Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 2401 chữ

Đứng trên cầu nhìn dòng nước đỏ phù xa chảy xiết, nó thả tâm sự vào dòng nước rồi nó ngước lên trời xanh mong một lối thoát cho nó. Nó đứng trên cầu rất lâu, trong những ánh mắt tò mò của người qua đường, ai nhìn thấy cũng lắc đầu, nó mặc kệ, nó chả quan tâm, người ta có thể nghĩ nó sẽ ngu ngốc mà kết thúc cuộc đời mình một cách chả ra đâu vào đâu như nhảy cầu chẳng hạn. Nhưng, nó đã đủ lớn với cái suy nghĩ đã quá rạch ròi trong suốt mười bẩy năm sống trong xã hội này. Bất mãn để tìm đến cái chết chỉ là cách suy nghĩ đầy tính ích kỉ, đau khổ rồi chối bỏ cuộc đời chẳng khác kẻ hèn nhát trước khi vào chiến trận. Cuộc đời chả bao giờ dừng lại nếu nó chết, nó hiểu, nó chết chỉ là một hạt cát bay khỏi cả xa mạc rộn lớn. Chết là hết ! và nó đủ thông minh để hiểu mình còn cả cuộc đời. Nó bất hạnh, điều đó nó biết, nó thiếu tình thân, nó lại càng rõ hơn ai hết, nhưng cuộc sống khắc nghiệt đã dạy nó cách chịu đựng và dạy nó mạnh mẽ. Nó đứng cho đến khi ánh hoàng hồn in trên từng thanh xà, in từng cái bóng trên mặt cầu thì nó chợt nhận ra, trong mắt nó bầu trời đã nhoè từ bao giờ. Hai mắt nó ứ đọng nước mắt giờ đã nhoè thành hàng, bao năm qua nó đã quên đi cách rơi nước mắt, giờ như bản năng, từng dòng , từng dòng nhoè mắt nó. Những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong nó rồi loé lên một tia suy nghĩ cho bản thân. Đã bao giờ trong mười bảy năm qua nó sống vì mình hay chưa, nó cố nhớ rồi nhận thấy rằng trong suốt mười mấy năm trời thứ duy nhất nó coi là mục đích sống là chả có gì. Nó sống đơn giản chỉ để trả những thứ mẹ nó thiếu với đời, với người, nó chưa bao giờ có một tương lai mà nó khao khát. Rồi nó nghĩ sao nó không ích kỉ một chút , nó đã bị bán thì đơn giản nhìn nhận sự việc theo cách khác. Mất tự do thì đã sao, bây giờ ít ra nó có thể sống đầy đủ, sống để tìm mục tiêu sống. Quẹt ngang dòng nước mắt, nó nhẹ nhõm hơn, từ từ mà bước, chưa bao giờ nó thấy hoàng hôn đẹp đến vậy, nó đã quá lo âu, lo đến độ chả bao giờ quan tâm đến chính nó, đã phí mười bảy năm để nó sống trong thù hận, đau khổ và lo âu, giờ nó muốn bỏ tất cả, bỏ mọi việc. Mớ suy nghĩ rối tung giờ cũng bình nặng hơn ít nhiều, từng bước chân nhẹ nhàng hơn. Nó cữ bước, trái tim là kẻ dẫn lối, rồi đôi chân dừng lại trước cách cửa đồng đã quen thuộc với nó hơn 3 tháng nay. Giờ nó mới nhận ra rằng lúc chạy đi nó quên cặp sách ở trên xe, thôi nó đành nhấn chuông, không ai trong nhà, nó lấy điện thoại ra thì mới nhận thấy, trong suốt ba tháng nay nó chưa có số anh. Mọi thứ mơ hồ quá, anh biết mọi thứ về nó, ít ra là theo cách nó nghĩ, còn nó, sự hiểu biết về anh chr là số 0 tròn trĩnh. Hết cách, nó thả người mệt nhọc ngồi xuống trước cổng. Nó ngồi nhìn mọi vật, và trời đã nhá nhem , nó đứng dậy phủi quần áo sau đó quay lưng định đi đâu đó cho đến lúc anh về, nhưng một nhóm người bất chợt từ chiếc xe hơi bảy chỗ cũ kĩ lao nhanh đến chỗ nó, nó không kịp phản ứng chỉ kịp ú ớ vài câu rồi bị cho vào một cái bao tải. Bọn người đẩy nó lên xe , rồi cũng phóng đi, trong xe, nó nghe tiếng cười nói nham nhở.

