Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuấn Minh

Tiểu thuyết gốc · 2003 chữ

Hiện tại đang là tháng 5 tháng 6, thời tiết nóng trên cả nước Việt Nam, một cậu bé chừng mười bốn tuổi, nếu đi học thì cậu học lớp tám, gầy gò, lấm lem. Trên người cậu là bộ quần áo cũ với chiếc tùi nhỏ vắt chéo, tay cầm năm tờ vé số mời chào khách ở những quán nhậu, quán ăn vỉa hè. Mồ hôi cay xè mắt, ướt đẫm áo. Nhiều lúc có người thấy tội mua cho hai, ba tờ liền.

Hôm nay cậu bán khá hơn mọi khi.

Chẳng như những đứa trẻ khác, từ nhỏ cậu đã không được uống sữa mẹ cũng chẳng được đến trường, chữ nghĩa, lễ nghi đều được bà dạy bằng que than viết trên nền đất.

Nhắc đến bà, nhớ lại chuyện xưa một chút.

Mười bốn năm trước đây, có đứa bé xinh xắn quấn trong cái khăn ngay bên bụi chuối khóc oa oa. Một bà lão nông dân khoảng bảy mươi tám tuổi trên đường ra ruộng hái rau đi bán phát hiện ra đứa bé ấy.

Nhà bà nghèo lắm. Chồng con đều đã hi sinh anh dũng trong hai cuộc kháng chiến trường kì của dân tộc. Bà còn lại một thân một mình sống qua những tháng ngày cô đơn.

Bà thấy đứa bé, bà thương lắm, bà bế về nuôi.

Đứa bé ấy lớn lên nhờ nước cơm thay sữa mẹ, con trâu, con chó, con gà, con vịt bầu bạn, bà vừa là ba vừa là mẹ. Cuộc sống nghèo khổ nhưng mà vui, có đứa cháu an ủi xua tan đi nỗi mất chồng mất con, xua tan đi những ngày tháng cô đơn của bà.

Bà phát hiện đứa bé càng lớn càng anh tuấn, khuôn mặt sáng sủa lại chịu sương chịu khó, sống khổ cực nhưng chưa than nửa lời, hiểu chuyện và rất hiếu thảo. Đặc biệt đứa trẻ này rất thích ngắm bình minh nên bà đặt cho nó cái tên Tuấn Minh.

Tiêc thay những kỉ niệm đẹp nhất về người bà nay chỉ còn lại trong tâm tưởng của cậu bé mười bốn tuổi. Bà đã mất năm cậu nên mười hai do tuổi già sức yếu. Rồi Minh theo chân đoàn người trong làng lên thành phố bươn chải, kiếm sống hy vọng sẽ được một cuộc sống tốt hơn. Lên đến nơi, mỗi người mỗi ngả. Họ cũng nghèo lắm nên chả ai quan tâm để ý tới Minh. Người có tấm lòng như bà cậu sẵn sàng cưu mang người khác trong khi mình còn đói, hiếm lắm.

Nhưng đời mà! Đâu như mơ, ra xã hội kiếm được miếng ăn khổ trăm bề. Cực lắm! Xin ở đâu cũng chả ai nhận vì Minh còn quá nhỏ, cái tuổi mà đáng lẽ ra cậu phải được đi học, phải được đến trường.

May sao trời rủ lòng thương, cậu tìm được công việc bán vé số sống qua ngày. Ổ bánh mì khô khốc với cốc nước lọc, lấy đường làm nhà, hiên nhà người ta, bụi cây cỏ rậm rạp âm u làm giường, Minh sống như thế suốt hai năm qua đấy.

Tuấn Minh đến quán bán bánh mì như thường lệ:

" Bác ơi! Bán cháu ổ bánh mì."

Bác bán bánh mì rất tốt bụng. Bác ấy đã giúp cậu rất nhiều trong thời gian qua. Bác hỏi:

" Nay bán được không cháu?"

Minh cười:

" Cũng được bác ạ! Bác kẹp thêm vào cho cháu cái xúc xích nhé."

" Ái chà, nay ăn sang gớm."

Minh cười hì hì gửi tiền xong chạy đi, tìm chỗ thoáng mát thưởng thức thành quả lao động.

