Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước đêm nhất thập ngũ

Tiểu thuyết gốc · 1600 chữ

Buổi sáng sớm, ánh mặt trời lên, những tiếng chim hót vui vẻ đón chào ngày mới, những giọt sương còn đọng trên lá chưa rơi xuống, tạo nên cảnh tượng đẹp buổi sớm mai.

Những ánh nắng chiếu vào căn phòng âm u của tôi, những ánh sáng sắc hoàng kim cam, được ánh sáng chiếu vào nhưng căn phòng vẫn giữ được vẻ âm u quỷ dị, như một nghĩa địa.

Như có một bàn tay lạnh lẽo vuốt quá gáy tôi, giật mình tôi bật dậy tỉnh giấc, sợ hãi có, lo lắng có, cái cảm giác đáng sợ này, tôi xem lại lịch thì thấy, hôm nay chính là ngày nhất thập ngũ huyết sắc chi nguyệt.

Cố gắng giữ vẻ lạc quan, chuẩn bị quần áo đi ra ngoài cửa, tuy vẫn sự khiếp sợ vẫn tồn đọng trong tâm trí tôi khi vừa nãy.

Lúc đang ngủ tôi có cảm giác như một bàn tay lạnh của người chết vuốt qua gáy, như có một linh hồn còn chưa siêu thoát đang cố nhập vào thể xác hoặc chí ít là đang cố nghịch phá tôi, thực sự quá rợn người, tôi đánh răng sáng còn không dám nhìn vào kính.

Mở cửa bước ra bên ngoài, những tia sáng đẹp chiếu vào mặt tôi, sát vách vẫn là nhà của bà cô Cửu, nhưng chưa thấy bà Cửu đi ra ngoài, có lẽ vẫn còn ngủ trong nhà.

Đi đến công ty như thường ngày, hôm nay là ngày phát lương của công ty chúng tôi, tuy là nghề tài xế nhưng tiền của công ty trả cũng không thấp, xấp xỉ hơn 2tr đồng, có lẽ còn có thể hơn nếu làm tăng ca.

Đến công ty, tôi nhanh chóng chạy vào vì sợ muộn, bây giờ cũng đã 7 giờ sáng, nhanh chóng vào nhận tiền rồi về thôi, tôi tuy có tài khoản ngân hàng, nhưng cái công ty này lạ ở chỗ không chuyển thẳng tiền vào tài khoản ngân hàng mà lại trực tiếp đến để mà lấy tiền, thời đại nào rồi mà còn lạc hậu vậy chứ.

Rất nhiều người đã tới trước tôi và nhận tiền về hết rồi, tôi cũng lười hỏi chỉ vào nhận tiền rồi định đi, bất chợt tôi nhớ ra một điều nên liền hỏi giám đốc

- "Lão Đức, tôi nghe nói trước đây chuyến xe cuối ngày này tôi lái đã có 2 người chết vào 2 năm trước, biết vậy tại sao ông lại cử tôi, lẽ nào là muốn mưu sát?".

- "Ai nói cho cậu?, chuyện này ngoài những người ở công ty lâu ra, chỉ có tôi biết, ai đã nói? Tôi nhớ ở công ty này cậu có quen ai đâu?, mà giờ chuyện đấy cũng đã qua hai năm, cậu còn sợ gì chứ, gan đến hạt cát còn không to bằng sao?".

- "Hừ, tôi nói cho ông biết, ông anh Tuấn đã nói cho tôi, vào ngày 15 huyết nguyệt, cũng chính là hôm nay, các tài xế lần lượt chết vào ngày 15 huyết nguyệt mỗi tháng, ông còn chối được không?".

- "Tôi không có chối, bất quá ông anh Tuấn của cậu là ai?, công ty mình làm gì có ai tên Tuấn?".

- "Ông giả ngu sao? Ông anh Tuấn, Nguyễn Văn Tuấn đó, lẽ nào ông già nên lú luôn rồi?".

- "Thế à, để tôi xem lại thành viên công ty xem có ai tên Tuấn không, chắc tôi lú rồi".

Lão ta quay đi lấy danh sách thành viên công ty, lúc lâu sau mới thấy lão cầm sổ danh sách thành viên tới.

Tôi cũng cùng lão dò xét tìm Nguyễn Văn Tuấn cho nhanh, nhưng tìm một hồi, thực sự không thấy.

Nghi ngờ mình tìm chưa kĩ, tôi tiếp tục dò soát nhưng kết quả đáp lại vẫn bằng không, chẳng lẽ ông anh Tuấn không tồn tại sao?

- "Khiếu Thiên, cậu xem có phải đây là Nguyễn Văn Tuấn?".

Tôi nhìn sang chỗ của lão đang chỉ, chỉ thấy một cái tên màu đỏ như huyết dịch, NGUYỄN VĂN TUẤN đã chết 2 năm trước?, lí do chết : chưa xác định, ngày chết 15 tháng 6.

Cái gì? Chẳng lẽ ông anh Tuấn mà mình nói chuyện bấy lâu nay, không tồn tại sao?

- "Cậu không phải đang chơi tôi đấy chứ, ai nói cho cậu vậy? Sao phải giấu tôi, sợ tôi thủ tiêu sao?".

- "Rõ ràng là ông anh Tuấn đã nói cho tôi mà, lẽ nào hắn là quỷ? Đã chết 2 năm trước?".

