Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 2540 chữ

Anh đến đạp tung cách cửa cũ kĩ, thân hình to lớn của anh in bóng xuống sàn, anh chạy nhanh đến chỗ nó, anh ôm nó vào lòng, ôm chặt như thể không muốn ai đụng được vào nó của anh lần nữa. Nó gặp anh mừng đến rơi nước mắt, nước mắt chảy thành hàng và nó gục đầu vào vai anh . Anh ân cần lấy bàn tay to lớn xoa đầu nó, thì thầm với nó lời an ủi " Không sao ! Không sao nữa rồi, có anh ở đây, ngoan ngoan, nín đi." Anh dỗ dành nó như dỗ một đứa trẻ, và nó cũng giống một đứa trẻ càng dỗ lại càng khóc to hơn. Nó khóc vì nó đã gặp anh, nó khóc vì nó biết nó đã an toàn bên anh, và nó khóc vì nó đã ích kỉ chỉ nghĩ cho suy nghĩ của mình. Hai người đang "mừng mừng tủi tủi" gặp nhau thì từ đâu tên đầu trọc xăm trổ lù lù đi đến, trên tay vẫn con dao Thái sáng loáng. Anh và nó cả hai đều không để ý, chỉ khi hắn đã đến gần, hét giống lên

" * * *** PHÙNG GIA AN, mày phải chết." Hắn chạy thật nhanh, với ánh mắt dã thú cùng thân hình to lớn. Hắn dùng con dao với mũi dao nhọn hoắt sáng loáng định đâm anh. Nó hoảng hốt chỉ kịp hét lên " CẨN THẬN." , anh đẩy nó sang một bên, cũng là lúc hắn đâm một nhát thật sâu vào vai phải, khiến máu anh chảy ra không ngừng. Nhanh trí, anh đứng lên, nhân lúc hắn hoảng loạn mà một cước sút hắn ngã dúi dụi, sau đó dùng tiếp vài cước mà thuần hoá tên trùm sò, hắn gục bất tỉnh trên sàn. Chạy thật nhanh đến chỗ nó, anh đỡ nó dạy, và giờ thì máu anh đã chảy ướt chiếc jacket màu be của mình, máu chảy đỏ một bên vai, nhưng anh vẫn đỡ nó dạy, cởi chói cho nó mặc cho nó nói đi nói lại...

" ĐỪNG CỞI NỮA ! Mau bịt vết thương lại. Anh có bị THIỂU NĂNG KHÔNG VẬY ? Tôi bảo đừng cởi nữa, mau bịt vết thương lại." Nó hét lên cùng sự lo lắng. Còn anh máu đã chảy đến nỗi ướt áo cũng làm anh dần mất phương hướng và yếu dần, nhưng anh vẫn cởi dây chói một cách chậm chạp mặc cho lời nó nói hoà cùng nước mắt. Cuối cùng dây trói cũng được tháo, và anh cũng đã gục ngay trước mắt nó, nó vội xé một mảnh áo, buộc chặt làm máu giảm tuôn ra, tay chân nó không nghe theo lời nó nữa, nó hoảng hốt gọi tên anh. Rồi nó hô hấp nhân tạo, anh cũng đã mở mắt nhìn nó, anh nhìn nó cười nhẹ, rồi dùng cách tay phải đầy máu mà vuốt lên mặt nó " Đ...Đ...đừng...kho...khóc...Anh không chết đâu...Chỉ mệt thôi...Dưới tầng có cảnh sát mau gọi họ..." Nói xong lại gục một lần nữa, nó để anh nằm trên sàn mà xuống dưới gọi cảnh sát, rất may dưới nhà bọn bắt cóc đã bị tóm gọn, vài đồng chí cảnh sát nhanh chóng chạy lên đưa anh vào xe cứu thương. Trên xe cứu thương, nó mặt cắt không còn giọt máu nhìn anh không chớp mắt, nó sợ nó sẽ lại mất một người thân. Y tá trên xe cũng căng thẳng không kém.