Trời đã tối mịt, Tuấn Minh trong lúc bán vé số tia thấy chỗ ngủ mới cho đêm nay. Trên đường đi đến đó, cậu nhặt được một cái chăn cũ rách người ta đem vứt ở bãi rác. Minh vui lắm, có cái chăn này thật sự là một món quà quý giá, mùa đông để đắp, mùa hè lót bên dưới tránh con gì nó cắn.

Cái chỗ mà Minh tìm thấy ở ngoại ô thành phố, cách tầm hai cây rưỡi kể từ quán bác bán bánh mì mới tới. Đó là một bụi chuối rậm rạp. Cái hay là ở trên này vậy mà vẫn thấy bụi chuối to, rậm rạp nằm cạnh bờ sông. Ôi sao giống bụi chuối trong tác phẩm " Chí Phèo" bà vẫn hay kể thế nhỉ!

Cậu rải chăn, nằm xuống. Mặc dù chỉ là chiếc chăn cũ rách nhưng lại mang đến cho Minh cảm giác mềm mại, dễ chịu vô cùng. Đặt mình xuống, cậu ngủ ngay.

Hôm nay Minh thức dậy hơi muộn vì ngủ trên chăn rách êm quá, bỏ lỡ mất một buổi ngắm bình minh. Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt, cậu lấy tay che lại, bật người ngồi dậy, vươn vai ngáp dài một cái thoải mái, sảng khoái đứng dậy tìm chỗ đi vệ sinh buổi sáng rồi bắt đầu một ngày mới.

Minh nhìn lại chỗ ngủ đêm qua, không thấy cái túi đâu. Cậu dụi dụi hai con mắt nghĩ mình còn ngái ngủ, nhìn lại một lần nữa nhưng vẫn không thấy cái túi nào hết. Minh bắt đầu hoảng hốt thật sự rồi, cái túi đó là cả gia tài của cậu đó. Tích góp hai năm qua mới để dành được có hai trăm rưỡi, giờ mất hết, phải làm sao đây?

Minh tìm mãi quanh khu vực đấy vẫn không thấy, ngồi bệt xuống đất, khóc to. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn mỗi hình ảnh cái túi nhỏ vẫn hay đeo mà thôi.

Khóc lóc một hồi lâu, Minh bắt đầu nhận ra sự khác thường của quang cảnh xung quanh, nó không đúng với những gì cậu thấy hôm qua.

Không còn bụi chuối rậm rạp, không còn dòng sông trong xanh nữa, thay vào đó lại là rất nhiều những cái cây kì lạ, mọc san sát nhau, cao hơn to hơn gấp đôi so với cây bình thường, nói đúng hơn cậu đang ở trong một khu rừng rậm rạp, nguyên sinh. Minh không biết mình lọt vào đây bằng cách nào, nếu nói có người bế cậu vào đây thì không phải vì chẳng có ai rảnh rỗi tới mức như thế cả. Thật khó hiểu!

Minh quên đi việc mất cái túi, bắt đầu đứng dậy dò xét xung quanh. Cậu phát hiện bầu không khí nơi đây cực kì trong lành, dễ chịu, thoải mái vô cùng. Không nói thành phố có nhiều khó bụi ô nhiễm, ngay cả bầu không khí trong rừng ở nông thôn nơi làng cậu sinh sống trước đây cũng không sánh bằng được.

Cậu đi được một đoạn nghe thấy có tiếng nước rào rào rất to như đổ từ trên cao xuống. Minh vui mừng hớn hở hướng theo tiếng nước tìm đến. Không lâu sau đó, cậu tìm được đến nơi. Nơi phát ra tiếng nước là một cái thác cao hàng trăm mét đổ xuống tạo thành con suối không sâu lắm, hơi nước bốc lên nghi ngút như sương, cây cối gần thác nước còn to hơn những cái cây khi nãy. Cảnh tượng hùng vĩ đến nỗi khiến Minh trợn mắt há mồm không thôi.

Cậu định ra suối tắm một phát thật đã thì bất chợt phát hiện một con thú lớn đang uống nước gần đó. Minh nhìn ra nó khác giống với loài hổ chỉ là kích thước nó phải to gấp ba bình thường, bộ lông nó lại màu đỏ rực như lửa với vân đen. Chẳng biết có phải hoa mắt hay không mà cậu nhìn thấy thi thoảng ở trên người có đốm lửa bốc lên.

Cậu hoảng sợ, kìm nén thân thể đang run lên như người bị lạnh trong tuyết, bình tĩnh âm thầm rời đi tránh con thú kia phát hiện.