Mặt tôi đen lại, cúi đầu tạm biệt lão ta đi về nhà, má cái gì vậy? Ông anh Tuấn không tồn tại sao?.

Vậy thứ gì đã nói với tôi những lời hôm trước, tôi vẫn nhớ như in lời nói đó "gặp áo trắng vẫy tay gọi xe khách, bóng trắng gõ cửa thì tăng tốc lao đi vun vút nếu chú muốn sống".

Thật sự quá rợn người đi, tôi đã nói chuyện với một người chết sao?.

Là một người tin vào tâm linh tôi nhanh chóng đi hỏi thăm vài người về vụ hai người tài xế chết vào hai năm trước.

Tuy đã đi khắp mấy chục ngôi nhà ở thành phố này những cũng chẳng thu hoạch được thông tin gì, chỉ toàn những lời nói về ma quỷ lộng hành bất quá chỉ toàn nói nhảm, thông tin xác thực không có.

Tôi lang thang thêm mấy căn nhà nữa, lại như trên, kết quả chẳng có, thu hoạch bằng không, vẫn với cái đầu rỗng mà đi về.

Lang thang trên đường về thì tôi gặp được một ông cụ ăn xin, quần áo của cụ đã rách nát gần hết, đầu tóc bù xù nhiều ngày không được gội, cơ thể ốm yếu, da dẻ nhăn nheo, răng đã ố vàng ố đen, còn rụng vài cái, đôi mắt đen đã bị đục điển hình của một người già chính hiệu.

Lòng tốt không cho phép tôi bỏ đi nên tôi đi tới chỗ cụ cho cụ 1tr, nói ra thì lại bảo tôi rộng lượng, nhưng đúng ra vậy, quá rộng lượng đi.

Ông cụ đôi mắt mấp máy mở mở đóng đóng nhìn tôi, ánh mắt không cảm xúc nhưng tôi có thể thấy sâu bên trong là một lời cảm ơn đến từ đôi mắt của cụ.

Tôi định rời đi về nhà, thì cụ kéo tôi lại, nhìn tôi rồi nói.

- "Nhóc, mày muốn tìm hiểu về cái chết của 2 năm trước của các tài xế chuyến cuối ngày?".

Tôi kinh ngạc nhìn cụ, sao cụ lại biết được nhỉ?, lẽ nào cụ đọc được suy nghĩ của mình?, thắc mắc một lúc tôi cũng tĩnh tâm rồi trả lời cụ.

- "Vâng ạ, cụ có hay không biết về chuyện này?"

- "Ta không biết thì ta hỏi nhóc mi làm gì, ta không rảnh đến mức đó"

- "Nghe đây nhóc, cách đây hai năm trước vào cái thời mà tuyến xe kia chưa được xuất hiện để đưa khách nhân tới thành phố.

Từng có một vụ cưỡng gian được thực hiện ở đó bởi 4 người, cưỡng gian một người phụ nữ trẻ, khoảng tuổi đôi mươi.

Khi cô ta về gặp bạn trai của cô ta thì bạn trai cô ta âm thầm phản bội khi biết cô ta bị người khác cưỡng gian.

Quá uất hận, tức giận, tuyệt vọng và hận thù, cô ta thề với trời đất.

- Dù trời tru đất diệt, thiên địa tận thế ta quyết không để các ngươi tồn tại trên thế gian.

Lúc đó thời gian như ngưng lại, bầu trời mây đen kéo tới, tiếng sét đánh sấm gầm như quỷ gào thét, thê lương khâp thương khung.

Tử sắc tia sét đánh khắp nơi, cuồng phong nổi lên như vũ bão, như thấu hiểu được cảm giác của cô gái.

Thiên địa gào thét như muốn xoa dịu cơn giận thấu trời của cô gái, hận thù giờ đã chiếm lấy cô ta.

Một tia tử lôi sắc giáng xuống thân thể cô ta, tưởng chừng như thân thể tiêu tán trong thiên địa, hồn phi yên diệt nhưng cô ta đã theo thuật gia truyền của dòng tộc mà trở thành một lệ quỷ.

Dòng sét đã khiến cô ta mạnh hơn gấp 3 lần, sức mạnh quá khủng khiếp, cô ta gào lên thê lương, quỷ thét ma gào khắp thiên không.

Rồi đột nhiên cô ta biến mất giữa trời đất, lệ quỷ như chưa từng xuất hiện, cái đêm tử lôi sắc đó giáng xuống cũng chính là đêm 15 huyết nguyệt.

Giờ đây cô ta đã ám chỗ đường đi đó, sức mạnh tà ác và việc giết người sống giúp cô ta mạnh lên rất nhiều trong hai năm.

Lần thứ nhất vị tài xế kia đang đi giữa đường về nhà thì thấy bóng trắng ngồi khóc, định xuống chửi dỗ dành và hỏi vì sao lại khóc ở giữa đường, nhưng chân anh ta đột nhiên tê cứng dữ dội, một khuôn mặt đầy máu chảy ra từ hốc mắt xuống miệng, miệng há ra đầy răng nanh tỏa ra dịch nhờn như axit ăn mòn rỏ vào mặt anh ta.

Thần kinh tê cứng, khuôn mạnh xanh mét, mắt trợn ngược như đã nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng quá sức tưởng tượng, tài xế thứ nhất đã tử vong...

Bạn đang đọc Hũ Luyện Yêu ( Hũ Cửu Lê ) sáng tác bởi Zukamiri
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zukamiri
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.