" Vụ này hời to, có thằng ôn con này sống cả đời * không lo chết đói." Một thằng cha giọng méo xẹo vì rượu sút vài cái vào nó.

" Hà hà hà... may mắn thật, thằng kia sẽ sớm phải nôn tiền ra thôi. " Một tên khác cầm lon bia vừa uống ừng ực vừa hề hà nói.

" Mà này, kể ra... thằng ôn này nhìn cũng được mắt lắm. Nhìn kiểu * gì cứ như con gái ấy, da trắng, mặt xinh, mà cái dáng nó cũng ngon." Một thằng ục ịch, biến thái, vừa nói, vừa sờ soạng khắp người nó, khiến từng cái gai ốc nổi đầy da nó, sự kinh tởm lộ lên trong đôi mắt sắc lạnh của nó. Rồi sau lời nói của thằng béo, cả bọn chúng nhìn nó với cái ánh mắt ăn tươi nuốt sống, nó trừng mắt nhìn lại cũng chả ăn thua. Từng thằng , từng thằng một tiến về phía nó, có thằng cả gan xé bay cái áo trắng mới tinh anh mua cho nó. Nó bực tức chỉ gào lên nhưng băng dính cũng khiến giọng nó ứ đọng ở cổ họng. Nhưng, bọn chúng vừa xé xong cái áo cũng là lúc mà một thằng cao to nãy giờ ngồi trong góc lên tiếng.

" Bọn NGU...bọn mày nghĩ làm "gì" với nó rồi bọn mày nuốt gọn được 20,000$ à ? Nó mà không còn nguyên vẹn thì bọn mày có nghĩ lấy được tiền không ? Thằng chó nào động vào nó, tao chém chết." Thằng cao to này, khuôn mặt hung dữ, đầu cạo trọc lóc, tay chân xăm trổ rồng phượng, cầm con dao Thái nhọn hoắt ở đầu, kề vào cổ thằng béo ục ịch vừa xé áo nó. Cả đám vừa hùng hổ lao vào nó giờ như một bọn cún con ngoan ngoãn nghe lời chủ ngồi mỗi thằng một nơi, bơ vơ lại nó mặt đỏ phừng lên vì tức, hai mắt đỏ hoe, và cả thân trên đang trong cái tình trạng không mảnh vải. Giờ thì cái thằng cầm đầu mới đến chỗ nó, tay nắm chặt con dao dí mạnh vào cổ nó, một dòng máu rỉ ra, tuy không nhiều cũng làm nó cảm thấy nhói mạnh.

" Khôn ngoan thì mày ngồi yên đợi thằng ngu kia đến chuộc, còn định chạy tao chặt cụt chân." Hắn nỏ con dao ra khỏi cổ nó dòng máu vẫn rỉ ra rồi chảy xuống cổ, xuống ngực nó. Tên cầm đầu tiến gần, dùng tay lau dòng màu, rồi dí sát mặt vào cổ nó- nơi vết thương hắn vừa gây ra, hắn dùng một nụ hôn nấp đầy vết thương, lưới hắn nóng ẩm chả sát quanh cổ nó, cảm giác rùng rợn, ghê tởm khinh bỉ hiện rõ trên khuôn mặt nó, kệ cho tên cầm đầu chà đạp, nó vùng vẫy mong thoat khỏi cái cảnh khốn khổ này, nhưng đáp lại chỉ là những cái tát liên hồi.

