bắt nạt, cuộc sống có thể tốt hơn một chút. Nhưng cậu còn chưa tới văn phòng, mọi người đã có hảo cảm với cậu như vậy rồi, nếu như cậu tới đây thật rồi, chỉ sợ là sẽ có thêm một người bắt nạt tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Ngay cả trời cũng giúp tôi, để tôi phát hiện ra bí mật của cậu."

“Bí mật gì?” Thời Vệt hỏi lại.

"Tất nhiên là bí mật cậu vào làm ở đây, cậu căn bản không thông qua con đường bình thường vào. Tôi nghe lén được cậu nói chuyện với giám đốc hói, liền biết bí mật này, phải biết rằng người trong văn phòng ghét nhất loại người không cần nỗ lực gì, trực tiếp bám víu quan hệ để đi lối tắt, cho nên tôi đem chuyện của cậu thêm mắm dặm muối truyền ra ngoài, không ngoài dự liệu, thật sự có người bắt đầu chán ghét cậu, nhưng cũng có người bị gương mặt này mê hoặc,  cảm thấy không sao cả, tỷ như Thẩm Vân. Tôi phát hiện Thạch Uy thích Thẩm Vân, nhưng Thẩm Vân không tiếp nhận hắn, Thẩm Vân thích cậu, chuyện phía sau không cần tôi làm, Thạch Uy liên tục hắt nước bẩn vào cậu, làm rất nhiều chuyện vu oan cho cậu, nói rất nhiều điều không tốt về cậu, sau đó mọi người liền có thành kiến với cậu,  bắt đầu chán ghét cậu."

“Những việc này hẳn là còn chưa đủ để làm mọi người ghét tôi như vậy, hẳn là còn có chuyện khác đúng không? Có liên quan đến bức ảnh mà cô lấy đi."

"Cậu nói không sai, xác thật còn có chuyện khác.  Ngày đó, tôi chỉ muốn trộm thẻ nhân viên của cậu để mở cửa phòng chứa đồ, bởi vì cậu cũng biết ai mở cửa đều bị ghi lại rồi đó, tôi không thể dùng của tôi được, cho nên tôi đã nghĩ đến việc dùng thẻ của cậu, đến lúc đó bị điều tra ra cũng chỉ cho rằng cậu là người mới còn chưa hiểu quy củ, cậu có giám đốc hói kia che chở, sẽ không bị đuổi việc, nhiều nhất chỉ là bị mắng vài câu. Nhưng hôm đó tôi vừa mở cửa phòng chứa đồ, lúc tìm được thẻ nhân viên dự  phòng thì bỗng nhiên có người vào. Bọn họ cũng vào đo tìm đồ, , ta thừa dịp lúc bọn họ tìm đồ muốn lẻn ra ngoài. Tôi vừa định mở cửa thì đã phát ra tiếng động, lúc tôi cuống quít chạy trốn không cẩn thận để thẻ nhân viên của cậu kẹp vào khe cửa, duỗi tay ra kéo, kết quả ảnh chụp bị đồ vật bên cạnh làm rớt.

Tôi lúc đó vội vàng chạy trốn, không lo lắng nhặt ảnh chụp, sau đó ảnh chụp bỗng nhiên xuất hiện ở trên bàn cậu, tôi vốn dĩ còn muốn đem ảnh chụp của cậu dính lại, nhưng cậu vẫn luôn mang theo thẻ nhân viên, tôi không có cơ hội. Cũng chính sau chuyện đó,  bỗng nhiên có mấy người nhìn cậu có chút không thích hợp,  nhưng vẫn có một bộ phận người cảm thấy cậu mặt đẹp, không muốn gây khó dễ cho cậu. Mấu chốt lớn nhất là sau khi team building, giám đốc hói vẫn luôn che chở lại ở trong văn phòng nhỏ của mình giáo huấn cậu, âm thanh đặc biệt lớn."

"Có phải lần team building đó đã xảy ra chuyện gì không?"

“Chính là hắn nhìn thấy cậu cùng người khác ôm ôm ấp ấp, làm cho hắn nhiễu loạn tâm tư, sau đó Thẩm Vân say rượu còn nói muốn cậu đưa về. Sau ngày hôm đó Thẩm Vân hàn huyên với hắn ta vài câu, cậu đã bị kêu lên văn phòng, vốn dĩ Thẩm Vân che chở cậu, giám đốc hói kia có phát hỏa cũng không làm gì được cậu, nhưng tôi vẫn lo lắng, ai biết mặt dưa thường ngày như cậu vậy mà lại dám từ chối Thẩm Vân, Thẩm Vân cảm thấy chính mình đã chịu khuất nhục, không quan tâm đến cậu nữa, như vậy cuộc sống trong công ty của cậu tự nhiên sẽ gặp khó khăn. Những người bắt nạt cậu, có rất nhiều người thật sự ghen ghét cậu, cũng có người không thù hằn gì cậu, nhưng họ phát hiện rằng bắt nạt cậu có thể đạt được khoái cảm về sau, liền xem nó thành một phương thức giải trí."