" Bênh nhân hiện bị đâm vào động mạch giờ máu chảy rất nhiều, nhịp tim giảm nhanh. Chúng tôi mười phút nữa sẽ đến nơi, yêu cầu bác sĩ trực sẵn sàng. " vị y tá tức tốc gọi cho bệnh viện, nghe xong càng làm nó hoảng loạn hơn. Nó lặng thinh, không khóc không buồn, ánh mắt rồi loạn nhìn anh. Anh chợt tỉnh dạy, anh nhìn nó cười ấm áp, lấy trong túi ao một tờ giấy rồi lại lịm đi. NÓ hiểu ý mở tờ giấy ra, máu đã hoà vào màu mực, chữ đọc được, chữ không anh viết cho nó

" GỬi Hân,

Anh biết em đã nghe hết mọi chuyện, anh không mong em tha thứ nhưng mong em đừng quay lưng lại với anh. Anh xin lỗi đã gọi em là em, nhưng em cứ để anh gọi trong thư nhé. Anh thấy vậy thân mật hơn. Có lẽ đối với em, anh là tên nhà giàu hách dịch khi dùng tiền mua em, Hân nhỉ? Nhưng mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Anh chưa bao giờ có ý định mua em như thế, có thể em không nhớ và không nhận ra nhưng trong suốt mười năm nay anh luôn tìm em. Cuối cùng cũng vì nợ nần của mẹ em và gặp được cậu nhóc khiến anh mất ăn mất ngủ suốt mười năm. Nếu em muốn biết hãy gặp anh ở...." Đến cuối thư thì máu đã hoà vào màu mực khiến nó không thể biết địa chỉ anh muốn nhác đến. Nó cầm khư khư lá thư trong tay mà chết lặng trước cửa phòng cấp cứu, trước phòng cấp cứu nó chỉ biết cầu trời cho anh đừng bị bất cứ chuyện gì. Rôi trong lúc chờ, một người đàn ông không cao không thấp, cuống cuồng chạy đến, ông thở còn không ra hơi phải nhờ hai người mặc vest đen diu đến ghế chờ ngoài phòng cấp cứu. Ông nhìn nó, ánh mắt buồn vô hồn mà hỏi

" Con ... cho bác hỏi, người cấp cứu trong này có phải tên Phùng Gia An ?" Ông nói mà nước mắt trực trào.

" ...Gật...Dạ." Nó gật đầu một cách lặng nề rồi lại cúi gằm xuống, và người đàn ông trung niên kia cũng vậy. Một tiếng sau, đèn phòng cấp cứu tắt và một vị bác sĩ đi ra " Ai là người nàh bệnh nhân?" Người đàn ông kia và nó chạy tức thì đến chỗ vị bác sĩ " TÔI."-"Giờ thì cậu ấy ổn cả mọi người nên đi đóng viện phí." Cả hai nhìn nhau, thì ra bác ấy là Phùng Ngạn Tổ cha của Phùng Gia An, còn bác cũng hiểu nó chính là cậu bé con trai bác ở cùng ba tháng nay. Đối với bác, chuyện con trai bác không quản, chỉ mong nó vui vẻ, khoẻ mạnh còn mọi việc cứ để nó tự quyết. Con trai là động lực duy nhất sau khi vợ bác ra đi mãi mãi, bác yêu cậu con trai đến nỗi bất cứ điều gì An An của bác cần , bác đều đáp ứng không thiếu một món. Bác hai mắt nhoè, cầm tay nó vịn chặt." Con, con cùng bác ra ngoài kia đóng tiền viện phí cho An An rồi vào thăm nó." . Nó cũng nghe lời dìu bác từng bước. Tiền viện cũng đã đóng, anh được chuyển thẳng vào phòng hậu phẫu tiện nghi bậc nhất. Chừng 2-3 tiếng sau anh tỉnh lại, anh mở mắt thấy một già một trẻ đang tựa vào vai nhau ngủ ở ghế sofa, chợt anh cười mỉm, hai người quan trọng nhất cuối cùng cũng ở bên anh. Bống, nó tỉnh dạy, nó đỡ bác nằm xuống sofa rồi lấy chăn bệnh viện đắt cho bác, rồi nó ra chỗ anh đang nằm. Nó ngồi xuống ghế cạch giường, cầm lấy bàn tay trái , đặt tay anh lên tay mình, nó nắm chặt.

" Xin lỗi, tại tôi mà anh..." Nó nghẹn ở cuối câu cùng háng nước mắt.