" Thằng , ngồi im ông mày chỉ đùa chứ mà giãy nữa tao * chết ** mày." Những cái tát đau điếng hằn lên khuôn mặt xinh đẹp, nó quay sang nhìn hắn bằng con mắt khinh bỉ.

" LÁO.Lại còn nhìn ông mày à ? Thằng chó kia không chịu xì tiền ra, tao sẽ * mày rồi giết chết * mày." Hắn nói xong thì đạp thêm hai phát vào bụng nó rồi quay ra ghế trước người.

Giờ thì toàn thân nó đau đớn, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như băng, mười bảy năm qua, đây không phải lần đầu nó bị đánh đến như vậy. Bọn chúng đưa nó đến một ngôi nhà hoang, nó nghĩ thế, rồi nhốt nó trong một phòng tối.

" Bây giờ tao gọi cho thằng bồ mày, ngoan ngoãn bảo nó bỏ 2.000000 $ mà chuộc mày, nó không mang tao thế là mày sẽ chết." Tên trùm tay cầm điện thoại rồi một lúc sau giọng anh vang trong điện thoại.

- Alô ai vậy ? Giọng anh hoảng loạn đến níu vào nhau.

- Có phải mày là Gia An đúng không ?

- Là tôi, chuyện gì ?

- Mày có muốn biết cái thằng ẻo lả của mày đang ở đâu không ?

- A...A...Anh... đang giữ cậu ấy ? Giọng anh mừng rơn. Còn tên trùm ra lệnh cho bọn đệ tháo băng dính trên miệng nó rồi ra lệnh cho nó nói với anh. Nhưng, vẫn ánh mắt lạnh lùng và khuôn mặt không biểu cảm, nó nói tỉnh bơ

- Anh không cần tìm tôi. Tôi ổn. Bọn này không dám...BỐP." Một cái tát trời dáng vào khuôn mặt nhỏ bé của nó. Tên trùm tức tối giống lên " Á À ! TỬ TẾ MÀY KHÔNG MUỐN, MÀY THÍCH BÀO LỰC CHỨ GÌ ? " tên khốn đánh liên tục vào mặt vào bụng, vào lưng nó, nhưng quả nhiên đến một tiếng kêu nó cũng không chịu kêu. Nó im lặng chịu đựng trong sự lo lắng của anh ở đầu dây bên kia

- DỪNG LẠI ! DỪNG LẠI NGAY ! BỌN MÀY DỪNG LẠI CHO TAO. BỌN MÀY CẦN GÌ ? ANh tức tối hét thất thanh trong điện thoại, cuối cùng tên trùm cũng dừng và tiếp tục cuộc đàm phán.

- 2.000000 $ không thêm không bớt, thiếu một xu thì mày cũng xác định là mang xác thằng * này về.

- Được ! tiền nong không thành vấn đề nhưng cấm bọn mày động đến sợi tóc của cậu ấy, cậu ấy mà có chuyện gì tao thề ngày này năm sau là ngày giỗ bọn mày.... Giọng anh ngang tàn nhưng khí khái, anh đúng là một người đàn ông trưởng thành với những cách ứng xử hoàn hảo.

- HA HA HA HA Sẽ như lời mày, 12h đêm nay, cầu Giao Long mang tiền mặt đến đổi thành đô-la, nếu qua 12h không thấy, mai mày sẽ được đọc báo với dòng tin về cậu bé xinh đẹp trôi trên sông. .. Sau đó hắn dập máy, quay sang phía nó.