Minh quay đầu bước đi từng bước nhẹ nhàng sao cho không phát ra tiếng động. Nhưng không may cậu giẫm phải một cành cây kêu lên cái cạnh. Chân tay run lên bần bật, khó khăn quay đầu nhìn lại con thú kì lạ đằng kia, cậu cầu trời cho cho nó không nghe thấy gì cả. Nhưng con hổ đã ngảnh đầu lại nhìn cậu từ bao giờ, ánh mắt khóa chặt thân thể Minh.

Cậu không chần chừ, chạy, chạy thục mạng, chạy bán sống bán chết, chạy càng xa con thú kia càng tốt. Tay vạch lá tìm đường, chân điên cuồng không ngừng vận động, cậu có cảm giác nếu mình dừng lại thì ngay lập tức sẽ bị vồ lấy. Nhưng Minh lại không dám la lên kêu cứu vì biết rằng ở nơi rừng rậm hoang vu thế này là gì có người đến mà cứu vả lại còn kinh động thú dữ khác nữa.

Con hổ màu đỏ to tướng kia truy đuổi Minh, nó không hề dùng hết sức, nó muốn vờn con mồi đến khi mệt rồi mới vồ lấy xơi tái.

Minh dường như cũng cảm nhận được con thú kia đang vờn mình như mèo vờn chuột. Mặc dù cậu không nhìn thấy con hổ kia truy đuổi phía sau mình nhưng cậu luôn có cảm giác ánh mắt tràn đầy nguy hiểm của nó lúc nào cũng ở trên thân thể mình. Minh biết chạy cũng không thoát khỏi nanh vuốt thú dữ, não liên tục vận động suy nghĩ cách thoát thân. Cứ chạy thế này rồi cũng hết sức, sớm muộn gì cũng thành bữa ăn cho hổ. Quan trọng là cách gì bây giờ? Thân thể trên người vũ khí không có, có bày bẫy cũng phải cần thời gian mới hoàn thành được. Tình thế thật sự khó khăn.

Một hồi, con hổ kì quái màu đỏ kia chịu hết nổi rồi, nó thèm ăn rồi. Nó lao vọt tới dùng sức mạnh cào vào lưng Minh. Cú cào thật sự uy lực vô cùng làm người cậu bị đánh văng đi như trái bóng chuyền đập thẳng người vào thân cây. Xương kêu lên răng rắc, có lẽ xương sườn đã gãy vài nhánh rồi cũng nên.

Minh khó khăn, ngượng đau đớn ngồi dậy tựa người vào gốc cây. Miệng đầy lấy máu chảy dài xuống cằm, xuống cổ, xuống ngực. Chiếc áo đã cũ nay lại rách không khác gì cái giẻ lau nhà, có khi giẻ lau nhà còn đỡ hơn. Lưng bị bốn vết cào to tướng, sâu đang liên tục chảy máu đỏ cả gốc cây. Nhìn từ xa trông cực kì thê thảm, không khác gì người chết tý nào.

Minh không hề nhìn thấy con hổ áp sát, cũng chẳng thấy đau đớn khi bị cào gì cả, mãi đên khi thân thể đập vào thân cây các dây thần kinh đau đớn mới bắt đầu hoạt động. Tốc dộ ra đòn và truy đuổi của con hổ quá nhanh. Nó đang thong thả đi tới bữa ăn của mình, không biết lên xơi phần nào trước.

Minh cười nhạt, cậu thấy cái chết ngay trước mắt nên không cần phải sợ nữa. Ngay từ đầu cậu đã không thoát khỏi nanh vuốt thú dữ rồi. Lúc này đây trong mắt Minh lại lộ ra vài phần vui mừng, vui mừng vì có thể kết thúc cuộc đời khốn khổ, vui mừng vì có thể sẽ được gặp lại bà trên trời cao. Nhưng cũng có vài phần tiếc nuối, tiếc vì phải chết trong miệng thú, tiếc vì chưa trải nghiệm được hạnh phúc của cuộc đời khấm khá. Lại thấy tội lỗi vì phụ công chăm sóc, yêu thương của bà suốt mười hai năm trời.

Nghĩ vui vơ như thế, Minh nhắm mắt, đợi tử thần....

Bạn đang đọc Hồng Liên Đại Lục sáng tác bởi silver-son

Truyện Hồng Liên Đại Lục tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi silver-son
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.