" ẦY ! Không sao mà ! " Anh láu cá giả ngủ đợi đến lúc nó khóc mới chịu mở mắt rồi cười với nó. Nó lấy tay quệt nhanh nước mắt, nhìn anh nhăn nhó.

" Sao tỉnh dạy lại không gọi chứ, có biết cha anh lo cho anh thế nào không ?"

" Anh biết, anh biết, vậy còn cậu ?"

" Tôi...à ...E...E...Em cũng vậy ." Nó ngượng ngùng nhớ lại bức thư anh gửi nó.

" HẢ ? GÌ CƠ." Anh đang dưỡng sức mà nghe nó xưng em liền bật dạy may không sao, nó vội bịt miệng anh.

" Nhỏ tiếng lại, anh làm bác thức bây giờ. Anh vửa mổ xong nằm xuống mau." Nó lấy tay bịt miệng anh, mặt nhăn lại mắng anh một trận. Còn anh thì nâng nâng hạnh phúc.

" Vừa nãy xưng là EM hả ?" Anh mơ hồ.

" Ừ thì...dù sao...thì là... uhm... anh cũng hơn tuổi mà." Nó lấy bừa cái lí do chả ra đâu, vậy mà anh vẫn cứ tin.

" Hì ... Anh đợi câu này lâu lắm rồi." Anh cười hiền nắm chặt tay nó hơn. Rồi bất chợt, bây giờ anh mới nhận thấy điều khác lạ, nó mặc áo bệnh viện trong khi sáng mậc ó đồng phục, đầu tóc thì bì xù, trên mặt còn vài vết bầm, tuy nó lấy tóc che nhưng vẫn nhìn rõ. Anh tức giận, lấy tay, vén tóc nó lên trong sự kháng cự yếu ớt của nó.

" B...Bỏ ra... Bỏ tóc em ra." Nó chống cự vô ích.

" Chuyện này là sao ? Bọn nó đánh em đến mức này." Anh tức tối ngồi dạy lần nữa, lấy tay vén hết tóc lên nhìn vào từng vết bầm xưng vù trên mặt nó. Anh cau có đôi lông mày, rồi mắt đỏ hoe bực tức, nó hết cách chỉ lấy tay vuốt lên mặt anh ôn nhu trả lời.

" Không sao hết, em vẫn chịu được, em quen rồi, anh mau nằm xuống." Nó lấy hai tay đẩy anh xuống, anh cũng đnàh ngoan ngoãn nghe theo, làm sao có thể chống cự cái câu "em" của nó, từ "em" nó nói ngọt như mật, êm như suối làm anh ngây trước vẻ đẹp lạnh lùng cùng giọng nói ngạt ngào hương xuân.

" Vậy bọn chúng... còn làm gì em nữa ? " Anh ngoan cố dò xét,

" Không có làm gì hết, nó chỉ tát em t..." Chưa hết câu, thì anh kéo nó xuống sát mặt anh, mở cổ áo, anh nhìn thấy miệng vết thương với máu đã khô lại nhưng vẫn đọng lại ở cổ nó, anh nhìn thấy cả chục vết hôn trên cổ, trên ngực nó, và đặc việt nhìn kĩ thì thấy cả vết răng ngay sau tai nó.

" B...Bỏ...em ra." Nó yếu ớt kháng cự chỉ nhận được sự im lặng của anh. Còn anh thì lòng rối như tơ, nóng như lửa đốt, anh điên máu muốn giết cái đứa dám giày vò thân hình nó. Anh bực bội bật dạy định dứt cái dây truyền máu khỏi tay may nó ngăn kịp. Nó nhìn anh , cười một nụ cười mà từ khi ở cùng nó anh chưa từng thấy qua. Nó cười rạng rõ, nhìn anh mà nói.

" EM thật sự không sao hết, anh mau nằm xuống. Mọi chuyện qua rồi."

" Nhưng bọn nó dám..." Anh nghẹn ngào nhìn thân hình nó chua xót." Anh hỏi thật, phải trả lời thật."

" Vâng."

" Ngoài... hôn, thì chúng nó còn "làm gì" em không ? "

" Nếu muốn em trả lời thật thì có. Bọn nó còn tát và đá và lưng, bụng em." Anh nghe mà tưởng rụng rời chân tay. Anh còn chưa dám làm sợi tóc nó gãy vậy mà cái bọn ác ôn dám làm vậy. Hít một hơi sâu anh hỏi tiếp.

