Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xe Khách Trong Đêm Đen

Tiểu thuyết gốc · 1226 chữ

Ánh chiều tà chiếu xuống nhân gian, tôi lòng vòng đi trên con phố, ngắm nhìn xung quanh, những khách sạn 5 sao, những quán ăn đường phố, những món ăn xì xèo tiếng xào, tiếng nướng.

Những cô gái ngực nở, eo cong, đi trên con phố, vài con xe Ferrari, Lamborghini, hay thậm chí là vài con siêu xe dát kim cương trên đi trên con phố to lớn.

Rộng lớn thường đi cùng với sự ồn ào từ các khách nhân trong các quán ăn lề đường, trò truyện với nhau về những thứ li kỳ huyền bí hay những vụ giết người.

Tôi cứ lang thang đi trên vỉa hè như người mất hồn, đi mãi rồi đụng trúng một người, thân hình hơi gầy nhưng khá cân xứng.

Ngước mặt lên nhìn thì tôi thấy đó là ông anh của tôi, Tuấn.

- "Này chú em, sao nhìn cứ như bị câu hồn bởi gái đẹp vậy, chú mày đang cô đơn à?, cần anh giới thiệu cho em nào không?".

- "À... À... Ừ... Không cần đâu ông anh, em như vậy ai thèm tới gần chứ".

- "Chú em không cần lo, tướng mạo của chú cũng rất dễ nhìn, hoàn toàn có thể mị hoặc những cô nương, thậm chí còn có thể mê hoặc mấy cô nương xinh đẹp đấy".

- "Ông anh cứ đùa em, nhưng nếu được em thực sự muốn có ai đó làm quen cho đỡ cô đơn nơi hồng trần".

- "Được thôi, có muốn nhậu chút không?, xong thì mai anh tìm được cô nào thì giới thiệu cho chú".

- "Thôi anh ạ, tối nay em còn phải lái xe nữa, uống rượu vào thì có mà hại khách anh à".

- "Ừ, vậy tìm tạm bợ quán thịt nướng nào ngồi đi, anh bao"

Lăn lội trên vỉa hè thì cuối cùng tôi và lão Tuấn cũng đã thấy một quán nướng thịt vỉa hè

Hỏi thăm chủ quán rồi mua lục xiên thịt, mỗi xiên khoảng 15 đồng, tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Tôi cắn một miếng, vị ngọt của thịt, vị mặn và lợ lợ của gia vị trong miệng, thật sự tôi khá khoái món này.

- "Chú vẫn định đi vào đêm nhất thập ngũ huyết sắc nguyệt kim này à?".

- "Sao bỏ được ông anh, bỏ là trừ lương ngay, với lại lương tâm em không cho phép làm điều đó".

- "Được rồi, anh thua chú mày, hãy cẩn thận vào đêm huyết sắc bạch nguyệt này, nó không đơn giản như chú nghĩ, nếu được thì đêm đó đừng ra khỏi cửa luôn, còn chú vẫn cố chấp, anh đành chấp nhận nhìn chú ra đi, nhưng khi lái xe khách nếu chú nhìn thấy một bóng trắng gõ cửa hay một bóng trắng đứng giơ tay giữa đường như muốn bắt xe thì đừng dừng lại, lao với tốc độ cao nhất cho anh, tỉ lệ sống sót của chú sẽ cao hơn".

- "Em hiểu rồi, cảm ơn ông anh"

- "Ừ, hiểu là tốt, đêm mai chú còn sống, hay quay về bảo giám đốc đổi chuyến xe ngay khi có thể hoặc ngừng lái vào ngày 15 mỗi tháng nhé!".

- "Tất nhiên rồi ông anh"

- "Thôi, nói chuyện tiếp, không nên bàn về vấn đề này"

Tôi với lão Tuấn lại tiếp tục nói chuyện phiếm cho đến 7 giờ tối, bụng tôi cũng đã đói, vài xiên thịt sao no được?.

Lão cùng tôi mỗi người một đường quay về ngôi nhà thân yêu, một đường tôi đi thẳng về nhà, cũng lời ngắm nhìn xung quanh làm chi.