" Mày sướng thật, gặp ngay núi vàng. Nó là giám đốc, còn là người thừa kế của Phùng Gia, cả đời này mày đeo vàng đỏ tay, kim cương dát đầy người, cho bọn tao 2000000$ đã là bao." Hắn nhăn nhở cầm con dao đưa đi đưa lại trước cổ nó, rồi dứt ngược tóc nó lên, đè đầu nó xuống mà cưỡng hôn. Cái miệng to gớm ghiếp cùng đôi môi dày cộp và cả hàm răng ngả vàng đang chạm vào đôi môi nhỏ bé của nó. Nó không thể chống chả, càng giãy giụa hắn càng đưa lưỡi vào sau trong miệng và vòm họng của nó làm nó ghê tởm đến từng tế bào. Hắn hôn chán thì đảy mạnh nó không thương tíếc, mặt nó bị đập mạnh xuống nền tím ngắt một bên má. Nó không nói gì chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương.

" Mày rất có cá tính, tao mà không tống tiền thằng người yêu mày thì tao đã * chết mày rồi." Hắn ngồi xuống, hai tay vòng ra sau ghế sofa, chân dang rộng nhìn nó mà phán.

" Bọn chó má ! Thằng bênh hoạn." Nó nằm dưới sàn trừng mắt nhìn hắn.

" Ha ha ha Bốp...bốp...bốp...Chửi hay, chửi hay lắm..." Vừa nói hắn vừa lấy hai tay vỗ vào nhau.

" Bọn tao chó má thì mới tìm được thằng bê đê như mày để tống tiền thằng công tử coi trời bằng vung kia. Mày có biết tại nó mà nhà tao phá sản, bố tao tự tử không hả? Cũng tại nó mà tao không có đường quay lại. Bây giờ lấy của nó chút tiền đã sao."

" Tao không bê đê và tao cũng không phải người yêu hắn, bọn ngu."

" Đừng hòng lừa được tao, không phải người yêu mà nó đăng tin tìm mày loạn hết lên như thế à ? Không phải người yêu mà nó bằng sống bằng chết lùng sục cả thành phố như thế à ? Mày đừng tưởng tao không biết nó là thằng bóng, tao biết hết đấy." Hắn tiến đến gần nó nói thầm vào tai rồi bỏ ra ngoài nhốt nó một mình trong căn phòng tối. Trong căn phòng tối tăm mà suy nghĩ của nó lại sáng bừng, nó đã mất đi người mẹ dù muốn hay không nó vẫn rất yêu ,nó coi như mất tất cả. Ông trời đưa anh đến, tuy anh là người mua nó nhưng ít nhất anh cho nó hơi ấm, làm nó thấy mình còn có người thân, sẽ có ngày anh không cần đến nó nhưng, trong khoảng thời gian nó còn là " thú cưng " anh vẫn chăm sóc nó, giờ thì nó thực sự nhớ căn nhà ấy, nhớ anh nhớ mọi thứ. Nó hối hận, giờ nó giải toả cảm xúc, nó đã khóc, chính nó là kẻ muốn khóc , nó ân hận muốn rằng nó sẽ không ngu ngốc chạy ra khỏi xe. Mong rằng nó đã sớm nhận ra thứ tình cảm nó dành cho anh, một thứ tình cảm chỉ trao được cho người thân. Nó ân hận, nhắc tên anh trong từng dòng suy nghĩ ngạn lại ở cổ họng rồi nó nghe thấy tiếng chửi bới, tiếng hét và cả tiếng đánh nhau. Trước khi nó biết chuyện gì sảy ra thì nó đã nghe thấy giọng anh. Giọng nói ấm áp, giọng nói bị nó phớt lờ lâu nay.

" HÂN ! CẬU Ở ĐÂU ? HÂN ..." Nó nghẹn lại dòng nước mắt dùng hết sức lực mà gọi thật to

" Tôi ở đây, ở đây...PHÙNG GIA AN " Nó gọi to tên anh, cái tên nó đã căm phẫn rồi yêu quý và cả khinh thường, nhưng bây giờ cái tên ấy làm nó ấm lòng

.

.

.

Phần này thiếu tối tớ bổ sung tiếp.

Bạn đang đọc Hợp Đồng Anh Yêu Em của Nguyễn Ngọc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.