" Ngoài ra...Chúng có...uhm..."làm gì đó" nữa không ?"

" Ý anh là..." NÓ ngượng ngùng hỏi lại.

" Ừ thì...Cái chuyện...mà...uhm..." Anh cũng khó mở lời.

" Uhm...Chu...Chưa có. Nó chỉ..." Cả hai mặt đỏ bừng nhìn nhau. Đúng lúc này bác tỉnh giấc, bác vươn vai nhìn sang giường đã thấy con trai tỉnh, mừng rỡ bác reo lên

" AN AN CON TỈNH RỒI." Bác chạy ra định ôm lấy cục cưng bé nhỏ thì mới sững người trước cảnh đẹp hơn cả tranh vẽ. Nó đang đặt đầu dí sát đầu anh, anh nắm lấy cổ tay nó, nó nhìn anh và anh nhìn nó. Bác không nói gì, chỉ lấy tay che miệng cười rồi lùi lại " Cha xin lỗi đã làm phiền, mai cha vào thăm con sau, An An "lớn" rồi, cha không tiện chăm nữa. Giao thằng bé cho con Hân nhé." Bác nói xong, nó hiểu ra vấn đề vội quay đầu thanh minh

" Bác Phùng, bác hiểu làm con rồi, con không..." chưa kịp nói hết câu, bác đã cười rồi đóng cửa.

" Em không cãi được với cha đâu." Anh nhìn nó vừa cười vừa lắc đầu.

" Sao chứ ?" Nó nửa giận nửa dỗi nhìn anh anh.

" Cha đã nhìn thấy, giờ thì chắc đnag nghĩ lung tung."

" Vậy phải làm sao ?"

" Thì... CỨ ĐỂ VẬY ĐI."

Nó cứng họng nói không nổi, bực tức chạy ra bàn lấy cốc nước uống một hơi hết sạch. Rôi anh lại quay sang hỏi nó.

" EM đnag nói dở đó, nói hết đi."

" Ờ...thì...cái thằng trọc á...uhm...nó...uhm...thì nó có sờ ...một chút. Nhưng không sao ! em là con trai mà mất gì đâu.ha ha ha..." Nó cười gượng trước khi anh nổi cơn điên.

" Bọn chó má, anh sẽ để bọn nó ch..." Nó chạy lại bịt miệng anh không cho anh nói tiếp.

" Kệ đi, anh làm vậy không đáng."

" Nhưng..."

" EM bình thường rồi nè , không sao, không sao."

" Vậy nói anh nghe nó làm những gì, ở đâu." Anh kéo nó xuống ngồi sát cạch mình, thiếu chút là nằm cạch luôn.

" Uhm... Ờ... Thì... Nó có hôn vào đây, đây, đây,..." Nó chỉ vào má vào miệng, vào cổ từng chỗ mà nó bị dày vò, anh nhìn không chớt mắt rôi chợt anh hôn nó. Một nụ hôn vào má, vào cổ nơi nó chỉ, cuối cùng là nụ hôn vào môi, vào miệng nó. Nụ hôn nồng ấm, nhẹ nhàng khiến nó nâng nâng chứ không ghê tởm như lúc tên kia đụng vào nó. Nụ hôn đến đâu, nó thấy tim mình muốn nổ tung đến đó. Từng mạch máu căng phồng, chảy nhanh dồn vào tim làm tim nó đập liên hồi, rồi một cái căn nhẹ vào vành tai làm nó khẽ run lên. Nó ngượng ngùng, rúc mình chặt vào vòng tay anh. Anh cười rồi hôn nhẹ lên tóc nó, vuốt nhẹ vài cái.

" Vậy chắc là tẩy xong bẩn thỉu của tên chó má kia trên người em rồi. Giờ thì ngủ thôi." Anh ghì chặt nó trong tay, ôm nó.

"..." Nó ngượng ngùng im lặng nhẹ nhàng nằm cạch anh, nó không dám cử động mạnh sợ làm vai anh đau, nên cuộn tròn cạch anh. Nhìn nó anh cảm giác giống đang nhìn một chú cún con ngủ vậy.

Bạn đang đọc Hợp Đồng Anh Yêu Em của Nguyễn Ngọc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.