Đến nhà rồi tôi cũng mở cửa, làm một vài việc riêng, chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn rồi ăn, bụng thật sự cồn cào a

Như một con trâu điên, tôi ăn đến nghẹn sắp tạch, ăn xong thì cũng đến lúc lao đầu vào ngủ đến 12 giờ đêm để chuẩn bị đối mặt với đêm nay...

Khò... Khò... Khò...

...

Ring...Ring...Ring...

Tiếng đồng hồ kêu to, tôi lấy tay đập mạnh cho nó tắt, lòm cồm bò dậy mở đèn, bây giờ là nhất thập nhất giờ tam thập phút đêm.

Chải chuốt lại mái tóc, mặc quần áo ngon nghẻ, tôi khẽ mở cửa bước ra ngoài đêm đen bao trùm bởi hắc sắc và bạch kim của ánh nguyệt.

Lấy xe khách rồi lái nó ra trạm bắt xe khách số 666 của nơi đây, giờ cũng mới chỉ là 11h40 nhưng khách nhân có vẻ đến đã gần như đầy đủ, từ già đến trẻ đều ngồi đợi xe khách.

Cuối cùng điều gì đến cũng cần đến, đồng hồ điểm nhất thập nhị giờ không không phút.

Ánh trăng tỏa sáng bạch kim sắc như muốn nuốt trọn đem đen, mây đen kéo về che đi ánh trăng, bóng đêm lần nữa trỗi dậy.

Đợi hành khách lên xe xong, tôi cũng không đợi thêm một hai phút, sợ lỡ giờ của bọn họ.

Khởi động chiếc xe khách chạy theo con đường mòn dẫn sâu vào bản làng hẻo lánh.

Tiếng gió thổi như tiếng ma quỷ thét gào thống khổ xuyên đến cửu tầng vân, như một cơn cuồng phong đập vào cửa kính.

Đạp chân gà tôi ngâm nga hát ca để quên đi nỗi sợ hãi, bất chợt bên canh vang lên tiếng nói.

- "Này nhóc, ta làm vài điếu được chứ?"

- "Ông cứ tự nhiên như ở nhà, đằng nào ông ngồi gần cửa sổ nên cũng không sao"

- "Ồ, chú mày là người đầu tiên từ lúc nơi này bắt đầu được 2 năm cho ta hút thuốc đấy nhóc con".

Một ông lão khoảng 60 tuổi đang nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh, làm da ông nhăn nheo, cánh tay gầy gò, thiếu mỗi da và người tái nhợt nữa là thực sự thành xác khô xuất hiện cạnh tôi.

- "Mai là 15 huyết nguyệt, nhóc con mi vẫn muốn lái tiếp chuyến này vào ngày đó sao?"

- "Vâng, trách nhiệm của cháu mà, không thể bỏ được".

- "Đừng có mà ra vẻ ta đây thể hiện, hai năm trước tài xế thứ nhất và thứ 2 đều đã chết vì tai nạn vào ngày 15 huyết nguyệt đấy nhóc, xét nhiệm tử thi cho thấy mấy ông này rõ ràng đã chết từ trước lúc lái xe tận hai giờ mà vẫn có thể lái được, thật là kì tích...

Nếu nhóc còn muốn sống thì tốt nhất nên nghỉ vào ngày hôm đó đi.

Còn cố chấp nhóc có thể bỏ mạng đấy, muốn thử sự đau đớn khi chết sao?".

- "Cháu vẫn quyết đi ạ!".

- "Nhìn mày như thế kiên định ta cũng không muốn nói gì nữa, sống chết là do nhóc tự lựa chọn".

Cuối cùng thì cũng đến điểm dừng, hắn dừng xe cho các thôn dân.

Khi xong thì lại đạp ga về nhà, hắc sắc vẫn bao trùm khắp nơi, chỉ còn ánh đen vangc lẻ loi giữa đêm đen.

Vừa đi hắn vừa suy ngẫm về những câu nói của ông lão vừa nãy, thật sự sẽ chết nếu hắn đi sao?

Về đến nhà như trút hết mệt mỏi, lần nữa hắn leo lên giường mà ngủ như chết, bỏ qua sự đời...

Bạn đang đọc Hũ Luyện Yêu ( Hũ Cửu Lê ) sáng tác bởi Zukamiri
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zukamiri
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.