"Cô hiện tại đem chuyện này nói rõ với tôi là có ý gì, cô không sợ tôi sữ trả thù sao? Cô cảm thấy nếu một chọi một thì tôi sẽ không đánh lại cô sao? Vậy thân tôi đây 1m8 thật sự dài quá."

Lâm Lả Lướt có chút khinh thường nói: "Tôi đã dám nói cho cậu biết thì tôi có gì phải sợ? Nếu như đánh nhau, tôi xác thật đánh không lại cậu, nhưng cậu yên tâm là tôi sẽ không giết cậu đâu, chỉ cần cậu ở chỗ này ngoan ngoãn một chút, tôi mượn thân phận của cậu dùng một lát, chờ khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ thả cậu ra ngoài."

Sau khi Lâm Lả Lướt đi ra ngoài, cửa đã bị khóa lại, phòng tối nhỏ này cách âm đặc biệt tốt,  bất luận ở bên trong kêu la như thế nào thì bên ngoài cũng không nghe thấy được."

Thời Việt lắc lư cánh cửa một hồi,  tìm thấy chốt mở, phát hiện mình thật sự không ra ngoài được, nên tìm một chỗ ngồi xuống. Lâm Lả Lướt qua màn hình nhìn thấy Thời Việt không hề lăn lộn gì cả, vừa lòng đi ra ngoài.

Một lát sau, Thời Việt lấy điện thoại di động ra, nói: ""Ngươi nghe rõ đi, còn lại làm phiền ngươi rồi."

Ngôn Ngược ngồi trước màn hình cong cong khóe miệng, nói: "Thật thú vị."

A Nam nhắc nhở : “Lão đại, đây không phải là vi phạm quy định sao?”

“Không sao, ta ngược lại còn muốn nhìn xem hắn sẽ đi đến bước nào. " Dừng một chút, nói tiếp, “A Nam, cậu thấy Thời Việt này là người như thế nào?"

"Nhân viên văn phòng bình thường, phổ phổ thông thông,  không có gì xuất sắc,  thân phận hắn như vậy cũng không có biểu hiện gì nổi bật, nếu không có lão đại ngài,  hắn đã sớm chết rồi, xem ra chỉ số IQ của hắn không cao lắm, cho nên những chỗ đơn giản như vậy cũng có thể giam giữ hắn,"

Thoạt nhìn A Nam phi thường ghét bỏ Thời Việt, nhưng trong lòng đã xem Thời Việt giống như bình hoa lớn lên xinh đẹp,  chỉ là e ngại mặt mũi Ngôn Nhược, không dám nói trực tiếp.

Ngôn Nhược lắc lắc đầu: “A Nam, không nghĩ tới cậu cũng sẽ nhìn lầm…… Quên đi, chậm rãi xem đi, về sau cậu sẽ biết, hắn cũng không đơn giản như vậy.”

Sau đó, không ai nói nữa, im lặng nhìn vào màn hình, trong màn hình là hình ảnh giám đốc hói vẻ mặt nịnh nọt đứng trước mặt Diệp tổng, Diệp tổng ngồi ở trên ghế, cầm một chồng tư liệu nói: “Tạ giám đốc giải thích một chút đi, đây là có chuyện gì, tại sao tôi không thấy tên Trì Dư trong danh sách tuyển dụng này, tại sao cậu ấy lại làm việc ở đây, tôi nghĩ ông cần cho tôi một lời giải thích hợp lý."

Giám đốc hói trên môi mang theo nụ cười, giải thích: "Có thể là HR thất lạc thông tin khi tuyển người. Ngài cũng biết người trẻ tuổi bây giờ làm việc không nghiêm túc, thích vứt bừa bãi, tôi trở về sẽ dạy dỗ hắn, để cho hắn làm việc cẩn thận một chút, đem tư liệu Trì Dư bổ sung vào."

Nụ cười của Diệp tổng tắt ngóm, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Tạ giám đốc, ông coi tôi là một đứa trẻ lên ba sao?  Chỉ cần một lý do là ông có thể lừa gạt tôi được. Nhân viên nhập chức, lúc xử lý thủ tục nhập chức, phải có lãnh đạo kí tên, ông nói HR làm mất tư liệu của Trì Dư, Trì Dư nhập chức như thế nào? Ai làm khảo hạch cho cậu ấy? Tôi ngày thường không quản, ông thật sự cho rằng chuyện gì ở công ty tôi cũng không biết sao? Tất cả những động thái nhỏ nhặt của ông, mắt tôi đều nhìn thấy hết, nếu ông vẫn muốn ở lại đây, Trì Dư thay thế vị trí của ai thì đem người đó vào làm, còn Trì Dư, bồi thường đầy đủ để cậu ta rời đi, bây giờ ông ra ngoài đi."

Sau khi đóng cửa lại,  Diệp tổng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa vào ghế, vươn tay chậm rãi cởi bỏ chiếc khăn lụa đặt lên bàn, chạm vào phần cổ nhô lên,  lẩm bẩm: “Yên tâm, rất nhanh sẽ không phải mang nó nữa rồi."

Bạn đang đọc Hung Án Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Đã Online (Bản Dịch) của Ngư Cốt Thiên Thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fairypham
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.